Không đủ can đảm để dứt bỏ tình đồng tính
Em gần 20 tuổi mà không xác định được công việc, không chịu đi làm, chỉ suốt ngày online này nọ.
ảnh minh họa
Tôi là les. Tôi và em quen nhau cũng hơn hai năm và trải qua nhiều cung bậc cảm xúc: đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc… Tuy nhiên, em có nhiều điều làm tôi mệt mỏi. Khi làm gì trái ý em, em hay bực bội. Mỗi lần đó nếu tôi không chịu xuống nước, em sẽ chửi rồi đánh tôi, bất kể lúc nào. Kể cả là ở nhà tôi, em mà bực lên rồi, em không hề để ý xung quanh. Có lần em còn đánh tôi trước mặt đám em tôi và bọn chúng phải vào can mới được. Những lần như thế, tôi đều muốn rời xa em nhưng chỉ cần em năn nỉ, tôi lại tiếp tục bỏ qua.
Khoảng hai tháng trở lại đây, tôi thấy em thay đổi. Em nghe lời tôi hơn. Tôi nói gì em cũng đều đồng ý, em biết quan tâm tới tôi và điều đó làm tôi thấy rất vui. Nhưng tôi thấy lạ một điều là mỗi khi đi chơi về, em không còn nhắn tin hỏi tôi có bị sao không? (tại nhà tôi hay đóng cửa sớm, nên mỗi lần đi chơi về khuya, tôi hay bị la mắng). Tôi lên mạng thì luôn thấy nick của em sáng, bất kể giờ nào. Chính vì những điều đó làm tôi nghi ngờ em. Tôi hỏi em sao dạo này em thay đổi vậy thì em đều nói không có gì.
Một ngày, tôi và em đi xem phim, có người nhắn tin cho em. Tôi hỏi là ai thì em bảo là bạn. Tôi đòi đọc tin nhắn nhưng em không chịu. Tôi giật điện thoại thì thấy tin nhắn gửi đến: “Em đang làm gì vậy?”. Em trả lời tin nhắn: “Em đang ở ngoài đường, có gì khi về em nhắn tin cho anh”. Tôi bắt em giải thích nhưng em chỉ im lặng. Em nói không có gì hết, chỉ là bạn vậy thôi. Tôi điên người lên, đòi chia tay rồi chở em về.
Khi về nhà, tôi hy vọng em sẽ nhắn tin để giải thích với tôi nhưng chẳng có một tin nhắn nào cả. Tôi online rồi nhắn tin vào nick của em để hỏi. Khi đó, em mới bảo đó là một người thích em. Tôi nói em bảo người đó đừng nhắn tin làm phiền nữa thì em trả lời em không làm được như vậy. Người ta thích em là quyền của người ta. Em nói em biết em có lỗi với tôi nên lúc nào gặp tôi, em đều đối xử tốt. Rồi em bảo đã đến lúc tôi và em nên kết thúc vì chị em sắp về Việt Nam, em không thể tiếp tục quen tôi, cuộc sống của em giờ không lối thoát… Em còn nói nhiều lắm, khiến tôi vô cùng đau đớn.
Video đang HOT
Cả hai gia đình đều biết chúng tôi quen nhau nhưng nhà tôi không ngăn cấm và vẫn chấp nhận cho em về ở bên tôi. Vì thế, tôi không hiểu tại sao em lại nói vậy. Tôi đâu phải là không phấn đấu. Dù gia đình dư sức lo cho tôi nhưng tôi vẫn đi làm, vẫn biết đặt mục tiêu cho mình. Nhưng sau khi nghe những lời nói đó của em, tôi vẫn chấp nhận chia tay.
Hai ngày sau, tôi nhắn tin cho đòi gặp em. Và em đã kể cho tôi về người đó. Em quen người này khi chơi nhảy Audition. Người đó thường thức khuya để nói chuyện với em, không như tôi, lúc nào cũng chỉ biết ngủ. Tôi cố giải thích với em là đi làm về đã mệt lắm rồi lại phải đưa đón em đi học, đi chơi nên về nhà chỉ muốn nghỉ ngơi, không còn sức để online nói chuyện cùng em. Tôi năn nỉ em rất nhiều, mong em quay lại nhưng cuối cùng em bảo vì tôi là con gái nên dứt khoát phải chia tay.
