Không dám kể cho chồng nghe chuyện sáng dậy tôi ‘không mảnh vải che thân’
Sự việc này đã xảy ra đến hôm nay được 1 tuần rồi. Nhưng cứ mỗi lần nhìn chồng hiện diện trước mắt, mình lại thấy bối rối và sợ hãi chuyện vừa mới xảy ra.
ảnh minh họa
Mình sợ nên chưa dám kể cho anh nghe. Bởi chồng mình tuy rất yêu thương vợ con nhưng anh ghen tuông khủng khiếp.
Vợ chồng mình làm lụng mãi cũng mua được 1 căn nhà nhỏ. Vì mới chuyển nhà đến đây nên trong nhà còn tuyềnh toàng lắm. Đồ đạc vợ chồng cũng mua sắm được nhiều vì tiền mua nhà đã dồn hết vào đó nên hết tiền. Được cái, đã có căn nhà dù nhỏ bé, vợ chồng mình cũng vui lắm.
Chuyển về nhà mới được 1 tháng thì mình sinh em bé. Em bé nhà mình hiện được 4 tháng tuổi. Mình vẫn trong thời gian ở nhà trông con chưa phải đi làm. Còn chồng mình là công nhân nhà máy nhựa nên 1 tháng có 2 tuần anh phải đi làm ca ban đêm. Và sự việc vừa rồi xảy ra với mình đúng vào hôm chồng mình cũng đi làm ca ban đêm.
Hôm ấy, cơm nước buổi chiều cho chồng xong, vợ chồng mình cùng ăn cơm tối như bao ngày khác. Sau đó hơn 19 giờ thì chồng mình đi làm. Mình ở nhà cho con ăn thêm bữa phụ, ru con ngủ rồi tranh thủ dọn dẹp mọi việc trong nhà cho gọn gàng. Dọn nhà xong cũng đến 21h45 đêm. Sau đó, mình tắm giặt và đi ngủ. Song vì buồn ngủ quá nên mình sơ xuất quên cài then cửa bên trong. Do đó, cửa nhà mình mới chỉ được khép không khóa.
Video đang HOT
Và cứ thế, mình ôm con ngủ trong phòng của vợ chồng mình từ hơn 22 giờ đêm đến hơn 1 giờ đêm thì thức dậy cho con bú. Nào ngờ mình dậy thì giật mình khi nhìn thấy trên cơ thể mình không có một mảnh vải che thân nào. Mà đêm qua, khi tắm xong, mình vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ ban đêm. Mình nhớ rõ như in thế.
Quay sang bên cạnh, tất cả đều không có gì khả nghi. Chỉ có chăn chiếu gần chỗ mình thì xộc xệch. Bộ quần áo trên người mình cũng đang bị vứt dưới sàn nhà nhàu nát và cẩu thả. Mình chẳng hiểu mọi chuyện như thế nào? Có lẽ nào mình nằm ngủ say quá mà tự cởi quần áo không?
Ban đầu mình đã nghĩ thế. Nhưng thật sự mình lại thấy không phải vậy. Bởi trên người mình còn vài vết cào xước giống như đêm qua mình vừa làm “chuyện ấy” với một ai đó. Và trong cơn mê ngủ, mình tuy không biết gì nhưng chắc cũng thấy hơi khác lạ nên chống cự nên thành ra vậy chăng?
Thật sự mình cứ băn khoăn mãi. Sao dù bị kẻ lạ “hấp diêm” lúc ngủ say, nhưng sao mình vẫn ngủ được nhỉ? Sao kẻ lạ mặt vẫn cứ một mình một trận địa mà không sợ gì thế? Hay là mình đã bị đánh thuốc mê rồi. Mà tại sao mình không mảy may biết một chút nào về chuyện đêm ấy.
Mình xấu hổ quá. Chẳng lẽ lại kể với chồng chuyện đêm ấy bị người lạ mặt nào đó đến “yêu” lén à? Anh sẽ cho mình là loại phụ nữ mất nết mất. Bởi vì, như thông thường anh sẽ chẳng tin mình lại có thể ngủ khiếp đến vậy. Tại sao bị xâm hại như vậy mà cũng không hề hay biết. Và kẻ lột sạch sẽ quần áo, giở trò đồi bại rồi quất ngựa truy phong cắm đầu chạy thẳng cũng chẳng biết là ai.
Một tuần đã trôi qua, mình cứ suy nghĩ và ám ảnh mãi về cái đêm lạ lùng này. Lẽ nào có kẻ lạ mặt nhân lúc mình quên khóa cửa đã lẻn vào nhà rồi mò lên giường của vợ chồng mình làm chuyện đó? Còn mình vì ngủ quá say, lại nghĩ là chông mình nên đã năm im hương thu… Đên khi tỉnh giấc phat hiên thi đã quá muộn. Giờ mình thực sự chi biêt câm nin coi như ac mông hay làm thế nào đây cả nhà?
Theo PNT
Đã ở nhà con rể còn không biết điều!
Thắng chỉ vào mặt mẹ tôi và nói như vậy khi hai người xảy ra xích mích. Chồng tôi, trước giờ anh không phải là người cục tính, thậm chí còn hiền lành, nhút nhát.
Anh nói với mẹ tôi những lời đó thực sự khiến tôi sốc. Nhưng thân làm con gái của mẹ, tôi cũng không phản ứng gì vì tôi hiểu, mẹ tôi cũng già rồi mà người già thì hay có suy nghĩ khác lớp trẻ.
Tôi lấy chồng, đến nay đã được ngót mấy chục năm. Các con đã vương trưởng cả rồi, đứa nào cũng có gia đình và con cái đàng hoàng. Tôi chỉ còn lại một mình mẹ ở quê, thế nên, vì thương mẹ, tôi đã tính chuyện đón mẹ lên ở cùng nhà với vợ chồng tôi dù nhà chúng tôi chẳng giàu có gì.
