Không đợi quà Valentine, mẹ hai con bật mí món quà đặc biệt nhất phụ nữ nên tự thưởng
Không phải hoa, chẳng son hay trang sức, món quà Valentine tuyệt vời nhất phụ nữ nên tự thưởng cho mình là…
Phụ nữ luôn thích được nhận quà, được quan tâm, được nhớ đến, được nâng niu chúc tụng, đặc biệt là trong những ngày lễ như ngày Valentine. Nhưng với nhà báo Thu Hà (còn được biết đến với nickname Mẹ Xu Sim), ngày Tình nhân năm nay chị không đợi quà của ai, cũng không mua quà để tự tặng mình như trước nữa, mà chọn cho mình một món quà rất đặc biệt. Mẹ hai con này đã chia sẻ về món quà Valentine đặc biệt của năm nay bằng một status đáng yêu đăng trên trang cá nhân của mình.
“Valentine hầu như mọi phụ nữ đều mong muốn được nhận quà, (tôi cũng thế)! Nhiều Valentine trước, thỉnh thoảng thích gì tôi còn tự thưởng cho mình nữa.
Năm nay thì có khác!
Có lẽ có bạn còn nhớ tôi đã hẹn tháng 2, tháng 3 này tôi sẽ ra 1 cuốn sách mới.
Bản thảo đã xong, bìa đã xong, hình ảnh cũng đã xong. Nhưng tôi vừa quyết định dừng lại. Tôi viết mail cho NXB, xin 6 tháng ko nói gì về cuốn này, 6 tháng tạm nghỉ. Tôi tự thưởng cho mình một cú buông tay!
Và sau rất nhiều đêm mất ngủ, gửi mail xong, tôi đã ngủ ngon trở lại.
Có khi quà là những món mà mình được nhận về.
Và có khi quà là những món mà mình buông tay ra.
Tôi nhớ trong khóa học Tìm lại chính mình, TS Menis Yoursy có nói: ‘When you let go of who you think you are, you become who you are”, khi bạn buông bỏ đi người mà bạn nghĩ là mình, bạn sẽ thực sự là chính mình.
Nhớ khi tôi nuôi Xu, khi tôi gắng gỏi tìm mọi cách chiến đấu để Xu ăn nhiều hơn, học nhiều hơn… Mệt lắm cho cả 2.
Nhớ ngày xưa, khi gia đình bất hòa, tôi cố gắng học tập để trở thành một phụ nữ hoàn hảo. Tôi lục tìm những cách nấu nướng, trang trí nhà cửa, những cách làm một tổ ấm… Mệt lắm, cho cả 2.
Rồi nhớ ngày xưa bồ của chồng nhắn tin chử.i rủa tôi, nhắn tin cho mẹ tôi nữa. Bạn bè tôi còn điên lên: Không thể khốn nạn tới mức này được, mày để tao! Thậm chí ông công an còn ngó tôi lom lom, hỏi: Thật ko vậy? Không thể thế này được!…
Video đang HOT
Nhưng cũng có những người khuyên tôi buông tay, là Hồng Anh. Hồng Anh bảo: Kệ nó! Chỉ cần xóa đi.
Tôi vặc lại, rằng em là người ngoài, nên em nói thì dễ lắm.
Hồng Anh bảo, em biết chị tức, nhưng nếu chị muốn chọn cách tốt nhất, thì cách đó là buông nó ra!
Giờ nhìn lại, thấy buông cú đó thực sự là 1 món quà lớn! Hú vía!
Với mẹ Xu Sim, món quà Valentine tuyệt nhất năm nay của chị là tự cho mình thong dong.
Ngay cả chuyện tôi l.y hô.n, ai cũng thấy đó là mất mát. Chỉ tôi biết là mình đang được. Đó là được cứu sống. Hú vía! Cảm xúc có thể giế.t chế.t bạn, tôi biết rõ, nhanh hơn ung thư nữa.
