Không dám nhận mẹ tại vì sự nghèo hèn
Nếu gia đình tỷ phú biết được thân thế của tôi thì liệu họ có tổ chức đám cưới cho chúng tôi không?
Mẹ đã bị mù nên có thể mẹ sẽ không phát hiện được sự thay thế này (Ảnh minh họa)
Ở đời, khi sinh ra, người ta không thể chọn được bố mẹ cho mình nhưng tôi tin, đối với số phận thì khác. Có thể có những đức tin rằng số phận là thứ đã được sắp đặt sẵn, đời ta thế nào đều do số phận mà ra. Tôi không chấp nhận điều đó. Vì tôi không thể chọn bố mẹ nên tôi đánh đổi mọi thứ để thay đổi số phận của mình…
Tôi tin rằng khi đọc câu chuyện của tôi, sẽ có nhiều người nghĩ tôi là đứa con không ra gì, sẽ nói về tôi với những lời lẽ thậm tệ nhưng phải sống trong cuộc đời của tôi thì mới có thể hiểu vì sao tôi lại làm vậy. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo. Bố tôi mất năm tôi hai tuổi nên mọi kí ức về ông, tôi hầu như không giữ lại được gì. Mẹ ở vậy nuôi tôi. Nhà tôi ở một xóm nghèo, mẹ hàng ngày chạy chợ, kiếm từng đồng một để cho tôi ăn học. Dù nhà nghèo nhưng mẹ cho tôi đi học trường ở trường rất tốt, bà cũng không tiếc tiền cho tôi đi học thêm. Mẹ nói, chỉ cần tôi học thật giỏi thì tôi sẽ giúp cuộc đời mình rời khỏi cảnh nghèo này.
Có lẽ vì sinh ra trong sự thiếu thốn nên tôi có nghị lực một cách kì lạ. Thời đi học, tôi không bao giờ dùng thời gian của mình cho việc kết bạn, giải trí hay bất cứ việc gì khác. Tôi chỉ học vì tôi mong mỏi đến cùng cực cái ngày mà tôi bước khỏi tầng lớp tận cùng của xã hội, được đứng trong thế giới của người giàu và được xã hội nhìn nhận như một người giàu. Ý nghĩ đó bám sâu vào tâm trí tôi, mọi việc tôi làm cũng chỉ vì nó.
Cái nghèo khiến tôi mệt mỏi và cảm thấy hèn kém, nó khiến tôi mặc cảm và rụt rè. Những cố gắng của tôi bắt đầu có hiệu quả khi tôi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Việc học tốt ở đại học khiến cuối năm thứ ba, tôi đã được nhận vào làm ở một công ty nước ngoài và hưởng một mức lương trong mơ. Bắt đầu từ đây, tôi thay đổi cuộc đời mình.
Video đang HOT
Mẹ tôi ở quê vẫn chạy chợ. Thi thoảng vẫn gói ghém đồ ăn gửi lên cho tôi. Còn tôi đã sống một cuộc sống khác. Làm ra được tiền, tôi bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài của mình hơn. Trước giờ, tôi không bao giờ tiêu tiền cho việc mua sắm hay làm đẹp nhưng giờ thì tôi nghĩ khác. Để bước vào được thế giới của người giàu, tôi buộc phải chi tiền. Tôi phải trông giống những người giàu thì mới mong được đặt chân vào thế giới của họ và tự tin rằng mình cũng là một người giàu. Tôi dần lột xác trở thành một người khác. Xinh đẹp và sang trọng hơn.
Công việc của tôi cũng rất tốt. Ra trường, làm việc thêm hai năm nữa, tôi được đề bạt lên vị trí giám đốc. Tôi thuê một chung cư cao cấp để sống và cắt đứt hoàn toàn liên lạc với những người bạn ở đại học. Tôi đã là một con người khác nên tôi phải đoạn tuyệt với quá khứ của mình. Điều đó sẽ đảm bảo cho tôi rằng sẽ chẳng ai biết trước đó, tôi là một con bé nhà quê nghèo hèn, xấu xí.
