Không đáng…
Chặn được ả nhân tình của chồng Loan run rẩy như kẻ phạm tội nghe tuyên án tử hình. Cô toan làm như dự định nhưng tiếng gọi của đứa con thơ cứ vang lên trong đầu khiến cô chùn tay và chạy vội đi…
Loan ngồi phủ phục bên giường của cô con gái bé bỏng. Trông nó như một thiên thần đang ngủ. Loan khóc như mưa, tiếng khóc phải cắn chặt răng để không kêu lên thành tiếng. Cô lẳng lặng hôn lên trán con bé, đôi tay lau vội vàng nước mắt để không làm con bé thức giấc. Loan thì thào bên con trong hơi thở còn run sợ: “Xin lỗi con, xuýt nữa mẹ đã làm nên tội”.
Loan đã sống như người ta từng khuyên răn: Rằng người phụ nữ muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình phải biết tin tưởng và tha thứ cho chồng. Từ ngày Bảo thăng tiến trong công việc, dù nghe thiên hạ đồn Bảo có nhân tình nhưng Loan không vội vàng nghi ngờ hay kết tội chồng. Cô luôn nghĩ, vợ chồng sống với nhau mà không tin tưởng nhau chẳng khác nào tự tay giết chết hôn nhân.Với chồng và gia đình chồng Loan vẫn tận tụy, lo toan chu đáo. Bảo thăng tiến trong công việc nhưng số tiền mà anh mang về cho vợ con lại ngày một ít đi. Thương chồng còn phải quan hệ ngoại giao nhiều nên Loan không trách móc cũng chẳng ca thán. Ngoài giờ làm chính, cô tranh thủ kiếm việc làm thêm tại nhà để có thêm thu nhập. Quả thực, vì chồng vì con, Loan đã tiều tụy đi nhiều so với thời con gái. Nhưng Loan chưa bao giờ từng mảy may tính toán xem mình cho đi và đã nhận được những gì.
Chính Bảo là người thú tội trước Loan về chuyện có “vợ bé” khi cô ta đòi gặp Loan để kể cho cô nghe và yêu cầu anh phải có trách nhiệm với cái thai đang lớn dần trong bụng. Nghe chồng nói Loan chết lặng người. Nhưng biết làm sao được khi sự đã rồi, giờ nếu làm lớn chuyện lên không ai được lợi gì. Bảo có thể sẽ mất việc, hạnh phúc gia đình cô có thể sẽ bị đe dọa. Bảo khẩn khoản mong Loan cho anh ta chút thời gian tự lo liệu. Anh hứa lên hứa xuống sẽ thu xếp ổn thỏa và trở về làm một người chồng, người cha tốt trong gia đình. Một lần nữa, Loan lại tin tưởng và tha thứ cho chồng.
Một số người thân trong gia đình biết chuyện, họ trách Loan nhưng cô chỉ cười: “Đàn bà luôn nhận phần thiệt thòi về mình mà, làm lớn chuyện lên chỉ tự dâng chồng cho thiên hạ mà thôi”. Nghe cô nói, mọi người chỉ biết cảm phục, có người còn tếu táo trêu cô là người đàn bà không biết ghen.
Loan vẫn tận tình với chồng con, mặc cho nỗi đau về một lần bị phản bội như vết thương gặp lúc trở trời lại nhói lên trong lòng cô. Cô cam chịu, cô không muốn tạo khoảng cách xa cách giữa chồng và mình. Tối đó, sau bữa cơm Loan nhỏ nhẹ hỏi chồng: “Chuyện của anh và cô ấy anh giải quyết thế nào rồi?”. Bảo ậm ừ cho qua: “Anh đang thương lượng với cô ấy, em cứ cho anh thêm thời gian để anh chấm dứt hẳn”. Dù rất nóng ruột nhưng Loan vẫn nhủ với lòng mình phải bình tĩnh và kiên nhẫn.
Video đang HOT
Gần hai tháng sau, không khí gia đình Loan trở lại bình thường. Cô vẫn tất bật với đủ thứ công việc. Chiều hôm đó tan làm sớm, Loan ghé qua một quán bia, cô tính mua một mấy chai bia về cho chồng. Vừa bước chân vào quán, Loan nghe thấy tiếng một người đàn ông quen thuộc: “Con vợ ngu ngốc của anh giờ này chắc lại đang hì hụi nấu nướng chờ anh về đấy. Ai cũng bảo cô ta không biết ghen mà đúng thế thật em ạ. Chuyện của chúng mình cô ta biết cũng không dám nói năng gì. Thôi, dù sao thời điểm này cũng cần cô ta kiếm tiền, chăm lo cho con bé Nhi và gia đình. Số tiền anh kiếm được anh đã để dành riêng ra rồi. Vài năm nữa anh làm ăn dư giả hơn rồi anh sẽ bỏ quách cô ta rồi chúng mình tha hồ mà hạnh phúc bên nhau”. Tiếng Bình và ả nhân tình cười phá lên trong một góc của quán bia. Tiếng cốc chạm vào nhau, họ nâng cốc chúc mừng cho cái dự định “tốt đẹp” ấy. Trong lòng Loan trào lên nỗi căm hờn.
