Không đủ can đảm lấy chồng vì lỡ quan hệ với người khác
Một tuần trước anh bày tỏ ý nguyện về chuyện hôn nhân. Tôi rất muốn đồng ý ngay nhưng hiểu anh khá cổ hủ.
ảnh minh họa
Tôi 25 tuổi, đã quen anh được năm rưỡi, cả hai đều là nhân viên nhà nước, gia đình ở Hà Nội và hai đứa cũng hay qua lại nhà nhau nhiều. Anh là người đứng đắn, tử tế, quan tâm và chiều tôi. Vào năm tôi 20 tuổi, vì bồng bột nên đã quan hệ với người yêu lúc đó một số lần. Tôi giấu kín chuyện này với mọi người, kể cả anh cũng không có ý định kể.
Một tuần trước anh bày tỏ ý nguyện về chuyện hôn nhân. Tôi rất muốn đồng ý ngay nhưng hiểu anh khá cổ hủ. Chuyện yêu đương, lằng nhằng quan hệ,… anh đều rất ghét. Vào thời điểm này, khi anh đã bày tỏ rõ ràng quan điểm tôi rất băn khoăn, trăn trở, không biết có nên nói ra không. Liệu anh có chấp nhận không? Dẫu sao chúng tôi cũng yêu nhau, chia sẻ, quan tâm đến nhau và cũng xác định sẽ cưới. Mong các bạn tư vấn giúp.
Theo VNE
Video đang HOT
Chẳng lẽ lại bảo chồng: Thương em, anh có 'ăn bánh' bên ngoài thì đừng để em biết!
"Đàn ông cần tình dục - Đàn bà cần tình yêu". Mà tình yêu và tình dục thì không thể không đi chung với nhau. Tình dục với đàn ông như nhu cầu ăn uống mỗi ngày.
Sau khi sinh con, tôi không còn ham muốn vợ chồng.
Cứ đến bữa là đói. Cứ đói là phải ăn. Ăn cơm nhà không ngon thì đi ăn tiệm - "Ăn bánh trả tiền" - Đôi khi có những "món bánh" ngon thì sẽ quay lại ăn tiếp. Có khi nghiện bánh thì... bỏ luôn nhà mà đi.
Tôi năm nay mới chỉ 36 tuổi nhưng ngay sau khi sinh con đầu lòng năm 32 tuổi, tôi không còn thiết tha chuyện chăn gối nữa. Tôi đọc nhiều bài báo và nghiên cứu thấy việc lãnh cảm chăn gối sau khi sinh là có thật. Tôi cũng nghiên cứu một số phương pháp để thay đổi tình hình thực tế nhưng không khả quan.
Việc chiều chồng chỉ là miễn cưỡng. Dĩ nhiên, tôi đủ tinh tế và giấu giếm chồng cảm giác thật của mình. Nhiều năm trời, chồng không hề biết chuyện. Nhưng càng ngày, công việc càng bận rộn, cảm giác buộc phải làm điều gì đó trong một thời gian dài lại càng chán và khổ sở hơn.
Nhiều lần tôi dự định sẽ nói chuyện với chồng nhưng rồi sau khi cân đo đong đếm tôi lại ngại ngùng không thực hiện vì dù gì thì mình cũng là đàn bà châu Á và tâm lý đàn ông châu Á cũng không cởi mở giống đàn ông phương Tây. Tôi sợ lúc đó anh sẽ vì tự ái mà cuộc sống của chúng tôi trở nên ngột ngạt và rạn nứt từ bên trong.
Tôi đã từng tin mình không còn lối thoát vì tôi biết nếu muốn chữa trị hoàn toàn căn bệnh này thì phải tránh stress trong cuộc sống và phải có sự hợp tác với chồng, nhưng với trường hợp của tôi, cả 2 điều đó đều không thể. Tôi vẫn phải đi làm để kiếm tiền và chồng thì vẫn không thể thay đổi tính cách là một người đàn ông phương Đông gia trưởng truyền thống.
