Không còn tiền để cho chồng, cả nhà chồng lao vào đánh chửi tôi
Để rồi, khi cả gia đình họ mâm cao cỗ đầy ăn uống thỏa thê, họ đồng thanh đuổi mẹ con tôi đi ra khỏi nhà lúc 12 giờ trưa….
Chào mọi người, tôi xin phép được kể câu chuyện cuộc đời của mình để mong có được những cái nhìn cảm thông và chia sẻ từ mọi người. Cuộc sống quá đau khổ và tủi nhục, đến bây giờ tôi không hiểu vì sao mà tôi và con lại khổ như vậy.
Tôi cưới chồng cách đây một năm rưỡi. Cưới anh, gia đình hai bên đều ủng hộ vì theo các cụ thì “tam hợp”, anh tuổi Hợi, còn tôi tuổi Mão. Trước khi lấy chồng, tôi cũng là đứa con gái xinh xắn, kiêu ra. Tôi có những thứ mà bao người mơ ước: nghề nghiệp ổn định, đi xe tay ga, điện thoại xịn, laptop tốt… Tất cả các thứ đó đều do tôi nỗ lực làm ra chứ không nhờ cậy vào ba mẹ như những người khác.
Thế nhưng, sau khi lấy chồng, cuộc đời tôi sang trang mới, tối tăm, đau đớn bủa vây. Tất cả cũng vì tôi không biết lựa chọn chồng, lấy phải một người không ra gì.
Lúc mang bầu, tôi ốm đi viện, không làm việc như trước được nữa, mẹ con phải trông vào lương bảo hiểm. Thế nên, không kiếm đủ tiền cho chồng tôi phá, hắn ta lấy luôn cái điện thoại tôi mua trước khi cưới là 14 triệu 590 nghìn mang đi cầm. Tiêu pha, bài bạc hết, hắn ta quay vào viện tiếp tục đòi tôi “nạp” tiền.
Không có tiền, hắn nhảy vào đánh tát vì tôi đi làm không đủ cho hắn tiêu. Thế nhưng, đáng buồn là mẹ chồng tôi lại đi ủng hộ con trai. Sau đó, anh ta lại lấy xe của tôi đi bán lúc nào không biết. Cái xe đó tôi phải vất vả tiết kiệm, vay mượn gần 40 triệu mới mua được. Thế mà, mẹ chồng tôi bảo “Ngu thì để nó bán”. Vâng, tôi ngu vì không kiếm đủ tiền cho chồng bài bạc, để chồng phải mang xe đi bán. Mẹ chồng tôi đấy, lúc cưới hỏi về, bao nhiêu vàng hồi môn bà ngon ngọt vay mượn, tôi đưa cho phân nửa, không đưa hết nên bây giờ quay sang tìm cách “trừng trị” tôi.
Ngày 5/3, khi tôi đang dùng máy tính, tài sản cuối cùng tôi tự sắm được trước lúc lấy chồng để làm việc, hắn ta lại về đòi tiền. Tôi không có, hắn giật lấy luôn mang ra ném xuống ao rồi quay vào chửi. Lý do ư, vì tôi không có tiền cho chồng tiêu, không chịu viết đơn xin nghỉ làm để lấy một “cục tiền” cho hắn xài.
Mẹ chồng tôi thấy thế không can ngăn con trai mà còn nhảy vào kích bác “Đánh cho nó chừa đi. Loại vợ gì mà ngu, không nghe chồng”. Vậy là chửi chán chê xong, hắn nhảy vào kéo tóc, đánh tát tôi. Hàng xóm thấy vậy vào can ngăn rồi đưa tôi đi viện vì tôi đau quá.
Đêm hôm đó, tôi vỡ ối sớm, đẻ luôn khi con mới được 35 tuần. Khi đi sinh, trong tay không một đồng. Cuối cùng, đành phải vay nhờ người bạn làm cùng cơ quan 10 triệu để trang trải chi phí.
Sau khi sinh xong, tôi dứt khoát chia tay với người chồng tàn bạo đó. Thế nhưng, tôi vẫn chưa được buông tha khi suốt ngày bị bồ (hiện là vợ mới của chồng tôi) liên tục nhắn tin chửi, lăng nhục. Nhắn tin chửi chán, cô ta còn gửi ảnh được chồng tôi chiều chuộng, yêu thương như thế nào. Nói thật, khi xem những hình ảnh đó, tôi chỉ thấy thương hại nhiều hơn là ghen ghét. Rồi cô ta cũng sẽ chôn chân đời mình với người đàn ông tệ bạc đó thôi.
Cuộc đời nếm trải đủ đắng cay như vậy rồi, thế mà cũng có lúc tôi ngu dại ôm con về ngôi nhà đó mấy ngày. Để rồi, khi cả gia đình họ mâm cao cỗ đầy ăn uống thỏa thê, họ đồng thanh đuổi mẹ con tôi đi ra khỏi nhà lúc 12 giờ trưa. Khi đó, con tôi mới được 1 tháng tuổi. Lý do ư, vì họ bảo tôi cho họ mượn nửa số vàng cưới còn lại nhưng tôi không có. Đến cháu họ, giọt máu của mình mà họ còn không thương thì đòi hỏi làm sao họ thương tôi được.