Suốt đêm hôm đó Loan trằn trọc, Bảo nằm bên cạnh vẫn ngủ ngon lành. Càng nhìn gương mặt của Bảo, Loan càng cảm thấy ghê tởm. Cô hận. Hận vì đã hi sinh một đời cho hắn, chăm lo cho hắn và gánh vác mọi việc trong gia đình hắn. Thậm chí cô đã tha thứ cho sự phản bội của hắn. Vậy mà hắn vẫn đang tâm lừa gạt cô. Loan như một con thứ bị thương mà đau đớn hơn kẻ thù lại chính là người cô thương yêu, trân trọng. Chính nỗi đau đó đã khiến Loan quyết định làm cái điều tày trời ấy…
Loan tính sẽ tự tay làm một mình mà không thuê người hay nhờ vả ai. Cô muốn tận tay mình hủy hoại đi dung nhan của ả nhân tình đó để rồi xem Bảo có còn yêu thương cô ta được nữa hay không. Loan cũng đã tính tới chuyện cô sẽ phải trả giá cho hành động đó. Nhưng giờ nỗi đau bị phản bội một cách tàn nhẫn và phũ phàng mà Bảo dành cho cô khiến cô chẳng còn thấy sợ bất kì điều gì nữa.
Thoáng thấy bóng ả nhân tình của Bảo trên chiếc xe đắt tiền đi qua, Loan lao ra chặn. Giật mình, cô ta phanh gấp lại. Loan nhìn ả ta bằng ánh mắt hận thù và đầy căm hờn. Chỉ vài chục giây, cô ta như hiểu ra điều gì đó, mặt tái mét miệng lắp bắp không nói được thành lời.
Nhưng người sợ hãi không chỉ có mình cô ta, Loan cũng run rẩy đứng bất động. Một người hiền từ và có trái tim bao dung như Loan chưa bao giờ làm điều gì ác độc với ai. Giờ đây, đứng trước khoảnh khắc sẽ thay đổi vận mệnh cuộc đời của cô bằng hành động phạm pháp này Loan thực sự không đủ can đảm. Tay Loan lần tìm lọ axit trong chiếc túi xách để thực hiện kế hoạch của mình. Cô nhắm chặt mắt lại với hi vọng có thể làm được điều đó nhưng tiếng bé Nhi cứ vang lên trong đầu cô: “Con yêu mẹ nhất trên đời”. Loan ôm lấy chiếc túi xách lao vội đi khi dòng nước mắt tuôn chảy như mưa, để mặc ả nhân tình mặt tái xanh vì sợ hãi…
Loan về nhà lao vội lên phòng. Nhìn người chồng phụ bạc vẫn đang ngủ ngon lành cô rùng mình nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cô khóc và nói với chính mình: “Hắn không đáng để mình phạm sai lầm như thế. Tại sao mình có thể vì một kẻ tồi tệ như hắn mà hủy hoại cuộc đời của chính mình và con gái mình cơ chứ?”. Loan thu dọn quần áo. Cô ngồi vào bàn viết vội tờ đơn ly dị bằng những dòng chữ ngoạch ngoạc vì vẫn còn run.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Oái oăm con gái "phải lòng" cha đẻ
Người ấy đã có vợ và 2 con, nhưng dù đã cố gắng nhiều lần, con bé vẫn không thể quên được người đàn ông ấy.
Tôi sinh ra nơi miền biển đầy nắng và gió. Tuổi thơ của tôi cơ cực, 18 tuổi đã phải đi làm người giúp việc cho một gia đình giàu có ngoài Hà Nội. Vì chăm chỉ và tháo vát nên được cả gia đình quý mến, nhất là cậu cả tên Khoa. Cậu Khoa mới 15 tuổi nhưng lúc nào cũng coi tôi như một người bạn. 2 năm sau, khi tôi vừa tròn 20 tuổi, thì Khoa đã 17 tuổi, sự gần gũi giữa hai chị em đã khiến cho tôi cảm thấy thổn thức vì được Khoa quan tâm.
