Không dám “yêu” vì chồng bẩn
Đang ân ái, cô vợ đã ngồi bật dậy lấy khăn cho chồng lau người rồi mới dám “yêu” tiếp
Mỗi lần bạn bè hỏi về chuyện con cái, Long bao giờ cũng trả lời ỡm ờ như thế. Người không hiểu thì lặng thinh ngẫm nghĩ, người hiểu thì lăn ra cười ý nhị. Nhưng ai cũng cho rằng đó là câu trả lời vui. Chỉ có Long mới biết đấy là câu trả lời hoàn toàn thật lòng.
Từ khi sinh con gái đầu lòng, sau thời gian kiêng cữ cho vợ cẩn thận, đến lúc vợ chồng gần gũi lại, cô ấy mắc chứng… quá sạch sẽ trên giường ngủ. Giường ngủ thì tất nhiên lúc nào chả sạch sẽ… Nhưng cái sự sạch của vợ chồng Long thì càng ngày Long càng thấy lạ.
Vợ chồng 5 – 7 ngày mới gần gũi nhau. Long cố gắng chiều vợ rất mực và rõ ràng cô ấy cũng tỏ vẻ đồng tình, hưởng ứng, nhưng đó chỉ là lúc “đạn còn nguyên trong bao”, và mình mẩy chồng còn khô ráo. Hành sự được một lát, khi mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên lưng trần của chồng thì cô ấy bắt đầu không hợp tác nữa, đẩy chồng ra buông thõng: “Lưng anh nhiều mồ hôi, bẩn quá!”.
Lần đầu nghe vợ nói thế, Long giật mình tưởng nàng đùa. Nhưng nàng đẩy anh xuống thật và lật đật chạy đi lấy cái khăn bông cho chồng lau khô người đã rồi mới chịu cho “yêu” tiếp. Chưa dừng ở đấy, mỗi khi chồng “xuất binh” xong, cơ thể còn đang rã rời muốn nằm duỗi chân duỗi tay một tí thì vợ đã ngồi bật dậy vào nhà vệ sinh, vệ sinh sạch sẽ rồi giục chồng đi tắm rửa cho sạch.
“Chờ anh một chút, anh đang mỏi” - Long uể oải…; “Không được” – Nàng kiên quyết đuổi chồng ra khỏi giường – “ Em không thể ngủ được nếu anh không đi tắm”.
Video đang HOT
Long cũng chẳng muốn gần gũi người phụ nữ cảm thấy “ghê tởm” với cơ thể mình (Ảnh minh họa)
Và chỉ khi nào nàng cảm thấy anh đã sạch hết mùi thì mới được vào giường ngủ tiếp. Hóa ra, nàng sợ mùi tinh dịch của chồng. Mới đầu, Long cũng cảm thấy rất tự ái. Ân ái với nhau 2 năm mới có con, có khi nào nàng lạ lùng như vậy đâu. Long nghĩ “hay cô ấy vừa sinh con nên mới vậy”. Nhưng không, càng ngày, vợ Long càng “sạch”… đến lạ như vậy.
Dần dà, nàng còn xây dựng cả những quy tắc “sạch sẽ” trên giường khi ân ái. Đặc biệt, nàng ngày càng dị ứng với việc chồng “xuất binh”. Trước kia, Long chỉ đạt khoái cảm tột đỉnh khi xuất vào bên trong vợ. Bây giờ, nàng quy định Long phải “cho hết ra ngoài”. Long không làm theo, y như rằng bị nàng dỗi, nàng cấm vận. Thế này không được, thế kia cũng chẳng xong. Yêu mà không được “xuất” thì còn cảm xúc gì. Hơn nữa, anh là cơ thể sống chứ có phải cái máy đâu mà tích mãi được. Long đã phải viện đến cả bao bao cao su để nhốt cái thứ mà nàng cảm thấy ghê tởm ấy lại nhưng nàng vẫn chưa bằng lòng.
Long cảm thấy rất mệt mỏi với kiểu cách sạch sẽ “bỗng dưng tự phát của vợ“. Long cũng là người sạch sẽ, trước khi đi ngủ hầu như tối nào anh cũng tắm rửa vệ sinh kĩ càng. Vậy mà lúc nào cũng bị vợ nhắc nhở. Nhưng cuối cùng Long đã hiểu rằng, thứ mà vợ đang “sợ” chính là tinh dịch của chồng. Nói đúng hơn, nàng không muốn dính chút gì đến nó cả.
