Không dám chia tay vì trót trao thân
Mấy ngày nay tôi cứ sống trong tâm trạng thấp thỏm lo âu vì sợ những lời nói cay nghiệt của người đàn ông từng nói yêu tôi tha thiết.
Tôi năm nay 24 tuổi, người yêu cũng bằng tuổi tôi. Chúng tôi đều đã ra trường và đi làm, có công việc ổn định và thu nhập tốt. Anh cũng đã dẫn tôi về ra mắt gia đình và bố mẹ anh đều rất vừa ý với tôi, không có điều gì chê trách. Hai bác và anh đều giục chúng tôi làm đám cưới nhưng tôi nghĩ chúng tôi mới ra trường, chưa có gì trong tay lại phải thuê nhà ở đất Hà Nội rất vất vả nên tôi bảo anh nên đợi thêm một thời gian nữa mới tính chuyện kết hôn. Anh cũng không muốn tôi phải vất vả chuyện gia đình quá sớm nên đồng ý.
Chúng tôi vẫn đi làm và yêu thương nhau như thế, nhưng càng gần anh tôi càng thấy anh có những tính xấu khó chấp nhận mà trước đây tôi không nhận thấy. Vì bằng tuổi nên những suy nghĩ của anh vẫn còn khá trẻ con, anh chưa biết chăm lo cho cuộc sống mà vẫn còn ham vui tụ tập rượu chè với chúng bạn. Tiền lương của anh tháng nào hết tháng đấy, không để ra chút tích lũy nào mà còn phải thường xuyên vay mượn để tiêu xài, thỉnh thoảng anh cũng mượn tiền của tôi.
Anh lại có một sự ghen tuông vô lối đối với tất cả các mối quan hệ với người khác giới của tôi. Từ khi quen và yêu anh, anh không cho tôi tiếp xúc với người nam giới nào, kể cả là bạn bè, nếu bất khả kháng phải đi chơi với họ thì anh cũng quy định giờ về và ngồi chờ tôi. Vì thế, dần dần tôi cũng hạn chế bớt các mối quan hệ bạn bè mà chỉ biết có mình anh.
Sau những lần như thế, tôi cảm thấy buồn vì người yêu không tin tưởng mình và càng ngày anh càng thể hiện sự ghen tuông thái quá đó. Anh thường xuyên kiểm tra điện thoại của tôi và thấy có bất kì tin nhắn của số máy lạ nào anh cũng hỏi cho cặn kẽ, đó là ai, quan hệ với tôi như thế nào. Khi tôi cự nự thì anh bảo đấy là vì anh yêu và quan tâm đến tôi nên mới thế. Vả lại điện thoại của anh tôi có thể xem thoải mái thì sao anh lại không được kiểm tra điện thoại của tôi.
Video đang HOT
Tôi không thể tập trung vào công việc, luôn sống trong tâm trạng bất an, lo sợ… (Ảnh minh họa)
Dần dần tôi thấy tình cảm của mình với anh đã không còn như lúc đầu nữa. Tôi cũng thấy rằng anh không thể là bờ vai vững chắc để tôi dựa vào suốt cuộc đời này nên muốn chia tay để giải thoát cho mình.
Nhưng thật bất ngờ khi tôi cố gắng nói ra việc chúng tôi không còn hợp nhau nữa, việc cố duy trình tình cảnh như hiện tại sẽ khiến cả hai đều mệt mỏi thì anh quay ngoắt 180 độ chửi mắng tôi. Anh bảo tôi vì ham giàu có mà thay lòng đổi dạ, phụ bạc anh. Anh nghi ngờ tôi có người khác mà phản bội anh. Anh còn thách thức: “Đố cô đi với thằng nào khác ngoài tôi đấy. Thằng nào muốn đến với cô thì phải bước qua xác tôi”. Và anh còn nói nếu tôi có người khác, anh sẽ nói sự thật tôi đã không còn trong trắng ra thì liệu còn ai yêu tôi nữa không?
Sau đó anh lại nhắn tin mong tôi nghĩ lại, anh chỉ vì yêu tôi mà thôi. Nếu tôi cứ nhất quyết bỏ anh đi theo người khác thì anh sẽ giết cả hai và tự tử.
Tôi thật sự sốc và hoang mang. Tôi không thể ngờ người đàn ông hiền lành và nhu mì tôi đã từng yêu lại trở nên hằn học và đáng sợ đến vậy. Thời gian này tôi không thể tập trung vào công việc, luôn sống trong tâm trạng bất an, lo sợ.
Anh vẫn ân cần, dịu dàng với tôi nhưng tôi không cảm thấy có chút bình yên nào. Tôi cố né tránh thì anh lại càng nhắn tin, gọi điện và đến tìm tôi. Lúc thì anh nhẹ nhàng, tình cảm, lúc lại chì chiết, dọa dẫm: “Cả đời này, cô đừng hòng kiếm được thằng chồng tử tế nào ngoài tôi đâu”.
Tôi không biết mình nên làm gì lúc này? Tôi sợ nếu cứ nhất quyết đòi chia tay, anh sẽ nói tất cả sự thật và cứ lảng vảng quanh tôi thì sẽ chẳng có người đàn ông nào dám đến bên tôi cả. Còn nếu cứ cố yêu và chấp nhận anh, liệu cả đời này tôi có được phút giây hạnh phúc?