Rồi cả chuyện tiề.n. Tôi là nhà báo, 16 năm nay sống bằng chỉ bằng nhuận bút. Viết báo tôi sẽ có nhuận bút, còn viết FB thì ko có nhuận bút. Nhưng tôi đã chọn buông nhuận bút.
Rồi có những nhãn hàng mời 3 mẹ con chụp ảnh, chỉ cần đứng cười thôi, có thể nhận về cục tiề.n. Có công ty bảo chỉ cần share một bài đã đăng báo thôi, cũng nhận tien. Có truyền hình mời phỏng vấn, có những nơi mời làm diễn giả, mời thực hiện những khóa dạy online. “Chị chỉ cần nói thôi, mọi thứ để tôi lo, tiề.n sẽ về, thậm chí nhiều tiề.n sẽ về”.
Tôi từ chối, hầu hết.
Tôi nghĩ do tôi thiếu tự tin, tôi chưa đủ giỏi, tôi chưa đủ hoàn hảo.
Nhưng tuần rồi, một người anh bỗng giải thích cho tôi rằng, tôi từ chối là do tôi còn may mắn. Tôi may mắn còn linh cảm, may mắn còn nghe được tiếng nói bên trong, may mắn chưa quá tham…
Tối qua vừa mơ một giấc mơ 3 mẹ con đóng đồ đi ra sân bay. Cái gì cũng muốn mang theo, cái gì thấy cũng cần. Ai cho gì cũng lấy, ai gửi gì cũng nhận. Cuối cùng không biết xếp vào đâu. Loay hoay rồi muộn giờ bay, suýt khóc.
Tỉnh giấc, và thêm 1 lần nữa hiểu rằng, muốn đi xa thì hành lý phải nhẹ.
Coi như Valentine này 3 gái nhà mình cùng đã có quà.
Buông đi. Tặng mình một món quà là thong dong”.
Buông bỏ để nhận về món quà thong dong, quan điểm ấy của chị đã nhận được những hưởng ứng từ phía những độc giả, bạn bè nữ, đặc biệt là những phụ nữ đang vấp phải những chông chênh trên đời, trong hôn nhân hoặc cuộc sống. Một bạn đọc của chị, Facebooker Jenny Tran Le trải lòng: “Em cũng đang tập buông đây chị ạ. Khó khăn nhưng chắc chắn em sẽ làm được. Mai Valentine, hôm nay vợ chồng ra tòa. Món quà Valentine cho mình đúng nghĩa. Giải thoát cho cả 2″.
Có khi quà là những món mà mình được nhận về.Và có khi quà là những món mà mình buông tay ra.
Một người đọc khác, tài khoản Facebook Nguyen Huyen bình luận: “Buông, tưởng như là điều dễ dàng nhất vì giữ mới phải tìm và làm đủ thứ cách, buông thì chỉ cần đặt xuống, bỏ ra là xong! Cơ mà buông lại khó hơn cả giữ vì bản chất con người, ai cũng có cái tham trong ấy! Ai cũng nói em khùng khi mỗi lần nói chuyện hôn nhân hay tình yêu của mình lại chuẩn bị sẵn tâm lý chia tay. Chả ai muốn điều đó cả nhưng em đơn giản chỉ là sẵn sàng buông bất cứ thứ gì mà em thấy mang theo thì nặng!”
Đáp lại những trăn trở ấy, chị Thu Hà kể rằng, MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên từng nói: “Tôi nhớ lần đầu đi chơi trò trượt nước. Vì không biết chơi nên khi ngã xuống nước tôi vẫn cầm chặt dây và cứ vậy bị chiếc tàu trượt kéo đi, suýt bị chế.t ngộp. Sau đó người hướng dẫn mới dặn tôi là khi không may ngã xuống nước thì phải buông tay ngay vì tàu sẽ vòng trở lại vớt mình. Còn nếu cứ giữ dây thì sẽ bị tàu lôi đi rất nguy hiểm. Đó cũng là bài học tôi áp dụng trong tình yêu. Khi đã rơi xuống nước, cũng như khi hết yêu thì phải buông tay ra, không để bị kéo theo và ngụp lặn mãi theo người kia được. Mình phải tự cứu mình trước, mình phải thương mình trước. Rồi sẽ có lúc con tàu quay trở lại, không tàu này thì tàu khác…”
Và vậy đấy, cánh cửa này đóng lại thì cánh cửa khác sẽ mở ra, tốt hơn hay tệ hơn, chưa ai biết, nhưng có một điều chắc chắn là nó sẽ mới mẻ hơn so với cánh cửa vừa khép lại kia. Buông có thể là được, mà cũng có thể là mất, biết đâu, nhưng chắc chắn người ta sẽ hết cảm giác nặng nề, vì cứ mang vác mãi một cái gì cũ kỹ, héo mòn sau lưng.