Hai năm quen nhau, đến giờ em mới nói với tôi những câu như vậy. Nhưng tôi chẳng thể xa em. Hàng ngày vẫn đưa đón em, người đó vẫn gọi điện thoại cho em và tôi lại đau đớn. Tôi hỏi em về người đó, em bảo rằng đã gặp mặt và nhận xét: “Bình thường, xấu, chẳng có gì nổi bật”. Em thích qua lại với người đó vì em thấy vui vui, có điều gì đó mới mẻ.
Được nửa tháng, chính tôi chủ động chia tay vì không muốn tình trạng này tiếp tục nữa. Nhưng đến giờ, em lại năn nỉ tôi. Em bảo em đã chán người đó rồi, em muốn gặp tôi… Em nói rất nhiều và khiến tôi mềm lòng. Khi đến gặp, em đối xử với tôi tốt lắm. Tôi hỏi gặp nhau để làm gì khi mà em không xác định ở bên tôi trọn đời? Em nói cho em thời gian nhưng tôi đã mệt mỏi với tính cách trẻ con của em. Em gần 20 tuổi mà không xác định được công việc, không chịu đi làm, chỉ suốt ngày online này nọ. Tôi nên làm gì với cuộc tình này? Tôi muốn kết thúc vì biết quen em cũng chẳng đi đến đâu nhưng không đủ bản lĩnh rời xa em
Theo VNE
Đòn ghen của chồng trí thức
Có lần, khi hai vợ chồng đang "yêu" đến cao trào thì anh bỗng dừng lại và hỏi "cái thằng phi công trẻ ấy nó có phục vụ em được chu đáo như anh không, nó có "động tác" nào khác anh không?.." làm chị Bích vừa bẽ bàng vừa tủi hổ.
Chồng chị Bích (Hà Nội) là kĩ sư cầu đường nên xa nhà suốt, có thời gian cả năm chỉ "tạ té" qua nhà được 2-3 lần, mỗi lần vài ba ngày là phải đi ngay.
Cách đây 5 năm, chị Bích trót "say nắng" một nam đồng nghiệp ít hơn chị 2 tuổi. Nhưng ngay sau đó, chị hối hận và đã nhất quyết không gặp lại người kia nữa, chân thành thú thật với chồng về sai lầm của mình rồi xin anh tha thứ. Khi ấy, chồng chị đã cho qua và anh cũng quyết định xin một công việc khác gần nhà để "hâm nóng" lại tình cảm vợ chồng.
Quyết định là vậy, nói là vậy, nhưng chồng chị Bích vẫn hằn học vì cái sự ngoại tình của vợ. Có lần, khi hai vợ chồng đang "yêu" đến cao trào thì anh bỗng dừng lại và hỏi "Cái thằng phi công trẻ ấy nó có phục vụ em được chu đáo như anh không, nó có "động tác" nào khác anh không?.." làm chị Bích vừa bẽ bàng vừa tủi hổ.
Một buổi tối chị Bích đến bên chồng khẽ khàng thông báo: "Anh ơi, hình như em có thai". Tưởng rằng câu nói ấy sẽ khiến cho anh chồng sướng điên đảo. Vậy mà đáp lại chị là sự hốt hoảng, rồi lạnh lùng của anh ta: "Vô lý, lần nào trước khi quan hệ anh cũng dùng bao (cao su) mà?". "Anh nhớ lại đi, có một lần anh đi uống say về nên quên" - chị Bích cố gắng gợi lại. Nhưng anh chồng vẫn kiên quyết: "Còn lâu tôi mới quên" rồi quay ngoắt sang chì chiết: "Chắc là thừa dịp buổi trưa ăn- ngủ- nghỉ tại cơ quan cô lại léng phéng với thằng "phi công trẻ" kia chứ gì".
Kể từ đó, chị Bích triền miên sống trong "bạo hành tinh thần" của ông chồng trí thức.
Suốt thời gian mang thai, rồi khi con đã được 3 tuổi, Bích trở thành một "cái bóng" không hơn không kém. Người chồng hoàn toàn coi như chị Bích không có mặt. Lúc ăn cơm anh ta gắp đầy đủ đồ ăn rồi bê bát ra một góc. Chị Bích ngồi phòng khách xem tivi thì anh ta lên phòng ngủ xem. Khuya, chị Bích vào phòng ngủ thì anh ta ôm gối ra ngủ tại salon phòng khách. Bất cứ nơi nào chị Bích xuất hiện thì người chồng đều xa lánh. Chuyện "giao ban" dĩ nhiên là tuyệt đối không.
