Không đủ can đảm chia tay người tình sở khanh
Tôi đã dặn lòng phải thù hận anh ta, vậy mà chẳng thể nào làm được. Bây giờ tôi chẳng còn yêu thương gì nữa, chỉ thương hại. Anh ta cũng nói không để tôi yên nếu như chia tay – (Hoàng Mai).
Tôi năm nay 28 tuổi, còn anh 42 tuổi, đã ly thân vợ. Chúng tôi yêu nhau được 4 năm. Anh sống ở Sài Gòn còn vợ ở Hà Nội. Tôi cùng anh đã trải qua biết bao khó khăn trong cuộc sống. Nhiều lần tôi chủ động chia tay anh nhưng không hiểu vì còn yêu hay thương hại anh mà tôi và anh vẫn cứ dùng dằng chẳng dứt được.
Ảnh minh họa: Alarm.
Đầu năm 2012, tôi về quê được gia đình mai mối lấy chồng. Do tôi và chồng không có tình yêu nên chỉ được 6 tháng chúng tôi ly hôn. Sau đó anh gặp tôi van xin tình cảm, đã ly thân vợ nhưng tôi không biết sự thật thế nào. Tôi lại bên anh như những lần khác. Anh luôn nói muốn có con để giữ chân tôi.Cuối năm 2012 tôi có bầu. Từ đó anh luôn nói bận rộn, vì công việc, vì con gái mới dọn về sống cùng, bỏ mặc tôi sống ở Sài Gòn một mình.
Tôi rất mừng vì có bầu, nhưng khi đi khám thì bị u buồng trứng và buồng trứng đa nang, nếu có bầu phải giữ gìn, không được làm việc nặng hoặc đi lại nhiều. Trong khi đó công việc của tôi phải đi công tác nhiều, cuộc sống một mình chốn thành thị khá vất vả. Còn anh lặn mất tăm, tôi chỉ cần anh ở bên cạnh chia sẻ và hỏi ý kiến xem mình phải làm gì trong lúc bầu bí.
Bác sĩ biết hoàn cảnh nên khuyên tôi bỏ thai đi vì mới chỉ 5 tuần thôi. Tôi đành chấp nhận. Có lẽ tôi cũng ích kỷ, và cũng chẳng đáng làm người khi bỏ đi đứa con của mình. Sau một thời gian trải qua biến cố đó tôi dần dần đứng dậy mạnh mẽ hơn.
Tháng 2 vừa rồi anh quay lại van xin, làm tất cả mọi thứ để được tôi tha thứ. Tôi đã dặn lòng phải thù hận kẻ sở khanh đó, vậy mà không thể nào làm được. Tôi phải làm gì bây giờ, tôi biết nếu cứ như thế mình cũng sẽ khổ – ( Hoàng Mai).
Trả lời:
Video đang HOT
Chào Hoàng Mai,
Để cuộc sống hôn nhân gia đình được hạnh phúc và bền vững, cần rất nhiều yếu tố, cả vật chất lẫn tinh thần. Trong đó cần nhất những yếu tố tinh thần cốt lõi như tình yêu thương, sự chân thành, lòng trung thực, sự quan tâm, chia sẻ, sự tôn trọng, tin tưởng lẫn nhau. Xét ở khía cạnh này, mối quan hệ hiện nay của bạn thiếu quá nhiều yếu tố tinh thần để đảm bảo hạnh phúc bền vững.
Theo mô tả của bạn thì rõ ràng người đàn ông bạn nêu ra đây là không minh bạch, thiếu trung thực, thiếu sự tôn trọng và cả sự quan tâm chia sẻ nên khó có nền tảng cho gia đình bạn hạnh phúc ổn định lâu dài. Người đàn ông đó biết bạn có thai mà bỏ đi, và biết bạn phá thai, tức là bỏ con của anh ta, vậy mà không có ý kiến gì thì rõ ràng anh ta chỉ yêu bản thân chứ chẳng tha thiết với mẹ con bạn.
Trong đời sống gia đình không có chỗ cho sự ích kỷ, dù một người hay cả hai cùng ích kỷ. Khi bạn có thai mà anh ta bỏ bạn được, khi bạn bỏ con mà anh ta không có ý kiến gì thì có thể nói đó là sự nhẫn tâm tột cùng. Ngay cả khi đã đánh bài chuồn rồi giờ quay về hù dọa bạn thì thiết nghĩ chân tướng con người thật của anh ta đã lộ rõ. Khi niềm tin đã không còn, lòng tự trọng bị đánh mất, việc quay về nói lời yêu thương bạn chỉ còn là giả dối mà thôi.
Bạn phân vân là giờ đây không còn tình yêu thương nữa mà chỉ có sự thương hại anh ta thôi. Tôi cho rằng sự thương hại tự thân không đủ mạnh để giúp cuộc sống gia đình hạnh phúc hay có thể giúp cứu vớt gia đình khỏi sự đổ vỡ khi đời sống gặp sóng gió, xung đột. Chưa kể lòng thương hại cũng cần được đặt đúng chỗ và đúng người. Chắc chắn bạn có thể biết rằng trong trường hợp này thì khó có thể nói là lòng thương hại bạn đã đặt đúng chỗ.
Bây giờ bạn chẳng còn yêu thương gì anh ta nữa, vậy bạn hãy mạnh dạn dứt khoát một lần để được tự do. Sống với sự thật – không còn tình yêu thương với anh ta nữa – mới là cách giải thoát chính bạn trong hoàn cảnh này.
