Không dám yêu người khác vì lỡ ‘vượt rào’
Em năm nay 22 tuổi, là sinh viên đại học năm cuối. Từ năm đầu đại học em có quen và yêu một bạn trai bằng tuổi, bạn này làm công nhân của một công ty. Sau gần 4 năm quen nhau tụi em đã lỡ “ vượt rào”.
Bây giờ khi đã gần ra trường thì gia đình và người thân bắt đầu ngăn cản và không cho phép tụi em quen nhau vì cho rằng em có ăn học lại quen một người không có nghề nghiệp ổn định.
Em cũng cảm thấy hai đứa không hợp nhau và thường xuyên cãi vã. Anh ấy cũng thường dùng những từ ngữ không đẹp để mắng chửi em. Anh dành tình cảm chân thành với em nhưng tính tình hay bực dọc và mỗi lần như vậy em lại phải dằn lòng mình chấp nhận. Em không biết phải tự giải thoát cho mình bằng cách nào và em cũng không đủ tự tin để có thể quen một người con trai khác. Xin hãy tư vấn giúp em. (Thu Trang).
Ảnh: seventeen.com.
Trả lời:
Những vấn đề của bạn là: Bạn đang mặc cảm vì lỡ “vượt rào” nên không dám chia tay mặc dù bạn thấy hai người không hợp. Anh chàng kia hay cáu gắt, mắng chửi bạn và bạn phải kìm lòng để chấp nhận. Chưa lấy bạn anh ta đã như vậy thì không thể biết sau này khi lấy rồi anh ta sẽ còn đối xử như thế nào với bạn.
Video đang HOT
Hai là, có phải anh ta biết “điểm yếu” lo sợ đã quan hệ của bạn nên anh ta ràng buộc bạn, nghĩ rằng bạn sẽ không dám chia tay.
Ba là, bạn cần xác định lại chuyện này. Tuy chuyện vượt rào vẫn chưa được xã hội chấp nhận nhưng một khi đã lỡ rồi thì bạn cũng không cần xem đó như tội lỗi mà bó buộc mình, hủy hoại hạnh phúc của mình. Quan trọng là bạn sẽ có đủ sáng suốt không để xảy ra chuyện đó lần thứ 2.
Bây giờ bạn cần xác định lại, nếu bạn yêu anh ta, cảm thấy hai người sẽ hòa hợp và muốn sống với anh ta cả đời thì hãy cho anh ta cơ hội để sửa đổi. Thứ nhất anh ta phải thay đổi tính tình, không được phép thiếu tôn trọng bạn và bạn cũng không cần kìm nén bỏ qua cho anh ta. Thứ hai anh này phải phấn đấu trong công việc, có dự định cụ thể cho tương lai của hai người và có được sự tin tưởng từ gia đình bạn.
Nếu tình cảm của bạn dành cho anh này chỉ có sự mặc cảm, trách nhiệm thì bạn không cần phải gây áp lực cho mình như thế nữa. Cố gắng duy trì tình cảm này chỉ làm cho bạn đau khổ thêm. Chúc bạn sáng suốt có quyết định đúng cho mình.
Theo VNE
Nếu yêu, mong chị hãy buông tha anh ấy
Chị không thể làm một người vợ đúng nghĩa thì mong chị buông tha nếu chị yêu anh ấy.
Gửi chị - người vợ đau khổ của anh!
Tôi biết sẽ thật là tàn nhẫn khi viết những dòng này cho chị vì chị vốn dĩ đã là một người kém may mắn trong cuộc đời. Tôi không muốn làm chị bị tổn thương thêm khi bắt chị phải nhìn vào một thực tế rằng chị đang lấy sự kém may mắn đó để buộc người chồng phải thương hại mà ở bên mình. Dù mọi người có cho tôi là kẻ tồi tệ, tôi cũng xin mạn phép nói với chị đôi lời.
Đúng là tôi là người đến sau, là kẻ thứ ba chen vào gia đình chị. Nhưng tôi dám khẳng định tôi đến với anh ấy bằng một thái độ tôn trọng và thương cảm. Tình cảm trân trọng ấy tôi cũng dành cả cho chị nữa chứ không phải là kẻ không có đạo đức. Tôi biết trong suy nghĩ của chị tôi là kẻ khốn nạn đi cướp chồng người. Nhưng tôi mong chị hãy nghĩ lại. Tôi đến với anh ấy khi mà chị đã không thể làm tròn vai trò của một người vợ. Gần 10 năm trời chị chỉ ngồi một chỗ. Hàng ngày, phải có ô sin cơm bưng nước rót cho chị. Những gì chị có thể làm chỉ là đi lại nhẹ nhàng trong nhà và chờ chồng về sau mỗi giờ tan tầm. Chuyện đó đã diễn ra chỉ sau khi cưới hơn 1 năm vì chị mắc bệnh trọng nhưng may mà giữ được tính mạng.
Khi tôi chuyển đến khu nhà này sống và biết câu chuyện của vợ chồng anh chị tôi đã cảm thấy thực sự thương cảm. Tình yêu của anh chị tôi cũng được nghe chính anh kể và thấy trân trọng vô cùng. Chính từ tình cảm đó mà tôi mới quyết định giúp anh chị khi người ô sin nghỉ việc về quê không làm nữa. Tôi không biết đó có phải là một quyết định đúng đắn của tôi hay không nhưng nhờ có như vậy mà tôi và anh ấy đã xích lại gần nhau hơn.
