Không đồng ý làm ‘chuyện ấy’ nên tôi vẫn FA
Đã từng có lúc tôi nghĩ lập trường của mình là sai lầm, khi hết lần này đến lần khác bị người yêu bỏ rơi. Nhưng khi cảm giác đau khổ và mất mát qua đi, tôi lại cảm thấy mình làm như thế là đúng.
Đã là cô sinh viên 21 tuổi, nhưng tôi vẫn bị bạn bè chê là “gái ế”, vì trong khi họ đang hạnh phúc ngập tràn trong tình yêu, thì tôi vẫn đi về không đón đưa – không có bạn trai. Thật ra họ không biết rằng, tôi cũng từng có vài người bạn trai, nhưng trước khi họ kịp thấy chàng trai ấy thì anh ta đã bỏ rơi tôi mất rồi.
Tôi không phải mĩ nữ hay hotgirl, nhưng mặt mũi sáng sủa, da không đen, chiều cao cũng tương đối. Thế nhưng những cuộc tình của tôi thường kết thúc chóng vánh, với sự ra đi không một lời chào từ phía bạn trai. Nguyên nhân là vì một chuyện rất tế nhị: tôi từ chối những đòi hỏi thể xác của họ.
Đã từng có lúc tôi nghĩ lập trường của mình sai lầm, khi hết lần này đến lần khác bị người yêu bỏ rơi. Nhưng khi cảm giác đau khổ và mất mát qua đi, tôi lại cảm thấy mình làm như thế là đúng. Bởi vì, nếu anh ta thật lòng yêu tôi, sẽ không bỏ tôi vì lí do như vậy. Còn nếu đã không thật lòng, ra đi cũng chỉ là chuyện sớm muộn cho dù mình thỏa mãn mong muốn của anh ta.
Ảnh minh họa
Thêm nữa, những điều đang xảy ra xung quanh khiến tôi càng ý thức hơn trong việc giữ gìn bản thân. Có thể những bạn nữ yêu và chấp nhận dâng hiến là bởi họ nghe theo tiếng gọi của tình yêu. Nhưng cái giá phải trả thì quá đắt, và dang dở cả một đời người. Trong xóm tôi có một vài gia đình có con gái mang thai trước khi cưới, nhà thì phải mang con đi xa cho khỏi bẽ bàng, nhà khác lại phải nhắm mắt rước về một chàng rể không như ý, tôi càng thức tỉnh hơn. Nghĩ đến ba mẹ vất vả nuôi mình ăn học đến tận bây giờ, nếu bản thân làm ra điều khiến họ đau khổ và mọi người chê cười, thì đứa con gái như tôi thật quá bất hiếu.
Video đang HOT
Cũng nhờ nhiều lần bị bỏ rơi mà tôi hiểu ra, tuổi của mình còn quá trẻ, chưa có người yêu cũng không cần phải vội, cũng không có gì đáng xấu hổ. Tôi tự hỏi, liệu người bây giờ mình yêu và trao thân có phải người mình sẽ gửi phận sau này? Đồng ý rằng bây giờ người ta không quá quan trọng chuyện trinh tiết, nhưng không có nghĩa rằng ai cũng vậy. Chỉ cần tưởng tượng ra tương lai mình sẽ gặp một người mình rất yêu, mình sẽ cưới, nhưng lại không dành cho họ những điều đầu tiên, thì tôi đã có thêm động lực và kiên định để giữ vững ý trí không thỏa hiệp trước những đòi hỏi của bạn trai.
Tất nhiên, tôi không thể mang lối sống của mình đi tuyên truyền, rồi phê phán những bạn nữ kia sai lầm. Nhưng tôi mong những con người, sinh ra mang thân phận phụ nữ giống mình, sẽ tỉnh táo mà nhìn rõ những hoàn cảnh đau đớn vẫn thường thấy trên mạng, trên báo, hoặc ngay trong khu vực mình sống, của những cô gái bẽ bàng bị người yêu ruồng rẫy sau khi “no xôi chán chè.” Hãy sáng suốt và suy nghĩ thật thấu đáo, bởi con gái luôn là người chịu thiệt thòi. Đây không phải là vì xã hội sẽ đánh giá bạn như thế nào, mà là vì chính tương lai của bạn.