Theo Bưu Điện Việt NaM
Anh đi mang theo trái tim em
"Ngày ra đi, anh mang theo một con tim thật buồn. Để nơi đây, em như mộng du trên lối hẹn hò. Nhớ những ngày đôi ta có nhau từng nụ hôn đã trao mà giờ đây chỉ còn em nhớ thương thật nhiều".
Em nghe bài hát như đang nghe từng lời nói trái tim em muốn nói với anh. Mùa đông lạnh lắm và lòng em cũng lạnh nữa. Mấy ngày nay rồi em nghĩ nhiều về quá khứ. Nhớ những ngày bên anh, những ngày xa anh và cả những ngày không có anh. Nhớ, nhớ lắm! Hơn hai năm trôi qua, em đã đợi, đã chờ và cũng đã biết nhớ biết khóc thật nhiều. Em biết nỗi cô đơn, biết ẩn mình trong tình cảm dành cho anh, biết lé tránh mỗi khi có người nào đó trao ánh mắt yêu thương về phía em.
Em biết yêu anh thật nhiều từ sau cái lần em trao cho anh sự trong trắng của người con gái. Và cũng từ sau lần ấy, anh xa em. Anh trở lại mảnh đất có nhiều mơ ước vẫn mang theo hình bóng em. Và rồi em cô đơn, và rồi em bắt đầu biết đối diện với sự xa cách. Em biết nỗi nhớ anh chưa khi nào mạnh mẽ và tha thiết đến vậy.
Anh yêu! Ngày còn bên nhau em vẫn gọi anh thế nhưng từ lâu rồi em đã không còn gọi anh như vậy nữa. Hơn hai năm nay em cũng chưa một lần gọi ai như thế! Hôm nay, trời trở lạnh và em thấy tâm hồn mình cũng lạnh đến lạ lùng. Em nhớ về ngày xưa. Nhớ những ngày anh ở xa có nhiều người con trai đến yêu em. Họ gọi điện, nhắn tin hay mời em đi dạo.
Tất cả không làm lòng em mở rộng ngược lại những lúc như thế em nhớ anh! Em khóc nhiều hơn khi họ nói lời yêu thương. Đã có lúc em muốn được chia sẻ, đã có lúc em muốn có người cho em được khóc trên vai. Em muốn giọt nước mắt em rơi trên vai áo anh, thấm ngực anh nhưng điều đó không thể. Anh đi xa rồi. Và giờ thì anh xa em mãi mãi. Anh có người yêu. Anh có hạnh phúc mới chỉ có em vẫn vậy mà thôi. Em tiếc cho những ngày còn mơ mộng. Em nhớ những ngày khi em vừa ra trường đi làm, tâm hồn trong trắng không biết đến nỗi buồn tình yêu thương. Em được cười, được đùa vui với đồng nghiệp...Yêu anh, em đã thành phụ nữ.
Chia tay anh em đã trở thành một bông hoa tàn phai. Em đã từ bỏ những nguyên tắc của đời mình từ khi biết yêu anh. Tình yêu đầu tiên đã lấy đi của em niềm tin duy nhất vào phái mạnh rằng em sẽ được che chở, rằng em sẽ được yêu thương, rằng cả cuộc đời này em sẽ được hưởng niềm hạnh phúc. Em không thể yêu thêm người con trai nào khác vì niềm tin ấy trong em không tồn tại nữa. Em nhận lời đi dạo, nhận lời mời đi uống nước thậm chí nhận nụ hôn mà lòng hờ hững. Em muốn vùi quên mình trong thứ tình cảm xa lạ của người ta. Em cố tìm nụ hôn em đã đánh mất trong nụ hôn của người ta mà sao em không thể nào thấy ấm áp, quen thuộc vì đó không phải là anh. Em biết anh à, nếu cứ yêu anh nhiều thế này thì cuộc sống của em chỉ thêm nhiều ngang trái nhưng em không thể làm thế nào khác.
Em định sẽ lấy chồng nhưng trời ơi sao người ta lại không phải là anh. Em định sẽ về ra mắt gia đình người ta nhưng em lại nghĩ giá đó là gia đình anh thì hạnh phúc biết bao. Em muốn đi bên người ta, muốn nhắn tin trả lời người ta nhưng giá như người đi bên em vẫn là anh, giá như giọng nói trong điện thoại là anh.
Cuộc đời em chỉ là anh thôi! Em sẽ phải làm sao đây khi tim em không xa rời hình ảnh anh, cuộc sống của em không chôn vùi được kỷ niệm về anh? Em có thể chỉ sống như thế này thôi có được không? Em buồn biết bao anh biết không? Em không thể nào thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn. Em biến em thành con người sống mà không có niềm tin vào tình cảm của con người. Ngày ngày hai buổi đi làm em lại đắm mình trong dòng tâm sự với anh khi tan tầm. Em đã cần anh biết bao trong cuộc đời em!
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Lời cuối dành cho anh Anh yêu! Cho phép em được gọi tên anh như vậy một lần cuối vì đó là lời nói tận sâu trái tim em. Anh ah! Vậy là chúng ta yêu nhau cũng đã được gần 3 năm rồi anh nhỉ, thời gian tuy không dài nhưng cũng không phải là quá ngắn với hai ta. Nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa...