Không dám lấy vợ, sinh con nếu đọc tâm sự của ông bố trẻ này
Tôi nói thì cô ấy bảo: “Lúc cô ấy đau đớn nhất, một sống hai chết sốt sừng sực mẹ tôi cũng bỏ về, lúc từ viện về mẹ tôi cũng bỏ về, cô ấy bế con về cũng để hai mẹ con ôm nhau cả đêm. Lúc như thế cũng không giúp thì giờ cô ấy không cần nữa”.
Tôi yêu vợ mà không hiểu vợ. Vợ tôi sinh em bé đã được 5 tháng rồi, giờ muốn ly hôn vì vợ quá hỗn láo. Vợ tôi sinh thường được 4kg, rạch rất to nên một tháng vết đau vẫn còn. Mẹ tôi ra trông vợ đêm hôm đó rồi hôm sau mẹ vợ lên (hôm trước bà ngoại ốm). Thấy mẹ vợ lên nên mẹ tôi nghĩ là không cần nên về ngay.
Con tôi từ hôm về viện thì khóc dạ đề 4 tháng (4 tháng vợ và mẹ vợ không biết ngủ đêm là gì). Tôi đi làm cả ngày nên được ưu tiên một phòng riêng không phải chăm con cùng mẹ và vợ. Vợ tôi và chị ruột tôi sinh em bé cách nhau 3 hôm. Con nhà chị ngoan, không quấy, bác ấy có điều kiện nên thuê giúp việc mà không cần đến mẹ đẻ tôi.
Mẹ ở quê, ngày nào cũng gọi hỏi thăm tôi và con trai chứ không hỏi đến vợ. Vợ không nói gì vì cô ấy cũng nói là được mẹ đẻ trông cho là tốt nhất. Tôi và bố mẹ tôi đồng ý.
Con tôi đầy một tháng nhưng vẫn khóc đêm khóc ngày. Mẹ gọi điện cho tôi có nói vô tình một câu: “Nhà ngoại ôm được tất tao càng nhàn”. Ngay sau hôm làm đầy tháng xong, mẹ vợ nghe được câu nói đó về quê luôn.
Bà bảo bà trông cho một tháng rồi giao trả cháu cho bà nội. Mẹ vợ về một mình cô ấy chăm con, vẫn cho tôi ngủ phòng riêng, được mấy hôm cô ấy sốt rét đùng đùng, gọi mẹ đẻ tôi ra.
Tôi và vợ nghĩ rằng mẹ sẽ ra trông con cho tôi như mẹ vợ. Vậy mà mẹ tôi ra, chỉ thỉnh thoảng bên nhà tôi còn sang ăn ở, tắm giặt bên nhà chị tôi (hai chị em tôi gần nhau). Hai hôm sau mẹ tôi đòi về.
Con vẫn quấy, vợ còn sốt. Hôm đó, nhà tôi làm liên hoan, tôi say không biết gì. Gần sáng vợ vào khóc lóc bảo mẹ tôi chửi rằng vì cháu nên ra chứ vợ thì bà không thèm nhìn vì những mâu thuẫn mẹ gây ra.
Hơn một tháng con tôi vẫn khóc, bà ngoại muốn đón cháu về chăm, bố mẹ tôi cũng muốn chăm cháu. Tôi yêu cầu về nội cùng chị chồng để ông bà chăm hai cháu nội ngoại cùng một thể.
Vợ về, tôi không về cùng vì còn đi làm. Phòng tôi chật nên hai mẹ con cô ấy ngủ với nhau. Mẹ tôi xuống ngủ cùng chị gái.
Video đang HOT
Con tôi quấy, con chị gái thì ngoan nhưng phòng chị rộng nên bà xuống ngủ và khóa cửa phòng lại, sợ con tôi khóc thì lại làm con chị tỉnh giấc.
Vợ lại gọi cho tôi nói thằng bé gào khóc hai mẹ con ngồi ôm nhau cả đêm, mẹ tôi không nghe thấy nên cứ nghĩ thằng bé ngoan. Được một vài hôm vợ tôi nói một mình không trụ được nên xin về ngoại.
Về được mấy hôm, bố mẹ tôi nhớ cháu quá gọi cho vợ, vợ không muốn cho về nhà nội. Bố mẹ tôi gọi cho bố mẹ vợ, bảo để con tôi về với ông bà nội, để ông bà nội đỡ.
Rồi vợ bị áp xe ngực, phải nằm viện điều trị nửa tháng. Mẹ vợ phải vào viện trông cô ấy, con tôi thì mẹ tôi trông. Con tôi bế sang nhà chị gái cho bú trực, nhưng mẹ tôi vẫn yêu cầu cho con ăn sữa ngoài vì chị tôi không đủ sữa cho hai đứa bú.