Valentine này, chị Thu Hà nói đùa, chị muốn cả buông và nhận, quà thì nhận, công việc thì buông. Và hiện tại, ba mẹ con sẽ chờ đợi để kế hoạch Valentine tự đến, vì ba mẹ con nằm nhà ôm nhau là thích nhất rồi!
Theo Trí Thức Trẻ
Bàng hoàng với món quà Valentine chồng tặng người tình đã khuất
Cứ tưởng sau 10 năm chung sống với 9 năm hờn dỗi của vợ, Valentine năm nay chồng tặng cho mình một bất ngờ. Nhưng đúng là bất ngờ thật, bất ngờ đến choáng váng.
Là người anh yêu, là người anh chọn chung sống hết cuộc đời hay chỉ là một người lấp chỗ trống cho tình yêu đích thực của cuộc đời anh? (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng kết hôn đã được 10 năm, cũng có với nhau đủ nếp đủ tẻ. Anh là người đàn ông chín chắn và điềm đạm, là chỗ dựa vững chắc cho vợ con. Phải thú thực anh là một người chồng, một người cha tuyệt vời. Nhưng nếu là người yêu thì anh chỉ đáng điểm 1. 10 năm lấy nhau, thêm 1 năm yêu nhau, chỉ duy nhất 1 lần tôi được nhận bó hoa từ tay anh, chính là... hoa cưới! Cưới nhau về rồi, cái sự khô khan, thô kệch nó càng tăng theo cấp số nhân.
Với anh, hoa đẹp nhất là hoa... cà chua, bày trên đĩa salad để ăn xong xà lách thì chén luôn hoa. Quà anh tặng vợ là mấy phiếu mua hàng siêu thị mà công ty mua tặng khách hàng nhưng không dùng hết. Nếu có đấu tranh "đòi quyền lợi" thì ngay tối hôm đó sẽ được nhận cái phong bì, kèm "lời đ.e dọ.a" trừ vào tiề.n đưa tháng này, không quên bonus thêm câu "tiề.n này anh vay con bé kế toán đấy, cuối tháng nó trừ thẳng vào thưởng".
( ảnh minh họa )
Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. 10 năm là quãng thời gian đủ để tôi xóa hết dữ liệu trong đầu về các ngày được gọi là ngày phụ nữ, sinh nhật, ngày kỷ niệm. Đặc biệt, cái ngày Valentine gì gì đó là một khái niệm chưa bao giờ tồn tại trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi.
Nhưng bù lại, anh rất có trách nhiệm với gia đình. Anh không ngại xắn tay rửa bát dọn nhà cho vợ, kể cả trước mặt bố mẹ anh. Tắm rửa cho con, dạy con học, chơi với con hàng đêm thì gần như là việc của anh. Nhà ngoại có công to việc lớn gì anh cũng đều là người đầu tiên có mặt. Cần gì, chỉ cần ới một tiếng là anh lo lắng chu toàn.
Chắc ngày xưa chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng có ngày, tôi lại yêu cái lão cả ngày bói không ra một tiếng cười và hiếm lắm mới mở mồm ra nói vài câu như thế. Quả đúng là bố mẹ tôi có cặp mắt tinh đời khi ngay lần đầu tiên gặp anh, hai cụ đã bảo tôi "lừa" đượ.c vàn.g 10.
