Không đủ dũng cảm để cởi chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình
Ở nhà có thể tủ.i nhụ.c thế nào cũng được. Nhưng khi ra đường, tôi phải đeo mặt nạ vì muốn mình phải thật ngạo nghễ, phải được mọi người nhìn bằng con mắt kính trọng, nể phục.
Có cho vàng chắc cũng không ai tin cuộc sống của tôi lại kinh khủng như thế. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để cởi xuống chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình và gia đình.
Chồng tôi làm công chức nhà nước, còn làm cán bộ to ở tỉnh, nhưng lời nói và hành động đối với vợ thì thô thiển, bạo lực vô cùng. Ai nhìn vào cũng tưởng tôi là một quý phu nhân giàu có, sung sướng. Nhưng thật ra ngày ngày tôi héo mòn vì phải chịu sự hàn.h h.ạ của chồng.
Khi yêu nhau, chẳng ai ngờ được người đàn ông lịch thiệp, gia đình gia giáo, vẻ ngoài cực kỳ “Bôn – sê -vích” như chồng tôi lại bạo lực như thế. Mà anh bạo lực rất có lựa chọn, rất khôn ngoan. Trên người tôi ở ngực, eo, hông đầy những vết bầm tím, cào cấu của anh ta. Có những vết giờ đã thành sẹo dài ở trên người. Anh tuyệt nhiên không bao giờ đán.h tôi ở chỗ hở, dễ bị mọi người nhìn thấy, rất biết cách che giấu sự thú tính của mình.
Tôi thường xuyên bị chồng đán.h chử.i vì những lý do cỏn con chẳng đâu vào đâu. Có những hôm tôi nấu cơm bị thừa lại, anh cũng lấy đó làm cớ để chử.i tôi phí phạm, mười mấy năm nội trợ rồi mà vẫn không lo được bữa cơm, rồi bảo tôi “ngu như bò”. Con đi học điểm kém anh cũng đổ lỗi cho tôi là “nó giống cái gen óc bò của cô”.
Chuyện bị chồng thượng cẳng tay, hạ cẳng chân đối với tôi như cơm bữa. Đêm khuya anh đi tiếp khách về say rượu, tôi phải ra khênh anh ta vào nhà. Anh nặng bảy mấy cân, tôi không khiêng nổi lỡ tay đán.h ngã thì anh khùng lên xô ngã tôi, đạp tôi. Kể cũng lạ, say đến chẳng đi nổi mà anh vẫn tỉnh táo chỉ đá tôi vào lưng, bụng chứ chưa bao giờ để mặt mũi, tay chân tôi bầm dập, xước xát tí nào.
Có cho vàng chắc cũng không ai tin cuộc sống của tôi lại kinh khủng như thế. Ở ngoài, khi đi giao tiếp với mọi người, chúng tôi vẫn diễn rất ngọt ngào, tình tứ. Chồng tôi luôn tỏ ra lịch thiệp, ga lăng với vợ. Còn tôi cũng tỏ ra mình là người phụ nữ dịu dàng, chăm lo cho chồng con.
Không ai biết rằng ở trong nhà, đã hơn 3 năm tôi và anh ở riêng phòng và không nói chuyện. Mỗi khi có gì cần hỏi, tôi đều nhờ con gái làm trung gian đi trao đổi với chồng. Tôi hạn chế tối đa nói chuyện với anh vì chẳng biết lúc nào anh khùng lên sẽ chử.i tôi, đán.h tôi. Đôi khi, chỉ vì tôi bảo anh “vớ vẩn”, anh cũng điên lên. Hay chỉ vì tôi bật ti vi quá to, anh cũng điên tiết với tôi.
Video đang HOT
Chắc mọi người bảo tôi thần kinh hay sao mà chưa giải thoát mình khỏi địa ngục ấy. Âu cũng chỉ vì sĩ diện của tôi quá lớn. Từ bé đến giờ tôi khoác trên mình một hình tượng hoàn hảo. Bố giáo sư, mẹ y sĩ, tôi là giáo viên trường tiểu học, nhà chồng cũng danh tiếng. Ai cũng ngưỡng mộ tôi, khen ngợi tôi.
Tôi không muốn để ai thấy bản chất bên trong của gia đình tôi, của tôi, không muốn bị nhìn bằng ánh mắt thương hại. Ở nhà có thể tủ.i nhụ.c thế nào cũng được. Nhưng khi ra đường, tôi muốn mình phải thật ngạo nghễ, phải được mọi người nhìn bằng con mắt kính trọng, nể phục.