Thế rồi một ngày tôi bị rối loạn tiền đình do quá stress. Tôi và anh buộc phải ngủ riêng trong thời gian đầu vì tôi khó chịu và luôn chóng mặt mỗi khi chiếc giường bị rung lắc dù chỉ là do anh trở mình. Nhưng thật lòng là tôi cảm thấy tự do khi được ngủ một mình và thoải mái khi không phải giả vờ trong "quan hệ". Vài tuần đầu chồng còn đòi hỏi, nhưng tôi lấy cớ bệnh nên từ chối khéo.
Trong thâm tâm, tôi vừa mong muốn có một thời gian "nghỉ ngơi", vừa muốn thử xem nếu tôi từ chối nhiều lần thì chồng sẽ như thế nào rồi viện thời gian và cớ này để tâm sự với chồng, nhưng rồi khoảng hơn 1 tháng sau thì chồng cũng không đòi hỏi nữa. Với tôi, hơn 1 tháng không phải đóng kịch với chồng trong chuyện chăn gối là khoảng thời gian tôi thấy vô cùng thoải mái nên cứ muốn kéo dài mãi. Còn chồng tôi, vốn là một trí thức, chắc cũng vì sĩ diện mà không đòi hỏi thêm lần nào nữa.
Tôi vô tình phát hiện tin nhắn của chồng với một phụ nữ khác, bàn chuyện đi khách sạn...
Tất cả mọi việc vẫn cứ êm đềm như không có chuyện gì xảy ra nếu sáng cuối tuần đó tôi không vô tình phát hiện tin nhắn của chồng với một phụ nữ khác. Họ bàn chuyện đi khách sạn... Tôi gần như gục ngã. Nói gì nói, đã là con người, tâm lý sở hữu và ghen tuông chắc chắn phải có.
Tôi đủ trình độ văn hóa, văn minh để hiểu "Đàn ông cần tình dục - Đàn bà cần tình yêu". Mà tình yêu và tình dục thì không thể không đi chung với nhau. Tình dục với đàn ông như nhu cầu ăn uống mỗi ngày. Cứ đến bữa là đói. Cứ đói là phải ăn. Ăn cơm nhà không ngon thì đi ăn tiệm - "Ăn bánh trả tiền" - Đôi khi có những "món bánh" ngon thì sẽ quay lại ăn tiếp. Có khi nghiện bánh thì... bỏ luôn nhà mà đi.
Tôi ứa nước mắt khi nghĩ đến lúc phải nói chuyện với chồng. Tôi biết lỗi này nguồn gốc là do tôi. Nhưng tôi không đủ can đảm, không đủ cao thượng để nói với chồng và tha thứ cho chồng. Chẳng lẽ bây giờ nói với anh ấy rằng "Anh cứ ra ngoài nhưng thương em, cố gắng đừng để em biết, em chịu không nổi". Dù gì thì tôi cũng đã biết một lần và khó có thể "tẩy não" cảm giác buồn bã và ghen tuông trong mình.
Tôi vật vã mà chẳng biết phải bắt đầu nói chuyện như thế nào với chồng... Níu kéo anh thì cũng chẳng thể đáp ứng chuyện ấy cho anh, nhưng nếu buông lơi anh thì tôi lại ghen tức. Tôi thật sự không thể hiểu nổi mình nữa... Sao tôi lại khổ sở thế này?
Theo Phununews
Biết em có người mới nhưng tôi vẫn chẳng chịu quên mọi chuyện Điều quan trọng nhất khiến tôi không đủ can đảm xoá hết thông tin về em vì biết em còn yêu tôi. Ảnh minh hoạ Chúng tôi yêu nhau từ những năm cấp ba, tình yêu đầu trong sáng và đẹp đẽ. Có mơ mộng, có hẹn thề như bao nguời khác, hai đứa hợp nhau lắm, chẳng bao giờ cãi vã, to...