Ngày vợ tôi về viện, cô ấy gầy gò xanh xao, sữa từ vết chích chảy ra như suối, vợ đau không bế được con, bà ngoại bế. Nghe tin chiều vợ và mẹ vợ từ viện về, sáng mẹ tôi gói gém đồ và đợi cô ấy về là về quê luôn.
Sợ vợ lâu khỏi nên mẹ tôi bảo vợ cai sữa đi. Con tôi 4 tháng cũng cứng cáp rồi nhưng vợ nhất định không cai sữa. Tôi nghĩ có mẹ vợ ở đó nên mẹ tôi về cũng hợp lý. Về được hai hôm, mẹ tôi gọi điện nói vợ rằng cứ bảo bà ngoại về đi, bà sẽ ra trông cho một tuần.
Mẹ vợ nghe thấy vậy bảo hai bà cùng trông, vì con gái còn đau mà cháu lại quấy. Tối hôm đó, mẹ tôi lại gọi cho cô ấy, bảo ra vài hôm trông cho chị đi học, còn vợ thì bảo bà ngoại trông cho thêm một tuần, rồi xong việc mẹ sẽ trông cho vợ tôi. Vợ nói với mẹ tôi là: “Thôi mẹ ạ, lúc con cần mẹ nhất thì mẹ bận với trông cho chị thì thôi, mẹ con con cố khắc phục vậy, rồi cũng qua hết mẹ ạ”. Mẹ tôi bảo thế thì thôi.
Bà ngoại trông cho vợ tôi 10 ngày sau khi ra viện thì phải về gặt lúa. Một mình vợ đau vẫn trông con, tắm táp làm hết các việc. Tôi đi làm bận nên không bế đỡ được vợ mấy. Gặt xong mẹ vợ ra đỡ, ngày nào mẹ tôi cũng gọi ra, nhưng không hỏi han gì vợ tôi.
Bố mẹ tôi bảo cho cháu về chơi thì vợ vẫn cho về, vẫn tươi cười với ông bà nhưng không trò chuyện bất cứ cái gì, cô ấy chỉ nịnh con thôi. Chơi được một ngày thì cô ấy lại về ngoại. Rồi hơn 4 tháng con trai tôi đỡ quấy, vợ bảo đi làm sớm vì tôi lo tiền trả nợ, cô ấy lo nuôi con. Tôi không đỡ được tiền cho cô ấy vì công việc cũng khó khăn.
Nhà mẹ tôi cách cơ quan cô ấy 5km, nhà ngoại cách 15km nhưng cô ấy xin tôi cho về ngoại. Ngày trước vợ ở chung với bố mẹ tôi, đóng 2 triệu cho mình cô ấy ăn. Cô ấy xin về ngoại nhờ mẹ đẻ đỡ và đỡ phải đóng tiền ăn.
Lương cô ấy thấp, nhờ ngoại trông con và làm hàng bán online. Cô ấy bảo về nội sợ không có thời gian làm hàng, không có tiền nuôi con.
Giờ cô ấy đi làm, bố mẹ tôi bảo mang về ông bà chăm cho, đỡ mang tiếng với xóm làng, với cả ông bà ở nhà chơi không, sáng tôi đi tập thể dục và ở nhà không có việc gì cả.
Tôi nói thì cô ấy bảo: “Lúc cô ấy đau đớn nhất, một sống hai chết sốt sừng sực mẹ tôi cũng bỏ về, lúc từ viện về mẹ tôi cũng bỏ về, cô ấy bế con về cũng để hai mẹ con ôm nhau cả đêm. Lúc như thế cũng không giúp thì giờ cô ấy không cần nữa”.
Cô ấy gân cổ lên bảo tôi, con là con cô ấy, cô ấy thích gửi con ai thì gửi, không muốn gửi bà nội vì sợ bị chửi, rồi vợ trách bà từ lúc cô ấy bầu đến giờ không hỏi han hay cho cháu nội bất cứ cái gì.
Cô ấy bảo nếu ép quá sẽ ly hôn và con cô ấy nuôi, nhà cửa trả lại tôi hết. Tôi chán chẳng buồn nói. Giờ bố mẹ bắt tôi phải làm sao nói vợ mang con về. Bố mẹ tôi gọi điện thì vợ không nghe máy. Tôi nói vợ không nghe, không biết phải nói gì nữa. Tôi muốn ly hôn.
Theo VNE
Tôi ngoại tình nhưng được chồng tha thứ, không ngờ quãng thời gian sau đó mới chính là địa ngục
Ly hôn không đáng sợ, thứ hạnh phúc giả dối mà tôi đang trải qua hàng ngày mới là điều kinh khủng nhất.