Thỉnh thoảng, Khoa lén giấu bố mẹ gửi cho tôi chiếc cặp tóc hay một chiếc khăn mùi xoa. Và rồi... tôi yêu Khoa lúc nào không biết. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến, tình cảm và sự gần gũi đã khiến tôi và Khoa không thể kìm chế được cảm xúc của mình. Trong một đêm mưa gió, Khoa không may bị trẹo chân và chạy xuống phòng tôi để xin ít dầu gió... Ngay trong đêm định mệnh đó, tôi đã trao đời con gái cho Khoa trong sự lo lắng, đau đớn và hạnh phúc vỡ òa.
Tôi có thai, gia đình Khoa không chấp nhận được một người con gái hư hỏng như tôi nên đã đuổi tôi về quê. Giữa lúc đớn đau, tủi hổ ấy, Khoa lại không dám đứng ra bảo vệ tôi, không dám nói rằng đó là con của Khoa. Xấu hổ, tủi cực, đau đớn, tôi không dám trở về quê mà bắt xe vào Sài Gòn lập thân với số tiền ít ỏi mà nhà chủ trả nốt cho tôi.
Một mình tôi bươn chải với gánh hàng rong, tự mang thai và tự nuôi con một mình. Cô con gái xinh xắn và đáng yêu đã giúp tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tôi đã vượt qua mọi khó khăn và sự dè bỉu của mọi người để nuôi con học hành tử tế.
Bỗng dưng những cơn đau dội lên làm tôi nghẹn thở... (Ảnh minh họa)
Ngày tôi 40 tuổi cũng là ngày con gái tôi bước vào tuổi 19, cô bé xinh đẹp và giống mẹ như đúc. Tự hào và bảo vệ con mình bằng tình yêu thương vô hạn của người mẹ, tôi hy sinh mọi thứ, thậm chí tôi bị những cơn đau ngực hành hạ hàng đêm mà không một lời kêu ca chỉ để con yên tâm học hành cho tốt.
Một ngày, bằng cảm giác của người mẹ, tôi biết con đã yêu, ánh mắt lấp lánh và đầy hạnh phúc của con đã không giấu được một người mẹ yêu con. Con gái tôi bắt đầu thủ thỉ cho tôi nghe về người đàn ông nó yêu. Đó là người "chỉ kém mẹ 3 tuổi thôi", "là người ở tận ngoài Hà Nội", "người đã có gia đình"... Nói đến đây, con gái tôi khóc nức nở. Nó bảo rằng người ấy đã có vợ và 2 con, nhưng dù đã cố gắng nhiều lần, con bé vẫn không thể quên được người đàn ông ấy.
Tôi lặng người nhắc nhở con mình phải cẩn thận trong tình cảm, nhất là việc đôi khi có thể xảy ra những quan hệ gần gũi. Nói như thế nhưng trong lòng tôi luôn có linh cảm xấu về tình cảm của con mình. Chuyện của con bé khiến tôi nhớ lại chuyện buồn năm xưa. Suốt 20 năm qua, tôi đã giấu kín con bé. Con bé biết mẹ buồn nên nó cũng không dám hỏi tôi...
Tôi nói với con hẹn gặp người đàn ông kia để tôi muốn biết họ như thế nào, hứa với con gái là tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến con, con bé đồng ý.
Bước vào quán cà phê, nhận ra con đang ngồi với người đàn ông đó, anh ta quay lưng về phía tôi, còn con gái ngồi đối diện với anh ta, ánh mắt hoang dại của con, tự dưng tôi nhận ra mình đã từng có đôi mắt như thế khi nhìn Khoa cách đây 20 năm về trước, rằng con gái tôi không thể quên người đàn ông đó như 20 năm nay tôi không thể quên Khoa.
Tôi quyết định nhẹ nhàng đến bên con, người đàn ông đó xoay người lại. Trời ơi! Đó là Khoa, người đàn ông đã làm tan nát trái tim tôi, và đến bây giờ lại là con gái của tôi! Đau đớn, tan nát và gục ngã. Tôi không biết rằng tại sao mọi việc lại có thể oái oăm đến thế! Bỗng dưng những cơn đau dội lên làm tôi nghẹn thở...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tương lai không xa... Nó thật hiện đại, dám từ bỏ, dám làm lại, dám tìm kiếm tới tận cùng bản ngã để sống cho chính mình. Mà tất cả đều rất rõ ràng, công khai, sòng phẳng với mọi người. 1. Nó yêu người đầu tiên, người thứ hai, đến người thứ ba thì lấy làm chồng. Với ai cũng rất chân thành, chung thuỷ, rõ...