"Chắc là thừa dịp buổi trưa ăn- ngủ- nghỉ tại cơ quan cô lại léng phéng với thằng "phi công trẻ" kia chứ gì".
Rất nhiều lần chị Bích kiếm cớ hai vợ chồng gần gũi, để chị có dịp thanh minh thì anh chồng đều gạt ra: "Lại thèm hơi trai mà chúng nó chán hết rồi chứ gì? Không đứa nào nó thèm sờ mó vào cái thân nát bấy của cô nên cô về "ăn quàng" cả tôi hả? Xin lỗi, tôi thà ra ngoài ngủ với 1 con đĩ công khai còn hơn ái ân với 1 con cave giả vờ ngoan hiền là cô...".
Thậm chí anh ta nhất quyết bắt con trai phải gọi bằng bác, nếu nhà có khách, có ông bà đến chơi thì mới được gọi anh ta là bố. Không những thế, anh ta suốt ngày tiêm nhiễm vào đầu con trai những câu như: "Mẹ mày ngủ với trai mà đẻ ra mày, tao không phải bố mày...", hay "Mẹ mày là đĩ"
Luôn nghiệt ngã với vợ và con, nhưng chỉ cần trong nhà có khách là anh ta tỏ ra âu yếm, vô cùng yêu vợ và quan tâm đến con trai. Làm người ngoài và ngay cả những người thân, anh em trong gia đình đều tấm tắc nói chị Bích tốt số vì lấy được người chồng vừa giỏi kiếm tiền vừa yêu vợ thương con.
Mệt mỏi với người người chồng trí thức "hai mặt", Bích quyết định đâm đơn ra tòa ly dị.
Bạo hành trong giới trí thức không phải bây giờ mới có, nhưng người Việt thường có tâm lý "chuyện trong nhà đóng cửa bảo nhau" nên các vụ bạo hành ít bị phanh phui. Đặc biệt là bạo hành trong giới trí thức, họ còn có cái "sĩ diện" của giới trí thức, đâu ai muốn "vạch áo cho người xem lưng" nên các vụ bạo hành vẫn diễn ra âm ỉ như những con sóng ngầm.
Những trường hợp bị chồng bạo hành về tinh thần, tuy không gây thương tích về thể chất cho người phụ nữ nhưng nó lại làm tổn thương rất lớn cho tinh thần, tâm lý của họ. Đặc biệt, những chị em có trình độ học thức cao, thường rất tự trọng về bản thân. Họ hiểu được vị trí, vai trò của mình trong gia đình, xã hội. Họ luôn mong muốn được mọi người, nhất là "nửa kia" tôn trọng nên sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ, giằng xé khi bị bạn đời coi thường, xỉ nhục.
Ngoài ra, các kiểu bạo hành về thể chất tuy ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí tính mạng của nạn nhân nhưng vẫn có thể nhờ sự can thiệp ngay của mọi người xung quanh và chính quyền địa phương. Còn khi bị hành hạ về tinh thần, đa số chị em rất khó nhờ sự trợ giúp bởi nó thường diễn ra lặng lẽ, âm thầm, không để lại dấu vết có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, những phụ nữ trí thức bị khủng bố tinh thần thường luôn cố gắng để tự mình thoát ra khỏi cảnh này mà không muốn nhờ tới sự chia sẻ, giúp đỡ của người khác. Đa số những bệnh nhân của phòng khám tâm lý đều đã trải qua một quá trình dài đau khổ, mệt mỏi, có người tới vài năm. Và cũng rất nhiều người trong số họ cuối cùng phải chọn giải pháp ly hôn để tìm lại sự thăng bằng trong cuộc sống và tâm hồn của mình, khi các ông chồng không thể thay đổi.
Theo VNE
'Xin phép mẹ chồng cho con được về 'nơi sản xuất' Các mẹ chồng tai quái ạ, không cần phải đuổi chúng con đi đâu cả, cũng đừng chờ đợi một lời xin lỗi ở chúng con vì con dâu đâu có làm gì sai. Chúng con xin tự nguyện quay về nơi sản xuất để làm lại cuộc đời". Mình đang suy nghĩ sẽ sớm ra quyết định của đời mình, đó là...