Tôi gặp chồng từ khi còn đang học đại học năm thứ 3. Khi ấy anh đã 25 tuổi, ra trường được 3 năm, một người đàn ông chín chắn, tin cậy và rất đáng để dựa dẫm vào. Chúng tôi được bạn bè gọi là cặp "tiên đồng ngọc nữ" vì sự xứng đôi về cả ngoại hình lẫn sự phù hợp trong tính cách.
2 năm sau ngày yêu nhau, khi tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, chúng tôi quyết định kết hôn, về chung một nhà. 1 năm sau, chúng tôi đón thiên thần đầu tiên chào đời, là một bé gái giống bố như lột. Cuộc sống gia đình sẽ cứ thế êm đềm và hạnh phúc trôi qua nếu như tôi không chuyển công tác.
Chúng tôi đã từng có một gia đình thật hạnh phúc. (Ảnh minh họa)
Vì sau khi sinh con, không còn hợp với tính chất của công việc cũ nên tôi buộc phải nghỉ việc, chuyển sang một công việc có phần nhàn hạ và có nhiều thời gian cho gia đình hơn. Và rồi, tôi đã gặp người làm xoay chuyển cả cuộc đời mình ở đó.
Ấy là một cậu đồng nghiệp cùng phòng kém tôi 1 tuổi. Sau quãng thời gian làm việc chung, tôi đã bị thu hút bởi tính cách hài hước, vui vẻ và hòa đồng của cậu ta. Có vẻ như cậu ta cũng cảm thấy có gì đó hứng thú với tôi - người phụ nữ một con "trông mòn con mắt".
Ban đầu là những người đồng nghiệp thân thiết, một thời gian sau chúng tôi coi nhau như bạn bè tâm giao. Và điều gì đến cũng phải đến, tôi bị tình cảm che mờ lí trí và quyết định tiến thêm một bước với cậu ấy.
Chúng tôi giấu giếm kĩ hết sức có thể, nhưng "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra", tôi bị chồng phanh phui vì một lần lỡ để quên điện thoại ở nhà. Tôi biết anh đau đớn, nhưng quan trọng hơn, có lẽ anh cảm thấy không bao giờ hiểu được tại sao tôi lại hành động như vậy. Tôi chỉ biết khóc lóc, biết nhận sai nhưng chẳng mảy may dám nói một lời xin tha thứ. Tôi biết mình có tội, và chỉ chờ chồng ban cho mức án "tử hình" là tờ đơn ly hôn.
Bỏ qua tất cả, chồng chỉ muốn giữ gìn tổ ấm cho con gái. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng không. Anh ấy nói: "Anh không tha thứ được cho em, nhưng anh thương con, cũng cần gia đình này". Tôi xin thôi việc ở công ty cũ, cắt đứt mọi liên lạc với nhân tình và quay về đóng vai một người vợ chính chuyên, một người mẹ hiền thảo.
Một tuần, rồi một tháng sau ngày đó, không khí gia đình vẫn cứ ngột ngạt như vậy. Anh vẫn vui đùa cùng con trên chiếc ghế sô pha quen thuộc đó, nhưng tôi cứ tiến đến gần, anh lại bế con dậy rồi bảo: "Anh cho con vào trong phòng chơi".
Gia đình tôi không còn những cuộc đi chơi cuối tuần nữa, anh luôn lấy lí do bận này bận nọ để từ chối mỗi khi tôi đề nghị đi đâu đó "đổi gió". Những mâm cơm nhiều món như nhà có cỗ tôi nấu ra, anh cũng chẳng buồn đụng đũa rồi khen một câu cho có lệ. Chuyện "ân ái" thì khỏi phải nói, anh tránh như tránh tà.
Cuộc sống một "người thừa" trong chính ngôi nhà của mình đã cứ tiếp diễn như thế trong vòng nửa năm nay. Nó khiến tôi bức bối đến mức không thở được. Anh rõ ràng không cả trách cứ hay nặng lời với tôi, nhưng thế này so với ly hôn thậm chí còn đau đớn hơn gấp nhiều lần. Tôi phải làm thế nào đây?
Theo Afamily
Âm mưu của mẹ chồng giàu có khi cho con dâu tiền đi du lịch dài ngày Tôi buồn và suy sụp thật sự. Tôi rất muốn ly hôn nhưng sợ bản thân không đủ bản lĩnh để rời chiếc "lồng son" này. Sau khi tôi kết hôn với Vương, tôi nghỉ việc ở nhà chuẩn bị mang thai, sinh con. Nhà chồng tôi làm kinh doanh nên rất giàu có. Tôi chỉ ở nhà ăn ngon, mặc đẹp mỗi...