Để có một cuộc đời hoàn hảo, tôi dựng lên một câu chuyện hoàn hảo về mình. Tôi là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có. Bố tôi đã mất. Mẹ tôi sống ở nước ngoài, là giám đốc của một hãng mỹ phẩm. Mẹ muốn tôi ra nước ngoài sống cùng bà nhưng tôi không chịu nên hai mẹ con đành sống cảnh xa nhau. Mọi người nhìn vào những giàu sang tôi cố gắng thể hiện ra ngoài, những bộ quần áo hàng hiệu, căn hộ chung cư cao cấp, đi xe đẹp… nên hoàn toàn tin vào câu chuyện hoang đường của tôi. Tôi an tâm về thân thế của mình vì tôi nghĩ, chẳng có ai rảnh rỗi để đi điều tra về tôi rồi phát hiện ra tôi đã nói dối. Mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ lên thành phố để thăm tôi và như vậy, chẳng có gì có thể lật tẩy câu chuyện của tôi.
Cuộc sống như vậy thật tốt. Vì giàu có nên tôi có thể kiêu hãnh, ngẩng cao đầu đi tới bất cứ đâu và nhận được sự kính trọng của mọi người. Đó là thứ cảm giác tôi chưa bao giờ có được khi tôi còn là một con bé nhà nghèo, hàng tháng ngóng từng đồng tiền nhàu nhĩ mẹ thu lượm từ việc bán rau để gửi lên nuôi tôi ăn học.
Việc được đứng trong giới thượng lưu mở ra cho tôi nhiều cơ hội rất tốt. Nhất là việc một tỷ phú là đối tác làm ăn của công ty giới thiệu con trai của ông cho tôi. Nếu tôi trở thành người yêu rồi trở thành vợ của con trai ông, điều đó có nghĩa rằng cuộc đời tôi sẽ thay đổi hoàn toàn, tôi sẽ không phải ngụy trang cho mình nữa mà thực sự, tôi sẽ trở thành một người giàu. Bởi vậy, dù không mấy có cảm tình với con trai vị tỷ phú này, tôi vẫn tỏ ra rất hứng thú và thể hiện rằng mình muốn tiến xa hơn với anh.
Vì gia thế của tôi rất tốt nên gia đình anh đều chấp nhận tôi. Họ thường hối thúc hai chúng tôi làm đám cưới và luôn miệng nói tôi mời mẹ mình đang ở nước ngoài về để hai gia đình bàn chuyện hoặc nếu không phiền, bố mẹ anh sẵn sàng sang chỗ mẹ tôi để thưa chuyện của hai người trẻ. Điều này làm tôi lo lắng. Tôi biết kiếm đâu ra một người mẹ ở nước ngoài và làm giám đốc một hãng mỹ phẩm nổi tiếng? Đáng lẽ, khi bịa ra câu chuyện này, tôi phải nghĩ trước đến tình huống có ngày người ta sẽ đòi được gặp mẹ tôi.
Nỗi lo này tôi lo chưa kịp xong thì nỗi lo khác lại ập tới. Mẹ tôi ở quê bị tai biến. Qua cơn nguy kịch, bà bị mù hẳn và tai bị ảnh hưởng nên nghe không rõ. Tôi không thể đón mẹ lên thành phố ở cùng tôi nhưng cũng không thể bỏ mặc mẹ một mình lúc ốm đau. Vả lại, nếu cuối tuần nào tôi cũng về thăm mẹ, tất sẽ gây ra những nghi ngờ và nếu mọi người tìm ra sự thật về thân thế của tôi thì bao nhiêu công gây dựng và cố gắng của tôi sẽ thành vô ích. Tôi sẽ bị đá ra khỏi thế giới mà tôi đã cố chen chân vào. Viễn cảnh đen tối ấy làm tôi hoảng sợ.