Tôi hút thuố.c l.á để làm giảm đi những âu lo, buồn bực. Ngày nào tôi cũng hút vài điếu vào ban đêm, quên đi những áp lực nặng nề của cuộc sống. Tôi thấy sợ con người giả tạo của chính mình. Nhưng tôi không đủ dũng cảm để cởi xuống chiếc mặt nạ hoàn hảo cho mình và gia đình. Tôi sợ bị nhìn thấu sự thối nát của gia đình tôi, của tôi.
Theo VNE
Đàn ông và nỗi lo "ăn ốc - đổ vỏ"
Chính bởi tâm lý trước khi cưới vợ có người đàn ông khác, nhất là sau đó một hơn một tháng thì vợ anh có bầu, nên cứ mỗi lần nhìn con là Khánh nghi ngờ mình trở thành kẻ "đổ vỏ".
Sao con không giống bố?
Yêu nhau 5 năm mới cưới, Khánh và Chi đã có với nhau một cậu con trai 4 tuổ.i. Tình yêu được sử ủng hộ của hai bên gia đình nên không có sóng gió, ngoại trừ một lần duy nhất họ chia tay 6 tháng sau khi Chi "mặn nồng" một người đàn ông khác trước khi cưới.
Chính bởi tâm lý trước khi cưới vợ có người đàn ông khác, nhất là sau đó một hơn một tháng thì vợ anh có bầu, nên cứ mỗi lần nhìn con là Khánh nghi ngờ mình trở thành kẻ "đổ vỏ". Không ít lần Khánh nghe người ngoài nói "thằng này đúc từ nồi nào mà chả giống bố". Khánh ức lắm nhưng anh không dám hỏi vợ.
Phải mất rất nhiều công sức Chi mới chịu làm đám cưới với Khánh, trong nhà việc gì Khánh cũng nghe vợ nên anh không dám làm Chi mất lòng, nhất lại là cái chuyện mang tính "bại hoại đạo đức" này, Khánh càng không dám mở miệng.
Khánh đã điều tra rất kỹ. Sau khi kết hôn Chi cũng có gặp lại người tình cũ nhưng đều là những chỗ lành mạnh có bạn bè đi cùng. Dẫu vậy, vì được nghe và chứng kiến không ít lần các cảnh ngoạ.i tìn.h trong công ty và ngoài xã hội nên ngày đêm anh cứ canh cánh nỗi lo trong lòng.
Gần đây, một lần trong bữa cơm bên nhà vợ, cả gia đình ngồi "tám" quanh câu chuyện động trời của nhà hàng xóm, Khánh càng thêm lo lắng. Chẳng là 2 nhà hàng xóm của bố mẹ vợ Khánh thân nhau đã nhiều năm, một nhà có 2 cô con gái, một nhà có 2 cậu con trai, tuổ.i cả 4 đều sàn sàn nhau, anh con trai lớn thích cô con gái út.
Quanh co ngăn cấm điều tra, bắt quả tang mãi, cuối cùng mẹ cô gái thừa nhận 2 đứa là anh em không yêu được. Không những vậy cả cô chị cả cũng là con ông hàng xóm. Ông chồng nhập viện khẩn cấp vì quá sốc, khám đi khám lại mới biết là vô sinh hoàn toàn, do quá nhụ.c nh.ã hiện đã chuyển về quê sống, cả 2 gia đình đều tan nát.
Nghe xong chuyện, Khánh đâ.m ra hoang mang cực độ. Anh hạ quyết tâm phải có bằng chứng cụ thể, tránh việc nuôi con lớn hộ thằng khác rồi mới ngã ngửa nuốt hận. Anh đã nghĩ đến chuyện đi xét nghiệm ADN.
Tuy nhiên, sau bao lần đắn đo chờ thời cơ, chưa kịp đi xét nghiệm ADN cho con thì Khánh nghe tin gia đình "tình địch" một thời lục đục l.y hô.n do anh chồng yế.u sin.h l.ý, mãi không có con. Khánh tặc lưỡi nghĩ, nếu vợ biết chuyện anh nghi ngờ vợ, cho là mình phải "đổ vỏ" cho người tình cũ thì chắc anh chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà.