Mong bạn bản lĩnh để vượt qua một lần đau, và thực tế bạn sắp vượt qua được rồi. Vấn đề nằm ở chỗ thái độ dứt khoát của bạn, giờ là lúc bạn xứng đáng được tự do khỏi mối quan hệ này. Tùy vào hoàn cảnh hiện tại, bạn có thể đổi số điện thoại, đổi chỗ ở hoặc tạm lánh đi đâu đó một thời gian để anh ta không còn cơ hội liên lạc với bạn nữa.
Chúc bạn mạnh mẽ và sớm tìm được gia đình hạnh phúc và bền vững cho mình!
Theo VNE
Chia tay vì khoảng cách địa lý
Em là một cô bé từ núi rừng Tây Nguyên xuống thành phố học đại học để thực hiện ước mơ trở thành nhà báo. Anh là một chàng trai sinh ra và lớn lên giữa đất Sài Gòn sôi động và hối hả.
Em vui sướng đặt chân đến một nơi năng động, được gặp gỡ nhiều người, chứng kiến nhiều số phận khác nhau, để học tập, trải nghiệm hay có khi chỉ để trăn trở và suy ngẫm. Còn anh lại luôn mơ ước được sống ở một vùng quê thanh bình và yên ả, để không phải nghe những thanh âm ồn ào của xe cộ, của tranh đua, của những điều không thể tránh khỏi ở nơi có đời sống kinh tế phát triển...
Em và anh gặp nhau, bắt đầu bằng tranh luận và lý lẽ, rồi dần hiểu nhau hơn, biết thông cảm và yêu thương.
Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em.
Năm cuối cùng của đời sinh viên, mẹ bị bệnh nặng, em phải về quê thường xuyên để chăm sóc. Hai chị gái đều lấy chồng xa, nhà chỉ còn mình mẹ già yếu lại thường hay bệnh. Thương mẹ vô cùng, sau nhiều đắn đo, trăn trở, đấu tranh với những mâu thuẫn trong chính mình, em quyết định về quê làm việc sau khi tốt nghiệp.
Em hứa sẽ dẫn anh về quê vào cái Tết đầu tiên sau khi em ra trường đi làm. Anh vui vì được trở thành nhân vật chính cho một dự định tương lai của em. (ảnh minh họa)
Anh buồn, nhưng không ngăn cản: "Anh luôn tôn trọng em, và lý do của em rất chính đáng, anh không có quyền, nhưng anh không thể". Em hiểu, anh có nhiều lý do để gắn bó với cuộc sống tấp nập, xô bồ ấy và anh không thể lên Tây Nguyên để cùng em xây dựng một hạnh phúc dài lâu, dù điều đó có gần với sở thích được sống ở một vùng quê yên bình của anh.
Hiểu và thông cảm, không trách móc, mình xa nhau vì khoảng cách địa lý - một lý do không dễ dàng được thông cảm.
Ngày tiễn em ra bến xe, hai đứa khóc nức nở. Nhìn khuôn mặt anh nhạt nhòa qua ô cửa kiếng, em nghe tê tái, hình như có chút hối hận, chút luyến tiếc, chút mơ ước, chút tự tin... em cũng không hiểu nổi mình khi ấy.
Thời gian trôi qua, em có cuộc sống bình yên của một cô giáo dạy Văn cấp 3. Khoảng một năm sau ngày đưa tiễn, em vẫn có cảm giác được yêu, nhưng sau đó cứ nhạt dần.
Anh vẫn hiển hiện trong cuộc sống của em, vẫn gọi điện thăm hỏi, chat chít thường xuyên, và đã đôi lần lên tận nhà thăm em. Nhưng chưa bao giờ anh nói đến chuyện cưới xin. Em nhắc đến, anh lại ậm ờ cho qua chuyện. Sau lần bị tai biến, mẹ em đi lại khó khăn và rất cần có bàn tay chăm sóc, đỡ đần mỗi ngày. Mẹ một mình, em không thể vì hạnh phúc riêng của bản thân mà bỏ rơi mẹ giữa đời.
Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao? (ảnh minh họa)
Em ngẩn ngơ trong sự hòa lẫn giữa quá khứ và hiện tại. Em vẫn vui sống và nỗ lực với thực tại. Nhưng em chưa chấp nhận quên anh và một quá khứ đẹp.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi, em chưa thể mở lòng với một ai khác, nhưng không dám tự xem là người yêu của anh, vì em nào dám tính đến chuyện tương lai với anh.
Em không hỏi, cũng không biết gần ba năm qua anh đã yêu cô nào khác chưa. Đôi lần, em thầm tưởng tượng và đau đớn vô cùng nếu một ngày nào đó anh báo tin là anh cưới vợ. Lúc ấy, em biết làm thế nào?
Nếu thực lòng yêu em, lẽ nào anh không thể về quê sống cùng em sao?
Người ta nói tình yêu không có sự ngăn cản về khoảng cách địa lý, vậy mà với em và anh, đó lại là một trở ngại lớn, lớn đến nỗi em loay hoay mãi vẫn không thể vượt qua.
Theo Eva
Cuộc chia tay hạnh phúc Nhìn Mai rạng ngời hạnh phúc bên chú rể và những người trong gia đình anh ta, Quang thấy đau nhói ở ngực. Nhìn Mai trong tà áo cưới lộng lẫy, rạng ngời hạnh phúc, trong lòng Quang muôn vàn cảm xúc đan xen, buồn vui, nuối tiếc, thương yêu, tủi hờn, day dứt. Anh nhận ra, mình vẫn còn yêu cô vợ...