Gia đình người yêu tôi vẫn nhắc tới chuyện gặp mẹ tôi luôn. Hai nỗi lo cùng một lúc ập đến khiến tôi không biết phải giải quyết thế nào. Thật may mắn là tiền có thể giải quyết được nhiều chuyện. Tôi thuê một người phụ nữ sang trọng và giỏi giang để đóng giả làm mẹ của mình. Bà đến gặp gia đình người yêu tôi, trò chuyện và đồng ý chấp thuận chuyện của hai đứa. Rồi vì lý do công việc, bà lại vội vã ra nước ngoài mà không thể tham dự hôn lễ. Không một ai nghi ngờ. Mọi chuyện dường như đã ổn thoả. Đám cưới mà bấy lâu nay tôi mong muốn sẽ diễn ra đúng như kế hoạch mà tôi đã tưởng tượng. Còn lại việc của mẹ tôi, tôi không biết phải làm sao.
Dù tôi cố chối bỏ thân phận của mình thì mẹ vẫn là mẹ ruột của tôi và nhờ bà nuôi dạy, tôi mới có ngày hôm nay. Nhưng tôi không thể đón bà lên chăm sóc, cũng không thể sống ở quê để chăm sóc mẹ. Tôi nghĩ đến chuyện tìm cho mẹ một người con gái khác. Người có thể ở bên để yêu thương và chăm sóc mẹ. Có lẽ những lời tôi nói thật tệ hại nhưng tôi sẵn sàng trả thật nhiều tiền cho cô gái nào thay tôi trở thành con gái của mẹ. Mẹ tôi đã bị mù, mẹ cũng không thể nghe rõ nên chắc chắn mẹ không thể phát hiện được sự thay thế này. Tôi nghĩ đây là cách tốt nhất để mọi thứ được vẹn toàn.
Mẹ tôi có con gái ở bên chăm sóc còn tôi thì vẫn được sống cuộc sống giàu có mà tôi mong muốn. Thế nhưng liệu cách nghĩ này của tôi có đi quá xa và không thể chấp nhận được? Tôi biết, làm phận con mà tôi lại không dám nhận mẹ là mẹ của mình chỉ vì bà quá nghèo thì tôi thực sự là đồ bỏ đi nhưng để thay đổi số phận của mình, tôi buộc phải chấp nhận đánh đổi. Ta không thể tự nhiên có thứ gì trên đời này nếu ta không phải đánh đổi vài thứ khác.
Dạo gần đây tôi không về quê thăm mẹ được nữa. Hôn lễ của tôi đang được chuẩn bị. Tôi thuê một người ở quê để chăm sóc cho mẹ nhưng đó chỉ là giải pháp tình thế. Tôi muốn mẹ được sống với con gái và cảm thấy hạnh phúc vào những lúc ốm đau được con của mình chăm sóc. Tôi tin là mẹ sẽ không thể phát hiện ra chuyện này và tôi thực sự mong sẽ có người giúp tôi thực hiện ước nguyện này. Tôi đã chấp nhận đánh đổi thì bằng mọi giá tôi phải có được thứ tôi muốn chứ tôi không thể thua ở giữa chừng. Để được sống hạnh phúc chẳng lẽ lại khó khăn đến thế sao?
lanhoang426@yahoo.com.vn
Theo VNE
Em đã không còn nhận ra anh nữa
Chưa đầy năm năm bên nhau mà đã bao lần em phải kinh ngạc nhìn anh và tự hỏi: "Anh đây sao?".
Anh thay đổi nhiều quá, anh giờ đây chỉ còn biết nghĩ đến bản thân mình, chẳng chịu chia sẻ chút gì với người bạn đời suốt ngày đầu tắt mặt tối, và mắt mờ chân chậm đến nơi, cũng vì núi việc không tên mà anh vẫn hay gọi chung là việc vặt.
Em đẻ hai con rồi mà lúc nào anh cũng thắc mắc sao bụng không phẳng, đẹp như ngày xưa, và rồi anh chẳng giấu giếm những lần cầm điện thoại chụp ảnh những em xinh tươi đang dạo trên đường phố, những cô mà em tin chỉ mơn mởn bằng một phần của em ngày xưa. Em thức đêm thức hôm chăm sóc con, anh thì hôm nào cũng được ngủ thẳng giấc, rồi làu bàu trách em sao cứ để nó quấy. Đồng thời vẫn muốn em đẻ thêm đứa nữa bởi lúc nào anh cũng thích có con trai, trong khi đó đang đêm con khóc thì sẵn sàng lấy chân đá em một cái "sang dỗ con đi để anh ngủ". Lâu rồi quà không có, hoa càng không, thậm chí một lời nói dịu dàng cũng không cánh mà bay mất từ lúc nào không ai rõ tung tích.