Khánh tặc lưỡi nghĩ, nếu vợ biết chuyện anh nghi ngờ vợ, cho là mình phải "đổ vỏ" cho người tình cũ thì chắc anh chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà (Ảnh minh họa).
Tin lời thầy bói, nghi "đổ vỏ" hộ người khác
Sau bao năm mong ngóng, cuối cùng thì vợ anh Trung cũng sinh cho anh đứa con trai nối dõi tông đường. Không phải anh Trung không yêu thương ba cô con gái đầu nhưng mỗi lần về quê ăn cỗ, ma chay, lễ lạt, cái mác trưởng họ khiến anh Trung nhận không ít lời trách móc vì cái tội không đẻ được thằng đích tôn.
Vốn là gái phố chính gốc, chị Trinh đã định dừng ở đứa thứ 2 song chồng năn nỉ sinh thêm để kiếm thằng cu. Đến khi đứa thứ 3 vẫn con gái, chồng tỏ rõ thái độ không vui khiến chị đâ.m ra ghét cái thói nhà quê của chồng. Rồi anh lại ỉ ôi động viên, dụ dỗ, cuối cùng chị cũng phải "chốt hạ" đứa thứ 4 ở tuổ.i 37, rất may lần này là con trai.
Những ngày chị mang thai, anh đứng ngồi không yên vì chỉ sợ lại sinh con gái, dù lần siêu âm này bác sĩ đã phán đoán là con trai. Nguyên nhân cũng bởi trước đó anh được bạn dẫn đi xem bói, "thầy" phán "Số anh chỉ sinh được con gái chứ không có con trai. Mà có thì cũng chỉ nuôi con thiên hạ", khiến anh rất lo lắng.
Ngày chị sinh đứa thứ 4, bế đứa con trai đỏ hỏn trên tay, lòng anh vui mừng khôn xiết, anh quên luôn lời thầy bói phán hôm nào. Anh Trung mở tiệc mừng đầy tháng con, vỗ ngực tự hào với đám bạn "Ai bảo số thằng Trung này chỉ có thể sinh con gái chứ?".
Chuyện tưởng chỉ có vậy cho đến một tháng trước, anh bạn có nhắc đến ông thầy bói cũ: "Ông thầy này lên đời rồi, toàn đi xem và lễ lạt cho mấy ông quan chức to, giờ xếp hàng đợi xem cũng khó, phải hẹn trước cả tháng". Anh chàng kia còn bồi thêm câu: "Thế mà sao xem cho cậu sai bét".
Má.u mê tín nổi lên khiến anh Trung nhớ lại lời ông thầy bói còn văng vẳng bên tai. Nhìn cậu con vàng ngọc đang bi bô, lòng anh rối bời. Anh rất yêu vợ con, nhưng anh cũng biết cái chuyện sa ngã của đàn bà là quá bình thường trong cuộc sống nhiều cám dỗ này. Nhỡ đâu vợ anh vì giúp chồng có con trai và trong một phút yếu lòng ở đâu đó mà có được đứa con này. Suốt nhiều ngày sau đó, anh trằn trọc không ngủ vì nỗi lo mình là người "đổ vỏ".
Vì nỗi nghi ngờ mỗi ngày mỗi lớn, anh Trung quyết định giấu vợ và tự đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN cho chắc. Thời gian chờ kết quả, anh Trung như sống trên đống lửa.
Đến ngày có kết quả, anh mừng đến phát khóc, thằng bé đích thị là con anh. Anh lẩm bẩm tự chử.i mình: "Thằng thầy bói bố láo, suýt nữa làm hạnh phúc nhà người ta đổ vỡ, lại còn tốn bao tiề.n xét với cả nghiệm".
Rời khỏi bệnh viện, anh xé ngay kết quả xét nghiệm. Chỉ vì thói ghen tuông ích kỷ mà anh đã nghi ngờ nhân phẩm vợ và cho mình đang "ăn ốc - đổ vỏ" chính con đẻ của mình.
Theo VNE
Cười ngất với chiêu "dằn mặt tình địch" của các quý ông Chị cho biết trước khi viết tâm thư cho "tình địch" anh lầm bầm nói vợ rằng "suốt ngày chỉ lo &'cày phim, mặt nghệt vì thằng diễn viên trẻ ranh, sinh ra đã ngồi trên đống tiề.n"... Viết tâm thư gửi "tình địch" là... diễn viên phim Hàn Trong khi mấy bà, mấy cô trong con ngõ nhỏ ở Hà Đông -...