Không đủ can đảm để bắt quả tang chồng ngoạ.i tìn.h
Anh cầu xin tôi đừng l.y hô.n, xin tôi cho anh thời gian để anh làm tròn trách nhiệm của người cha, người chồng. Anh cần thời gian chữa bệnh cho con gái.
Tôi gặp anh trong những năm đi du học ở Nhật. Chúng tôi từ những người bạn chơi thân rồi nảy sinh tình cảm với nhau. Anh cũng kể về quá khứ những cuộc tình của anh ngày học đại học.
Tôi còn được xem cả bức hình người yêu cũ của anh trước đây, nhưng tôi không ghen vì quan trọng hơn là bây giờ anh yêu tôi. Nghe đâu mẹ anh ngăn cản vì muốn anh đi du học sau khi học xong đại học. Từ đó, anh cũng chia tay và cắt đứt liên lạc với người tình cũ.
3 năm du học là những ngày chúng tôi cùng sát cánh bên nhau, chia sẻ cùng nhau những khó khăn vất vả, cùng nhau đi qua những ngày đông lạnh giá. Hoàn thành khóa học chúng tôi trở về tổ chức hôn lễ.
Tôi hạnh phúc trong vòng tay của chồng.
Video đang HOT
Tôi nhanh chóng xin vào dạy ở trường đại học. Chồng hết lòng ủng hộ vì nếu tôi cũng làm ở bệnh viện thì sẽ không có ai chăm sóc gia đình. Còn anh thì lại chọn làm bác sĩ trong bệnh viện. Biết anh vất vả vì công việc nên tôi cố gắng chu toàn cho gia đình nội ngoại.
Những ngày anh trực đêm tôi vẫn hay mang đồ ăn và cà phê cho anh. Nhìn đôi mắt anh mệt mỏi, phờ phạc sau cặp kính mà xót cho anh quá. Càng ngày, khoa của anh càng có nhiều bệnh nhân nên anh cũng phải túc trực ở bệnh viện nhiều hơn. Còn tôi thì bầu bí nên anh cũng hạn chế việc tôi đi lại.
Một hôm sau buổi dạy, tôi muốn cùng chồng đi ăn trưa nên đã ghé qua bệnh viện mà không báo trước. Tôi đến cửa phòng anh làm việc thì y tá ngăn lại vì bảo rằng anh đang tiếp người quan trọng. Nghe vậy nên tôi ngồi ngoài phòng chờ đợi anh. 1 tiếng sau từ phòng anh có một cô gái bước ra, cô gái đó nhìn rất quen nhưng tôi không nhận ra cô ấy là ai.
Khoảng 15 phút sau tôi mới gõ cửa phòng của chồng. Im lặng, tôi đẩy cửa vào thì thấy anh đang bóp đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Anh không biết là tôi đã bắt gặp cô gái đó.
Trong suốt bữa ăn, anh chẳng nói gì nhiều, chỉ hỏi han qua loa công việc của tôi rồi thôi. Anh lấy cớ còn nhiều việc nên trở lại làm việc. Tôi cũng trở về nhà nghỉ ngơi. Nhưng linh cảm của người đàn bà cho tôi biết anh đang có chuyện hệ trọng.
Anh vẫn đi sớm về muộn, anh cũng đốt thuố.c nhiều hơn. Anh không còn tâm trạng hào hứng khi về đến nhà với người vợ đang mang bầu nữa. Suốt một tháng như vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ và theo dõi chồng.
Sáng hôm đó. Tôi gọi điện nhờ người dạy hộ rồi lên xe đi theo anh. Anh đến bệnh viện làm việc như bình thường. Buổi trưa, hết giờ làm anh lấy xe đi ra ngoài. Tôi cố gắng không để mất dấu anh trên dòng người tấp nập. Đến một ngôi nhà, anh tự động đi vào đó như nhà của chính mình vậy. Có một b.é gá.i chập chững bước ra, anh ôm nó vào lòng, thơm rối rít lên má.
Tôi không đủ can đảm để bước vào bắt quả tang chồng ngoạ.i tìn.h.
Có người phụ nữ bước ra – đó chính là người đã đến gặp anh ở bệnh viện. Cô ta ôm anh vào lòng. Sau đó cả ba người họ đi vào và đóng cửa lại. Trong giây lát, tôi choáng váng không hiểu mọi chuyện. Tôi cũng không đủ can đảm để bước vào bắt quả tang chồng ngoạ.i tìn.h ngay trước mắt. Tôi ngồi quán nước đối diện ngôi nhà đó, mắt vẫn nhìn trân trối vào cánh cửa đó chờ chồng bước ra.
Tôi ngồi nghe mấy bà bán nước nói chuyện với nhau: “Mẹ con cô ấy cũng may mắn thật. Cuối cùng chồng cũng trở về rồi, nghe đâu chồng làm việc ở bệnh viện lớn. Lần này thì cô ấy không cần lo lắng tiề.n chạy chữa cho con nữa”.
Hơn một giờ đồng hồ, chồng tôi từ trong nhà bước ra, mấy bà bán nước lại trầm trồ: “Đấy chồng nhà người ta đẹp trai thế kia cơ mà, cô ấy đúng là có phúc. Chịu khổ bao nhiêu năm cũng được báo đáp rồi”. Tôi biết, người họ đang nói chính là gia đình hạnh phúc trước mắt họ. Có lẽ họ đã quay lại với nhau được hơn một tháng rồi.
Tôi không biết tôi trở về nhà bằng cách nào. Khi tôi tỉnh lại trong nhà đã tối om, chồng tôi vẫn chưa về. Cả ngày cũng chẳng có một cuộc điện thoại, hay tin nhắn gửi cho tôi cả. Tôi biết, anh đang hạnh phúc bên tình cũ. Tôi đã nhớ ra, người phụ nữ đó chính là người yêu cũ của chồng. Và họ đã có với nhau một đứa con riêng.
Tôi đã từng tin, rất tin chồng. Một người chồng trách nhiệm và mẫu mực. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ rằng chồng sẽ phản bội mình như vậy.
Tối đó, tôi quyết định nói cho chồng biết sự thật. Anh thú nhận là người yêu cũ đã đến bệnh viện tìm anh. Trước khi anh đi du học, cô ấy đã có con nhưng lại không liên lạc được với anh. Đứa con gái riêng của anh bị bệnh tim bẩm sinh nên anh phải có trách nhiệm. Anh cầu xin tôi đừng l.y hô.n, xin tôi cho anh thời gian để anh làm tròn trách nhiệm của người cha, người chồng. Anh cần thời gian chữa bệnh cho con gái. Tôi đa.u đớ.n nuốt nước mắt vào trong.
Tôi phải làm sao để có được một gia đình đầy đủ hạnh phúc.
Nhìn con anh quấn anh như vậy liệu anh có thể trở về bên tôi. Liệu tôi còn có được một gia đình hạnh phúc nữa không khi tình cảm bị san sẻ. Còn đứa con trong bụng tôi nữa. Nó xứng đáng có một người cha tốt bên cạnh, một gia đình đầy đủ. Tôi phải làm sao để có đủ can đảm vượt qua chuyện này. Tôi không muốn đứa con của mình thiếu thốn tình cảm. Có phải tôi đã quá ích kỷ khi chỉ biết giữ người chồng cho mình. Thực sự tôi hoang mang và đa.u đớ.n quá!
Theo Afamily