Theo VNE
Ô sin nhưng còn trinh
Giờ tôi là vợ của anh ấy, không phải ô sin, tôi có được điều đó vì tôi còn trong trắng.
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo ở nông thôn. Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày khá cơ cực. Để rồi năm tôi 20 tuổi, theo sự giới thiệu của một người, tôi lên thành phố làm giúp việc cho một gia đình. Và cuộc sống của tôi đã đổi đời từ đó. Tôi không biết vì mình may mắn hay vì mình đã lựa chọn một cách sống đúng đắn để có được ngày hôm nay. Có lẽ là cả hai.
Bằng tuổi tôi, học xong cấp 3 là bạn bè đều lấy chồng hết cả nhưng tôi không thế. Tôi có yêu một chàng trai. Giữa chúng tôi chỉ là tình yêu trong sáng, hoàn toàn không có chuyện vượt quá giới hạn vì ở quê tôi người ta trọng vấn đề về trinh tiết lắm. Con gái chưa chồng mà trao thân cho đàn ông là đồ hư hỏng, mất nết. Lo sợ tình yêu không đi đến cùng nên dù rất yêu anh ấy nhưng tôi vẫn luôn giữ gìn chứ không để cho anh đi quá xa.
Thế rồi tôi lên thành phố giúp việc cho một vợ chồng trẻ. Anh chị ấy giàu lắm. Cô vợ có điều kiện nên chẳng muốn động chân, động tay vào việc gì vì thế mới thuê tôi về. Lúc dầu khi mới đặt chân đến ngôi nhà đó, nhìn những thứ đồ đắt tiền, sang trọng trong căn nhà đó tôi đã nghĩ vợ chồng họ hẳn là hạnh phúc lắm. Nhưng sống ở đó tôi mới thấy mình đã sai lầm.
Giữa họ thường xuyên có những cuộc cãi lộn mà chủ đề chính chỉ xoay quanh chuyện chị đã từng ngủ với người yêu cũ trước khi lấy anh nên họ xung đột. Anh nói những lời cay nghiệt lắm, còn chị ấy thì lúc nào cũng khóc lóc vì bị chê trách. Tôi thấy không khí gia đình thật nặng nề. Đêm nào tôi cũng thấy anh ấy ra ban công hút thuốc và vẻ mặt rất buồn rầu.
Chính trong giai đoạn đó, tôi và anh đã xích lại gần nhau hơn. Tôi nhớ có lần anh có chút hơi men trong người nên mới tâm sự với tôi. Anh kể ngày đó anh theo đuổi chị ấy bao năm mà chị ấy không yêu. Chị ấy cứ mê muội chạy theo tên người yêu cũ dù hắn chẳng có gì. Họ ở với nhau, sống với nhau như vợ chồng. Anh biết điều đó nhưng khi thấy chị bị hắn ta bỏ rơi, vì còn tình cảm nên anh vẫn cưới chị và tin rằng chỉ cần sống tốt với nhau là được. Nhưng về sống mọi chuyện không dễ dàng như thế!
Anh mê mệt tôi, bỏ vợ lấy tôi vì tôi còn trong trắng (Ảnh minh họa)
Tôi dần dần có cảm tình với anh và anh cũng vậy. Anh hay lân la hỏi chuyện tôi đã có người yêu chưa, có định tiến tới hôn nhân không...Vì chỗ thân tình nên tôi cũng tâm sự thật. Và rồi khi anh hỏi tôi: "Em còn trinh không?", tôi đã hơi giật mình. Tôi xấu hổ vô cùng và lặng lẽ gật đầu. Hai má tôi đỏ ửng lên.