Vì thương hoàn cảnh của anh ấy, tôi đã quyết định sinh con cho anh (Ảnh minh họa)
Chị là vợ nhưng có lẽ chị chẳng bao giờ biết anh ấy đã phải đau khổ, dằn vặt và vật lộn như thế nào khi mà một người đàn ông mới ngoài 30 tuổi phải sống "chay tịnh". Chị càng không bao giờ biết anh ấy đã khổ sở ra sao khi ba mẹ, gia đình và bao người thân khác năn nỉ, cầu xin thậm chí là dọa dẫm chuyện anh phải có một đứa con. Kể từ khi chị bị như vậy, điều duy nhất chị nghĩ tới luôn là "Phải giữ chồng cho bằng được" bằng bất cứ giá nào. Chị không nghĩ mình ích kỉ sao?
Tôi không phải loại đàn bà ế chỏng ế chơ không kiếm nổi một tấm chồng cho tử tế để rồi phải mồi chài anh ấy. Nhưng khi nghe anh ấy cầu xin tôi một đứa con cho gia đình, cho dòng họ, tôi đã động lòng trắc ẩn mà đồng ý. Tôi không phủ nhận mình có tình cảm đặc biệt với anh ấy. Không có tình cảm sao được khi anh ấy là một người chồng tốt và tử tế đến như vậy. Thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông dám sống 10 năm bên người vợ bệnh tật, bất chấp sự đay nghiến của bố mẹ vì tội bất hiếu mà chưa một lần ngoại tình? Điều ấy đáng để tôi trân trọng lắm chứ!
Khi tôi có con, tôi và anh nghĩ không thể giấu chị điều này. Hơn nữa có giấu cũng không thể nào giấu nổi. Chúng tôi muốn cháu được chào đón, được bố mẹ, ông bà yêu thương vì nó giống như một thiên thần và cũng chẳng có tội tình tình gì. Vậy mà khi tôi và anh nói chuyện này với chị, hi vọng chị cảm thông và chấp nhận chuyện tôi mang bầu thì chị lại gào khóc và chửi rủa chúng tôi. Thực ra, tôi nghĩ đó cũng là phản ứng bình thường thôi vì người phụ nữ nào biết chồng có tình cảm với người khác chẳng đau lòng, nhất là khi chị lại bệnh tật như vậy. Tôi không trách chị điều đó nhưng chị hét lên ép tôi phải phá bỏ cái thai đó thì tôi thực sự thấy chị quá tồi tệ.
Chị kể tội anh vong ân bội nghĩa, chị đem những lần chị đã hi sinh vì anh ấy khi hai người yêu nhau ra để đay nghiến anh tội phản bội. Chị bắt anh phải có trách nhiệm cả đời với chị, không được đến bên ai khác, càng không được có con với người đàn bà khác nếu không chị sẽ tự tử để dằn vặt anh cả đời không thể sống yên ổn. Nhìn chị lúc đó, quả thực, tôi thấy vừa thương hại vừa khinh thường chị.
Nếu yêu anh, chị đã buông tha cho anh ấy chứ không phải giữ anh khư khư bên mình (Ảnh minh họa)
Chị lớn tiếng nói về đạo đức, về tình yêu và nghĩa vợ chồng nhưng có bao giờ chị nghĩ rằng chị có thực sự đạo đức, có yêu chồng hay cái mà chị đang có chị là sự ích kỉ không? Nếu chị yêu chồng, nghĩ cho chồng thì chị sẽ hiểu những gì mà anh ấy phải trải qua gần 10 năm qua là khốn khổ đến như thế nào. Nếu chị thương chồng thì điều mà chị làm là giải thoát cho anh ấy chứ không phải giữ khư khư anh ấy bên mình như thế.
Anh ấy cũng chỉ là một người đàn ông, anh ấy cần được hưởng một hạnh phúc gia đình thực sự. Anh ấy cần phải có những đứa con. Hơn nữa, anh ấy không chỉ có một mình trên cõi đời này, còn ba mẹ, gia đình và người thân của anh ấy nữa. Chị không cho anh ấy rời xa chị, bắt anh ấy phải ở bên một người vợ không thể nào cho anh ấy những điều đó như vậy? Nếu vì tình yêu, có lẽ chị phải hiểu điều đó hơn ai hết.
Tất nhiên tôi sẽ không vì những lời cay nghiệt của chị mà bỏ đi đứa bé. Chỉ có điều tôi nghĩ chính chị đã làm mất đi sự tôn trọng cuối cùng của tôi và anh ấy dành cho chị. Hiện giờ tôi đang mang bầu và sắp tới ngày sinh. Anh ấy thường xuyên ghé qua thăm tôi và ở bên tôi. Tôi có thể cảm nhận được sự mệt mỏi của anh ấy khi phải sống gắng gượng bên chị. Tôi không muốn tạo áp lực cho anh ấy bằng việc ép anh ấy phải bỏ chị nhưng tôi nghĩ chị đã mất anh ấy rồi.
Thực sự, tôi hi vọng rằng chị hãy buông tha cho anh ấy. Tôi và anh ấy sẽ luôn trân trọng những gì chị và anh ấy có với nhau. Chúng tôi sẽ vẫn luôn bên chị, coi chị như những người bạn. Con của chúng tôi cũng sẽ là con của chị. Sẽ không bao giờ tôi đối xử tệ với chị vì dù sao chị cũng từng là vợ của anh ấy. Sự ích kỉ của chị chỉ làm chị mất đi tất cả mà thôi...Mong chị suy nghĩ thấu đáo!
Theo Eva
Nợ... Cưới được một thời gian nó vẫn có cảm giác mình đã lựa chọn đúng. Bố mẹ chồng là cán bộ về hưu nên cách cư xử luôn nhã nhặn, ra dáng người ra ngoài công tác, nên có không hài lòng về con dâu cũng biết bỏ qua để cửa nhà êm ả. Sáng sáng bà nấu ăn cho con dâu, chiều...