Bố mẹ chồng không ở cùng nhà, thế nên vợ chồng tôi tự túc trong căn nhà ấy. Tôi cũng đã bàn bạc với chồng đón mẹ lên ở cùng, hi vọng anh có thể thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Chúng tôi xây cho mẹ một căn nhỏ bên dưới để mẹ tự do thoải mái. Tuy là nhà chẳng có gì nhưng cũng muốn tạo không gian riêng cho mẹ. Chồng tôi cũng đồng ý việc đó.
Mẹ tính già cả nên hay nói. Suốt thời gian sống cùng chúng tôi, mẹ rất hay ca thán, chê bai con rể. Vợ chồng tôi có cãi nhau xích mích cái gì mẹ cũng không chịu bỏ qua. Mẹ đi nói với hàng xóm láng giềng là chồng tôi thế nọ, thế kia, khiến anh bực tức vô cùng. Từ việc ăn chung nhà chồng, chồng tôi yêu cầu cho mẹ ăn riêng. Mẹ ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, sống độc thân dưới nhà, kiểu chỉ là sống nhờ nhà tôi mà thôi.
Thật ra, chồng tôi hay nhậu nhẹt tôi cũng không hài lòng rồi nhưng đó là chuyện của đàn ông. (ảnh minh họa)
Có vài chuyện nhỏ mà mẹ tôi cũng nói nhiều. Lúc chồng tôi đi đánh bài về, mẹ tôi ca cẩm cả tối. Mẹ tôi bảo, "đàn ông đàn ang không biết lo cho vợ còn đi đánh bài đánh bạc, khổ vợ khổ con". Mẹ tôi cứ nói thế suốt buổi tối, nói mãi không thôi. Chuyện chồng tôi đi uống rượu, mẹ cũng ca cẩm cả ngày, khiến tôi bực hết cả người. Thân làm con gái, tôi còn chưa nói với chồng về chuyện đó, thế mà mẹ tôi cứ trực chồng tôi về rồi chửi rủa nói này nói kia.
Thật ra, chồng tôi hay nhậu nhẹt tôi cũng không hài lòng rồi nhưng đó là chuyện của đàn ông. Với lại, sống với chồng bao năm nay, tôi hiểu tính anh, như thế nhưng anh không nát rượu, bê tha gì. Uống xong thì về nhà ngủ. Thế mà mẹ cứ nói mãi không thôi, kiểu dạy đời con rể làm anh bực tức, cay cú.
Anh nói mẹ tôi là: "Mẹ nói ít thôi, mẹ ở đây thì cứ an phận mà sống không nên can thiệp vào chuyện của vợ chồng con". Mẹ tôi bực lên bảo: "Tao là mẹ của mày, tao lại không có quyền can thiệp vào cuộc sống của vợ chồng mày à?".
Đúng là những mâu thuẫn nhỏ thành mâu thuẫn lớn. Những chuyện nhỏ thành chuyện to hơn và cứ như thế, mẹ tôi biến tôi thành người ở giữa, khó xử vô cùng.
Chỉ là tôi không muốn nói mẹ, sợ mẹ tủi thân mà thôi. Nhưng người già thường hay nhiều chuyện, có những chuyện cực kì vô lý. (ảnh minh họa)
Gần đây, mẹ tôi hay càu nhàu này kia, nói chuyện tiền nong nhà tôi vay không trả mẹ. Thật ra là chúng tôi có nói cầm tiền hộ mẹ nhưng vì có việc cần nên dùng đến. Thế là mẹ đổ tội cho chồng tôi muốn cuỗm không tiền của mẹ. Chồng tôi bực quá mới quát lên: "Đã ở nhà con rể còn không biết điều!". Chồng ám chỉ mẹ tôi, ở nhà chồng tôi, chúng tôi cũng lo chỗ ở, chỗ ăn, lo cuộc sống của mẹ mà mẹ không biết điều, suốt ngày càu nhàu, khó chịu với chồng tôi lại còn nói anh cuỗm tiền của mẹ.
Thật sự, tôi là con gái của mẹ nhưng nhiều khi tôi cũng thấy mẹ quá đáng. Chỉ là tôi không muốn nói mẹ, sợ mẹ tủi thân mà thôi. Nhưng người già thường hay nhiều chuyện, có những chuyện cực kì vô lý. Để giữ hòa khí, tôi cố gắng nói với mẹ như vậy để vợ chồng hòa thuận. Nhưng mẹ không chịu thôi, mẹ cứ nói suốt ngày. Bây giờ, 3 người sống cùng một nhà mà như người dưng. Mẹ tôi không thèm nói với chồng tôi và anh cũng không để ý đến mẹ nữa. Gia đình bây giờ buồn chán, sống mệt mỏi, chẳng có tình cảm gì. Đúng là, mẹ vợ và con rể cũng chẳng khác nào mẹ chồng con dâu, chỉ là không ở cùng nhau giống như cảnh mẹ chồng, con dâu mà thôi. Chứ con rể mà thử ở với mẹ vợ mà xem, chẳng khác gì con dâu mẹ chồng...
Theo VNE
Sai lầm lớn của tôi là lấy anh Ngày xưa tôi và anh quen nhau tình cờ lắm, anh rất ga lăng và giỏi giang, nhiều tài lẻ nữa. Lúc đó tôi là sinh viên năm nhất, còn khờ khạo và chưa hiểu chuyện. Được hạnh phúc một thời gian thì có người tự xưng là vợ anh đến tìm tôi đánh ghen. Bất ngờ, đau khổ tôi hận anh lắm,...