Long dỗi vợ. Anh ôm gối ra ghế ngủ một mình. Nhưng được vài hôm anh lại mò vào vì vợ cứ mặc chồng đơn chiếc trên chiếc ghế sofa dài ngoài phòng khách. Tình trạng ấy kéo dài khiến Long cũng trở nên quen dần. Nhưng đến khi đứa đầu lòng đã lớn, Long giục vợ sinh đứa thứ 2 thì nàng vẫn y như vậy.
Long muốn hỏi vợ cho rõ ngọn ngành, nhưng anh lại ngại. Không lẽ lại hỏi “Tại sao em lại sợ thứ ấy?”. Còn vợ Long thì cứ im ỉm thực hiện các biện pháp “sạch sẽ” mà chẳng giải thích với chồng một lời. Tình cảm giữa hai vợ chồng ngày càng nguội lạnh. Long cũng thấy vợ bắt đầu lo lắng khi chồng quên vợ mỗi đêm. Thế nhưng cố gắng đến mấy Long cũng chẳng muốn gần gũi người phụ nữ cảm thấy “ghê tởm” với cơ thể mình.
Một sáng, vợ Long bỗng về nhà sớm và reo lên như thể tìm ra sáng kiến vĩ đại. “Một ngày anh uống bao nhiêu cốc cà phê?”; “Ba hay bốn gì đó…”; “Giờ thì em đã hiểu… Đây là lịch ăn uống mới của anh…“, Long nhìn vào tờ giấy nàng ghi sẵn từ trước, chi chít những đồ anh được ăn và những đồ nàng ghi chữ “cấm”. “Cái này để làm gì thế em?”; “Anh cứ thực hiện cho đúng là được. Còn để làm gì, em sẽ bật mí sau”.
Theo lịch trình ăn uống mà vợ ghi, Long bỏ các cuộc bia rượu với bạn bè. Mỗi ngày, phải bớt dần cà phê. Anh lại phải uống ngày 2 lít nước và thêm nhiều trái cây nữa. Ban đầu, Long ngạc nhiên chẳng hiểu nhưng nghe vợ nói “Đây là biện pháp duy nhất để cải thiện tình trạng chăn gối của vợ chồng mình” – nên Long nghiêm túc làm theo.
Lần gần gũi vợ chồng đầu tiên kể từ khi Long làm theo lời vợ. Nàng nhiệt tình hơn, và nhất là lúc vợ chồng cao trào nhất, nàng không còn đẩy anh ra xa nữa. Long lim dim mắt kéo vợ vào lòng hỏi thành thật: “Giờ vợ có thể nói tại sao thời gian trước lại kì thị chồng đến thế không?”. “Tại “cái mùi” chồng ạ! Mỗi lần chồng xuất xong, vợ không thể chịu được cái mùi khó chịu đó, nó cứ hôi nồng khiến vợ không thể chịu nổi”. Long nằm im tẽn tò.
“ Em đã phải mất rất nhiều công để tìm hiểu đấy. Thì ra, cái mùi khó chịu ấy là tại vì chồng uống quá nhiều bia rượu, cà phê và các loại gia vị nặng mùi”; “Chồng lại cứ tưởng vợ cai chồng luôn rồi ấy chứ”; “Chồng thì làm sao mà cai được. Nhưng nói thật nếu cứ cái tình trạng như thời gian trước, mỗi lần vợ chồng yêu nhau, em thấy sợ lắm. Đấy, giờ chồng biết nguyên nhân rồi thì trong sinh hoạt hàng ngày, chồng nhớ để ý một chút nhé”.
Lời dặn dò nhỏ của vợ khiến Long nhận ra một điều: Chuyện chăn gối vợ chồng tưởng đơn giản nhưng thực ra rất cần sự tinh tế của cả hai phía.
Theo 24h
Ám ảnh người yêu "không còn"
Tại sao người ta có thể làm chuyện đó với em, cô gái học lớp 11 đang bị bất tỉnh? Tôi năm nay 24 tuổi, là một kỹ sư vừa mới ra trường. Tôi thấy may mắn khi ở nơi thủ đô đầy bon chen này lại tìm được một công việc có thể tự chăm lo cho cuộc sống. Cho dù vẫn còn khó khăn nhưng tôi không để bố mẹ ở quê phải lo lắng nhiều. Quãng thời gian là sinh viên tôi cũng trải qua những mối tình. Tình yêu sinh viên mà, cho dù đã cố gắng nhưng các cuộc tình đó cuối cùng cũng dừng lại mà không thể tiến bước thêm. Đến khi tôi gặp em, một cô bé hiền lành, ngoan ngoãn. Chúng tôi gặp nhau và yêu nhau cũng rất tình cờ.
