Không dám bỏ chồng vì sợ khó tái hôn
Tôi sợ con thiệt thòi khi lớn lên và khó tìm được người mới tốt đẹp hơn.
Tôi xinh đẹp, công việc ổn định lại nắm giữ chức phó phòng nhiều người mơ ước. Bạn bè thường khen tôi thông minh, hoạt bát và có một gia đình hạnh phúc. Ấy vậy nhưng họ đâu thể ngờ rằng, ở nhà tôi là người phụ nữ bất hạnh, nhẫn nhục đến nhường nào.
Thực ra tôi đến với anh – chồng tôi bây giờ vì tình yêu chân thành mà tôi dành cho anh. Hồi tôi mới quen anh, anh là một người đàn ông rất tuyệt. Anh yêu tôi hơn cả bản thân anh, nhiệt tình và vô cùng lãng mạn. Ngày anh tỏ tình, tôi như ngất lịm vì hạnh phúc và bất ngờ với vài trăm bông hồng được xếp thành hình trái tim lớn trước cửa nhà tôi.
Tôi cảm thấy anh sẽ là người đàn ông lý tưởng, một người chồng, một người cha tuyệt vời trong tương lai. Anh làm việc gì cũng giỏi và đặc biệt rất chăm chỉ, không nề hà chuyện bếp núc, giặt giũ – những việc mà nhiều người đàn ông khác mặc định là việc của đàn bà.
Không hiểu bố mẹ tôi nhìn người thế nào lại cho rằng, tướng anh chỉ có dáng làm quân mà không thể làm tướng. Mẹ bảo: “Đàn ông con trai gì mà như đàn bà, chỉ thích những việc bếp núc nấu nướng lại hay tự ái, gia trưởng. Mày mà lấy thằng ấy, mày khổ cả đời thôi con ạ”.
Suy đi tính lại, tôi vẫn yêu anh, tôi quyết định lấy anh khi chúng tôi quen nhau được gần một năm. Bởi nghĩ đến tương lai được san sẻ công việc nhà sau này, cộng với lòng nhiệt tình của anh, tôi nghĩ chắc chắn tôi sẽ là người vợ hạnh phúc nhất.
Tuy nhiên, sau khi lấy nhau về, chúng tôi chỉ hạnh phúc đúng trong năm đầu tiên. Anh cũng đi làm nhưng toàn được dăm bữa nửa tháng lại nghỉ với ti tỉ lý do. Nhưng tôi thừa biết, anh cứ sĩ diện, không hài lòng điểm gì dù nhỏ thì anh nghỉ luôn, anh luôn cho mình là “bố đời” dù anh không giỏi về chuyên môn, cũng không có bằng cấp.
Video đang HOT
Thời gian đầu sau khi bị cho nghỉ việc, anh còn hỏi han bạn bè, lên mạng tìm kiếm công việc mới. Nhưng chỉ được một tuần, hai tuần, những ngày sau này, anh bỏ hết, ngày đêm lao đầu vào “ôn luyện game”. Chồng tôi càng ngày càng sống khép kín, không có một mối quan hệ nào khác ngoài vợ con.
Nhiều khi tự hỏi tại sao một người như tôi lại lấy phải người chồng yếu kém như vậy? (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn nhẹ nhàng, động viên, khích lệ anh hàng ngày mà tuyệt nhiên không có ý coi thường hay nói bóng gió về việc anh thất nghiệp. Thực ra, tôi thừa khả năng lo cho cả nhà, nhưng vấn đề không phải ở chuyện tiền nong, kinh tế. Ngày nào đi làm về cũng nhìn thấy ông chồng lùi lũi xó nhà ngày càng béo mập, ù ì hơn khiến tôi chán nản và nhiều khi phát điên. Tức quá tôi cáu và nói anh phải đi tìm việc thì anh ta quát lại, thậm chí còn dùng vũ lực. Anh hứa sẽ cố gắng nhanh chóng tìm việc nhưng đã hơn một năm trời tình hình vẫn không nhúc nhích, anh vẫn ở nhà quanh quẩn với bếp núc, giặt giũ và con cái.
Làm việc tại công ty nước ngoài, tiếp xúc với nhiều đối tác, nhìn họ ai cũng chỉn chu, giỏi giang, thành đạt mà tôi càng thêm buồn. Nhiều khi tự hỏi tại sao một người như tôi lại lấy phải người chồng yếu kém như vậy?
Càng kém cỏi anh càng tự ti về bản thân và trở nên cau có. Anh gia trưởng, coi mình là nhất. Mọi việc lớn nhỏ của gia đình hai bên anh giao phó toàn tập cho vợ. Nhiều khi gia đình nhà vợ có đám cưới, đám giỗ, anh cũng mất mặt. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng khi lần nào cũng vác mặt ra đỡ, lấy hết lý do này tới lý do kia biện minh cho sự vắng mặt của chồng.
Ở xó nhà, không tiếp xúc với nhiều người nhưng anh còn hay ghen tuông linh tinh. Cứ khi nào thấy tôi xinh xinh đẹp đẹp đi làm, tô chút son phấn đi đến công sở là anh lại sửng cồ bắt tôi thay đồ. Anh bảo tôi là: “Có chồng rồi mà cứ son phấn ăn diện như này để hẹn hò thằng nào?”.
Có lần, anh còn theo dõi tôi và gây sự với tôi tại công ty, đấm vỡ mũi một đối tác khi chúng tôi đang nói chuyện, và giao dịch công việc. Sau vụ việc ấy, ai trong công ty cũng nhìn tôi với ánh mắt ái ngại và tỏ ra thương hại, thông cảm.