Năm nay, thấy lũ thanh niên trong cơ quan tíu tít bàn chuyện Valentine, tôi tự nhiên cũng thấy chạnh lòng. Dù gì, cũng là phụ nữ mà, cũng từng được bao anh theo đuổi trồng cây si với hoa lớn hoa bé, quà to quà nhỏ, tôi "dở chứng" đá thúng đụng nia với chồng. "Nhìn thiên hạ khoe quà mà thèm!"; "Sao anh không có tí phần trăm lãng mạn nào thế?"; "Thôi thì anh không tặng quà cho vợ thì để thằng khác tặng vậy!" Nói mãi rát cả tai mỏi cả mồm mà chồng chỉ liếc một cái rồi phán "Lắm chuyện".
Đang ngồi thẫn thờ nhìn bọn trẻ thì nhận được tin nhắn ảnh của con bạn thân. Nhìn ảnh lão chồng già khô như cục gạch, tay cầm gói quà hình trái tim mà tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực "À thì ra cũng có tác dụng!" Nhưng chưa kịp cười thì nó nhắn tiếp: "Lão í đi đâu í mày ạ, vừa đi vừa nhìn dáo dác, nghi lắm. Mày ra đây đi với tao!" Tôi bàng hoàng, chả nhẽ lão chồng mình có bồ? Không, không thể nào. Hết giờ làm là lão về ngay với vợ con, không thể có chuyện đó được.
Nhưng không cưỡng lại được, tôi lập tức đi theo đứa bạn. Một ngôi nhà nhỏ sâu trong ngõ tít bên Long Biên. Cổng không đóng, tôi lặng lẽ đi vào. Tôi khựng lại khi nhìn thấy chồng mình đang đứng trước ban thờ một cô gái trẻ, hộp quà hình trái tim nằm ngay ngắn trên đó. Ngồi ở bàn nước là một người phụ nữ lớn tuổ.i, đoán chừng là mẹ cô gái kia. Cứ vậy, cái không khí im lặng đến lạnh người.
Một lúc sau, người phụ nữ kia lại gần chồng tôi rồi bảo: "Thôi con ạ! Cũng mười mấy năm rồi còn gì. Con quên nó đi, quên đi để chu toàn với vợ con, gia đình. Mười mấy năm rồi, năm nào, ngày này con cũng qua đây, cũng mua cái khăn ấy. Mười mấy cái khăn mẹ xếp gọn trong tủ. Níu kéo được gì nữa hả con. Mệnh con gái mẹ chỉ đến vậy nên con không có duyên là con rể của mẹ. Làm vậy chỉ khiến nó vấn vương trần thế mà không siêu thoát được thôi con à!"
"Là tại con nên cô ấy mới ra đi như vậy. Nếu như con đừng khô khan, đừng chỉ mải mê với công việc thì cô ấy đâu đến nỗi phải chịu ấm ức như vậy. Hôm đó, con đã định làm cho cô ấy bất ngờ. Nào ngờ, đấy cũng là ngày chúng con phải xa nhau vĩnh viễn". Nói rồi, hai người khóc nấc.
Tôi cũng đã lã chã nước mắt từ khi nào không hay. Quay lưng đi về, tôi không biết mình đang khóc vì cái gì. Khóc vì cảm động, vì thương cho mối tình dang dở của chồng hay khóc cho chính mình, chợt hụt hẫng không biết hơn 10 năm qua mình là gì của anh. Là người anh yêu, là người anh chọn chung sống hết cuộc đời hay chỉ là một người lấp chỗ trống cho tình yêu đích thực của cuộc đời anh?
Theo blogtamsu
Vợ rụng rời chân tay vì món quà đặc biệt nhân tình của chồng gửi tới hàng đêm Những ngày sau đó, Vy vẫn không thể liên lạc được với chồng. Và hàng đêm món quà đặc biệt do nhân tình của anh ta vẫn gửi tới đều đều, khiến cô không khỏi rụng rời chân tay mỗi lần nhận được. ảnh minh họa Đạt có chuyến công tác một tuần ở tỉnh xa. Vậy là lại một tuần chỉ có...