Lúc mới yêu là khi tôi học năm cuối ở một trường đại học trên Thái Nguyên, còn em là một cô sinh viên năm đầu của một trường trung cấp ở Hà Nội. Khi đó chúng tôi tha thiết được gặp nhau, ở bên nhau. Khi tôi ra trường lập tức xuống Hà Nội tìm cơ hội cho mình và cũng để được ở gần em hơn. Ở gần nhưng chúng tôi lại hay giận nhau hơn, cũng chính lý do đó mà cả hai càng yêu nhau nhiều hơn. Thời gian trôi qua em ra trường và cũng xin vào làm tại một cơ quan. Chúng tôi hứa hẹn nhiều điều, chỉ nghĩ tới nó mà tôi cũng đã cảm thấy hạnh phúc.
Tôi không muốn em buồn nhưng lại không thể nói thành câu (Ảnh minh họa)
Nhưng đúng cái lúc tôi cảm thấy hạnh phúc đó, em cho tôi biết một tin. Cái tin mà tôi không bao giờ nghĩ tới đó là em đã không còn là một người con gái nguyên vẹn. Tôi như bị sét đánh giữa đêm khuya, không tin vào mắt mình. Một cô bé ngoan ngoãn, không bao giờ đi chơi tối, không bao giờ về quá 9h lại như vậy. Tôi thực sự không tin, không bao giờ tin, nhưng đó lại là sự thật. Em nói em mất cái đó không phải em yêu ai, cho ai mà chính do ông thầy giáo dậy môn Toán lớp 11 của em. Hôm đó em đi học thêm môn Toán và bị tai nạn, chính ông ta đã lợi dụng lúc em bị bất tỉnh đã cướp đi đời con gái của em. Khi em tỉnh lại thì đã năm trong phòng trọ của hắn và đã quá muộn. Tôi nghe tới đây mà người như muốn nổ tung ra.
Tại sao? Tại sao một người thầy giáo lại có thể làm thế với em, với một cô bé mới học lớp 11 và đang bị bất tỉnh? Tôi nguyền rủa hắn, tôi mong cuộc đời hắn sẽ gặp quả báo, mong hắn chết ngay lập tức. Lương tâm nghề nghiệp của hắn ở đâu, tại sao lại làm như vậy với em. Em có tội tình gì đâu. Sao trên đời này lại có những hạng người như vậy. Sau khi chuyện đó xảy ra thay vì nói với cha mẹ thì em lại im lặng, im lặng cho tới bây giờ tôi là người đầu tiên em nói. Tại sao lúc đó em không nói, bắt hắn ta phải trả giá cho những gì hắn đã làm với em? Có lẽ do em sợ, sợ phải mang điều tiếng, sợ bị mọi người coi thường nên em đã chọn cách im lặng. Tôi hiểu điều đó nhưng người gây ra nỗi đau cho em lại đang ung dung không phải chịu bất cứ sự chừng phại nào, tôi thấy bất công.
Hai chúng tôi đều khóc, khóc cho sự thật đầy đau khổ này, khóc cho cuộc đời này lắm đắng cay mà chúng tôi gặp phải. Không cho chúng tôi được hưởng chọn niềm hạnh phúc. Tôi không trách em nhưng cứ nghĩ lại chuyện đó tôi lại không thể kiềm chế được. Trái tim tôi như vỡ ra thành từng mảnh. Tôi không muốn em buồn nhưng lại không thể nói thành câu. Tôi phải làm sao đây hả các bạn? Thực sự tôi rất đau khổ.
Theo 24h
Một lần đi lướt qua nhau Hãy cho em một góc nhỏ bé trong trái tim anh và nhớ về em dù chỉ một chút thôi, anh nhé!Có người may mắn tìm được một nửa của mình rất nhanh, có người lại mất khoảng thời gian khá dài mới tìm được nửa trái tim còn lại ấy nhưng sẽ có những người phải mất cả cuộc đời cũng không...