Kể từ hôm đó, tôi biết anh có ý đồ với tôi. Tôi cũng đã suy nghĩ và cân nhắc rất nhiều vì dù sao người yêu tôi cũng đang đợi tôi ở quê. Tôi biết nếu tôi lấy được ông chủ của mình, đời tôi sẽ sướng lắm. Nhưng để làm được thế thì tôi phải chứng minh cho anh ấy thấy tôi còn trong trắng. Anh ấy từng nói với tôi rằng: "Đời anh giờ chỉ khao khát lấy được một người con trinh nguyên thực sự. Chứ gái trên này nhan nhản ra, có cô gọi là còn trinh đấy nhưng khéo đi vá vài lần rồi. Anh không tin tưởng lắm".
Nếu tôi trao thân cho anh, chứng minh được mình còn trinh nguyên mà anh không lấy tôi nữa thì cuộc đời tôi sẽ đi về đâu? Nhưng nếu không thử đánh cược với số phận thì không biết đến bao giờ đời tôi mới khá lên được. Và cuối cùng tôi đã thử vận may của đời mình.
Tôi chủ động gợi ý cho anh hiểu ý đồ của mình. Tôi biết anh giống như một cánh đồng cỏ khô, chỉ cần một mồi lửa là cháy bùng lên tất cả. Bao nhiêu năm qua anh hận vì mình là một gã trai tân mà phải ăn của thừa nên anh rất khao khát chuyện có cho mình một lần cảm giác của một người đàn ông thực sự khi biết mùi vị của sự trinh nguyên. Tôi có thể mang tới cho anh điều đó...Và cuối cùng anh đã sập bẫy.
Tôi không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của anh ấy khi đó . Anh ấy cảm ơn tôi, nhìn tôi như nhìn một nữ thần vậy. Tôi biết anh ấy hạnh phúc đến nhường nào khi nhận được sự quý giá nhất từ tôi. Anh hứa sẽ bỏ vợ để cưới tôi. Tôi chờ đợi anh làm điều đó. Anh đưa đơn ly hôn nhưng chị ta không chịu kí. Chị ấy cầu xin anh đừng bỏ chị nhưng anh nói không thể quên được cái quá khứ nhơ nhớp của chị. Chị ta làm căng, nhất quyết không kí hi vọng thời gian có thể làm anh xoay chuyển tình cảm.
Nhờ giữ gìn trinh tiết mà tôi đã có được cuộc sống hạnh phúc (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi hoang mang lắm. Nếu tôi không làm tới thì có thể chị ta sẽ dùng cái gọi là tình nghĩa vợ chồng, chị ta sẽ tranh thủ sự ủng hộ của hai bên gia đình để kéo anh về. Lúc đó, tôi công khai quan hệ với anh và bất chấp sự có mặt của chị ta chúng tôi vẫn cặp kè với nhau. Chị ta cố chịu đựng nhưng chỉ tới tháng thứ 2, trước sự ngang tai trái mắt, chị ta đã từ bỏ.
Tôi biết mình đã hơi ích kỉ khi làm thế nhưng tôi cũng cần phải đấu tranh cho hạnh phúc đời mình. Vũ khí của tôi là sự trinh tiết, mà để giữ gìn được điều đó đòi hỏi tôi phải là người sống chỉn chu chứ không phải như chị ta. Những gì tôi có được cũng là xứng đáng thôi.
Giờ thì tôi đang ở trong căn nhà đó cùng với anh nhưng không phải với danh phận ô sin mà là vợ anh. Tôi đang có những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời. Và tôi thực sự thấy rằng, cái giá của việc giữ gìn sự trinh tiết lớn lao đến nhường nào!
Theo VNE
Gửi anh và người con gái đến sau Yêu và chia tay là chuyện thường tình ở cuộc đời, đừng quan trọng hóa nó. Đừng biến mình thành kẻ có tội và đừng biến em thành kẻ đáng thương! Anh thân yêu! Em vẫn gọi anh bằng cụm từ thân thương đó dù cho giờ đây sự thân yêu ấy đã không còn thuộc về em mà thuộc về một người...