Chị bạn cùng phòng khuyên tôi nên suy nghĩ về chuyện ly hôn với ông chồng cục súc này. Chị ấy cho rằng con tôi ngày một khôn lớn, nó thấy bố nó suốt ngày ngồi chơi rồi ăn nói sỗ sàng thì nó sẽ phát triển thế nào?
Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này hả các bạn? Tôi không thể chia tay chồng, tôi không đủ dũng khí như những phụ nữ khác dù tôi là người phụ nữ độc lập, tự chủ. Tôi sợ con thiệt thòi khi lớn lên mà không có bố, bị bạn bè chế giễu, chê cười. Tôi sợ mang tiếng là người phụ nữ bị chồng bỏ. Và cái tôi sợ hơn nữa là liệu chia tay chồng, tôi có còn tìm được người mới tốt đẹp hơn?
Theo VNE
Tôi từng sống thử với đàn ông có vợ
Nếu anh biết tôi từng sống thử với người đàn ông có vợ liệu anh có tha thứ?
Anh đã đặt vấn đề cưới xin với tôi và tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng kèm theo đó là một nỗi lo lắng rất lớn. Tôi thực sự sợ anh phát hiện ra quá khứ của mình khi nói chuyện người lớn. Tôi băn khoăn không biết nên làm thế nào để bao bọc sự thật đó đây?
Tôi năm nay 27 tuổi, đang sống và làm việc ở Hà Nội. Ngày trước, khi tôi bắt đầu đỗ đại học lên thành phố, rời xa gia đình, xa sự quản thúc của bố mẹ nên tôi đã sống buông thả. Khi ấy tôi quen một người đàn ông gần nhà tôi ở quê và cũng đang sống ở Hà Nội. Tình cờ gặp nhau trên thành phố, nhận được sự giúp đỡ của người đàn ông đó nên tôi đã đem lòng yêu ông ta dù ông ta hơn tôi 17 tuổi và đã có vợ. Tôi như kẻ mê muội vì tình, không cần phân biệt phải, trái, đúng, sai, cứ lao vào tình như thiêu thân lao vào lửa.
Quen ông ta được hơn 1 năm thì tôi dọn về sống với ông ta. Ở quê, ông ta cách nhà tôi có 4 dãy nhà, vợ ông ta nhiều tuổi, già và xấu. Còn ông ta làm việc trên thành phố, mỗi tháng về qua nhà 1, 2 lần đưa tiền cho vợ xong lại thôi. Lúc đó mới chân ướt, chân ráo lên thành phố, gặp được ông ta là người quen, được ông ta lo cho mọi thứ từ chỗ ăn, chỗ ở, đến quần áo, tiền chi tiêu nên tôi thấy ông ta như cứu tinh của đời mình. Tôi yêu không phải vì lợi dụng mà lúc đó tôi thần tượng ông ta giống như một người hùng vậy.
Tôi đã sai khi yêu người đàn ông có vợ, lại còn sống cùng với ông ta (Ảnh minh họa)
Thế rồi chuyện tình vụng trộm của tôi và ông ta bị vợ ông ta phát hiện. Bà ấy sang nhà tôi lầm ầm ĩ, khiến cả khu phố đều biết. Bố mẹ lôi tôi về hỏi cho rõ ngọn ngành, lúc đó tôi mới thú nhận thật là đang sống cùng ông ta trên thành phố. Bố mẹ tôi cay đắng khi nghe tôi nói như vậy. Quá căm giận, bố tôi còn bắt tôi ở nhà một năm không cho đi học. Suốt 1 năm đó, tôi sống tủi hổ ở quê trong sự khinh thường của hàng xóm láng giềng và những người thân quen.
Sau đó, khi đã lấy lại được tinh thần, tôi xin phép bố mẹ đi học tiếp và được đồng thuận. Từ đó tới nay tôi chuyên tâm vào học hành, cũng cắt bỏ quan hệ với ông kia và chưa muốn yêu ai. Tôi thực sự thấy mình đã sai khi sống buông thả như vậy. Trong lúc sống với ông ta, tôi cũng đã từng đi phá thai một lần và giờ tôi ân hận mãi.
Bây giờ tôi đã ra trường, đi làm và quen anh. Anh là người chín chắn, trưởng thành nhưng hơi gia trưởng. Thực ra tôi thấy sự gia trưởng của anh nhìn ở phía tích cực chứ không phải tiêu cực. Anh đề cao lối sống nghiêm túc, chỉn chu của con gái chứ không hề đặt nặng chuyện trinh tiết. Anh nói cũng sẽ tha thứ nếu như cô gái đó không còn trong trắng nhưng trong trường hợp hai người họ yêu nhau tử tế, hẳn hoi.
Anh đang tính chuyện về quê tôi xin phép đi lại, tìm hiểu một thời gian ngắn và tiến hành làm đám cưới. Tôi sợ lắm. Chuyện năm xưa của tôi rõ ràng là tôi đã sai khi yêu người đàn ông có vợ, lại còn sống cùng với ông ta. Nhưng khốn khổ thay khi chuyện đó cả khu phố nơi tôi sống đều biết nên rất khó giấu. Tôi phải làm sao đây, thú nhận với anh hay bày cách để anh không về quê tôi cho tới khi chính thức cưới? Mong mọi người hãy giúp tôi vì tôi hoang mang lắm.
Theo VNE
Nếu bỏ thai anh sẽ cho tôi 1 tỉ đồng Mọi tính toán của tôi đã vào quỹ đạo. An hứa cho tôi 1 tỉ đồng nếu tôi bỏ cái thai. Thoạt đầu tôi cũng chỉ nghĩ dùng cái bầu để trả thù An, thế nhưng khi cái mầm sống ấy ngày càng lớn dần trong bụng, tôi lại thấy có một sợi dây thiêng liêng đang cột chặt đời mình. Tôi chần...