Có bao giờ anh thầm hỏi sao mình có năng khiếu, tài đến nỗi biến một cô gái xinh xắn gọn gàng trở nên như vậy hay không? Còn em, chẳng thể làm gì khác bởi một ngày của em cũng chỉ có hai mươi tư giờ và lúc này đây em không thể tự biến hóa cho mình có thêm hai cái tay nữa để mà hoạt động liên tục.
Em vẫn nhớ rõ ngày xưa ấy em tự thấy mình có giá lắm, vì được nâng niu, coi trọng và được chăm sóc. Còn giờ đây em nhận ra mình chẳng còn một tí "tài sản" nào, ngoài hai đứa con mà em quanh quanh với chúng cũng hết cả một ngày, đến mức em chán chả buồn nói và "nhờ" anh giúp em quan tâm đến chúng nữa. Lúc nào anh cũng chúi mũi vào đồ công nghệ cao, đó mới chính là những đứa con gần gũi thân cận với anh nhất. Anh nói mình là trụ cột đi làm kiếm tiền, anh dành hết thời gian vào mục đích lớn nhất đó và lợi nhuận thu được anh lại phục vụ cho thú vui riêng của mình, trong khi em thì chẳng thấy vui gì cả, anh nói em chẳng biết gì.
Thì đúng rồi, mở mắt ra một cái là nghe tiếng con khóc, thôi thì đủ, đói có, đái có, khóc vì chẳng có lý do gì cũng có, loanh quanh phục vụ cả gia đình rồi đi làm. Về nhà lại long tóc gáy lên cho con ăn, tắm rửa và nấu ăn cho cả nhà, ngẩng mặt lên thì trời tối mò, ngồi nghỉ thôi, thời gian ấy quý giá cần phải hít thở thật sâu để còn tái sản xuất sức lao động, sẵn sàng cho một ngày mai hoạt động đều đặn như thế. Thử hỏi thời gian đâu để mà chăm sóc, thời gian đâu để mà spa thư giãn, làm gì có lúc nào mà tìm hiểu cái "thú vui" của anh. Chờ được đến lúc con lớn thì giá trị cũng đã hao mòn, còn điểm phấn tô son làm gì cho thêm buồn với dấu vết thời gian, thêm nữa em bực tức nghĩ anh không xứng đáng có được một người vợ vừa đảm đang vừa xinh đẹp.
Em ước mong anh sẽ bớt chút thời gian quý như kim cương của mình để chơi cùng con, bởi đứa con là tài sản chung lớn nhất, là điều cần vun đắp cùng với tình cảm vợ chồng. Em đã thể hiện niềm khao khát ấy từ lâu, thậm chí ghi cả điều ước gửi ông già Noel. Rồi dùng đủ hình thức, mặn, nhạt, ngọt, gắt để du đẩy cái quan niệm "việc vặt là của đàn bà" của anh vậy mà lòng anh "vẫn vững như kiềng ba chân". Em muốn xõa tung hết cả, biến mình thành một con người khác, sống vì mình, tự chau chuốt cho bản thân, cho mình chứ chẳng cần phải cho ai khác. Song thực sự em không có đủ thời gian và tâm trí nữa. Cuộc sống như vậy thử hỏi còn nghĩa lý gì?
Theo VNE
Ly dị vì chuyện ăn Tết nhà nội hay ngoại Gần mười năm cưới nhau, cứ mỗi lần Tết đến là Hùng luôn sống trong sợ hãi. Bên cạnh nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng hàng trăm thứ nỗi lo ngày Tết thì quyết định "ăn Tết bên nào" (nhà nội hay nhà ngoại). Điều đó luôn là một thách thức căng thẳng, nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi (cãi...