Hôm đó, tôi ôm con ra giữa cánh đồng, bất lực ngồi khóc ở đó suốt 2 tiếng đồng hồ. Lúc ấy, tôi mới thực sự nhận ra, mình đã trắng tay hoàn toàn khi về nhà đó làm dâu, làm vợ con người tàn ác đó.
Video đang HOT
Sau đó, tôi thuê một phòng nhỏ gần nơi làm việc. Tiền ăn không có, xe cũng bị bán mất, máy tính bị hắn ta phá luôn, tiền ăn không có, tôi ăn cơm với cá khô, lạc rang qua ngày để có sữa cho con bú. May mắn, giữa lúc đó, tôi vẫn có một người bạn thân cho mượn tiền để trả tiền phòng trọ và mua một cái máy tính mới.
Cuộc đời tôi từ sau cái ngày bị gia đình đó ruồng rẫy khổ cực như thế. Nhưng tôi vẫn kiên cường tiếp tục làm việc kiếm tiền trả nợ vì con. Con tôi chính là động lực để tôi sống tiếp. Mặc dù, ngày đi làm tôi chịu nhiều điều tiếng từ những người đồng nghiệp, nhưng về đến nhà, nhìn thấy con cười là tôi quên đi tất cả. Người chủ phòng trọ cũng rất tử tế, bác ấy trông con giúp tôi mà không lấy tiền vì bác bảo “Có cháu nó ở nhà cùng cho vui chứ bác không có việc gì cũng buồn”.
Đấy, người dưng người ta còn thương mẹ con tôi như thế thì đủ hiểu những người trong gia đình đó tệ bạc như thế nào.
Tôi viết những dòng này ra không phải để trách móc gia đình nhà chồng hay kể xấu, tôi chỉ mong nhận được sự đồng cảm từ mọi người để thêm động lực vượt qua những ngày khó khăn này. Vì vậy, mong mọi người đừng “ném đá”, chỉ cần những lời động viên thôi là đủ tôi thêm nghị lực sống tiếp rồi. Tôi xin cảm ơn.
Giấu tên
Theo nguoi dua tin
Hoảng loạn khi bố chồng đòi giúp chồng tôi làm ...
Thú thực với mọi người, thời gian vừa qua tôi đang bị vấn đề tâm lý vô cùng lớn sau hai lần bố chồng cứ nhất quyết muốn làm chuyện ... giúp chồng tôi.
Tôi mới lấy chồng hồi trước Tết vừa rồi, cụ thể là tháng 10. Anh làm trong lĩnh vực du lịch, công việc chủ yếu là hướng dẫn những đoàn khách nước ngoài sang công tác đi thăm quan một số địa điểm thắng cảnh tại Hà Nội. Còn tôi là một nhân viên kế toán.
Sau hơn 2 năm yêu nhau, tôi và anh quyết định đi tới hôn nhân. Lần đầu anh đưa tôi về ra mắt bố, tôi cực kì có thiện cảm với ông. Ông thân thiện, gần gũi và đặc biệt rất quan tâm tới những sở thích ăn uống của tôi. Tôi nể phục bởi ông chẳng quản ngại khó khăn mà "gà trống nuôi con" từ khi anh còn bé xíu. Anh cực kì tôn trọng bố và luôn nhắc nhở tôi phải lễ phép và chiều theo những sở thích của người già.
Bố mẹ tôi thì có phần không hài lòng vì nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ vất vả vì là người phụ nữ duy nhất trong nhà, phải gánh vác nhiều công to việc lớn mỗi lần có cỗ bàn, đình đám. Thế nhưng, tôi phải nhiều lần giải thích rằng bố chồng con rất đảm đang, ông luôn tận tình chỉ dạy cho con từng bước... Cuối cùng, tôi cũng nhận được sự chấp thuận của bố mẹ.
Do đặc thù công việc, sau 3 ngày tổ chức đám cưới, tôi và anh phải trở về Hà Nội sinh sống. Do là những người làm công ăn lương bình thường, tiền tích góp cũng chưa được nhiều nên vợ chồng tôi chỉ dám thuê một căn chung cư nhỏ, 1 phòng ngủ và phòng khách đồng thời là khu nấu ăn. Anh luôn dặn dò rằng "vợ chồng mình gắng tiết kiệm, mua một ngôi là lớn hơn rồi đón bố lên ở cùng". Tôi tán thành ý kiến của anh.
Thế nhưng, tôi gặp phải bế tắc và luôn bất đồng quan điểm này với chồng kể từ lần bố chồng lên chơi, ở lại 2 hôm.
Hôm đó, chồng tôi vướng đoàn khách Nhật, họ muốn đi Tràng An nên yêu cầu chồng tôi đi cùng 2 ngày. Lại đúng dịp bố chồng lên chơi. Anh có ý định từ chối dẫn tour lần này vì muốn cả hai vợ chồng dẫn bố đi thăm thú Hà Nội. Thế nhưng, bố chồng nhất quyết giục giã "Con cứ đi làm việc của con đi, bố không đi chơi lúc này thì đi lúc khác. Với lại có vợ con ở nhà, cuối tuần nó dẫn bố đi chơi cũng được". Được bố giục giã cộng thêm sự đồng tình của tôi, anh đồng ý dẫn tour này. Tôi chẳng nào ngờ rắc rối cũng bắt đầu từ đó mà ra.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm, tôi ngỏ ý muốn dẫn bố đi dạo dưới tòa chung cư cho thoải mái nhưng bố nói không cần thiết và muốn ở nhà nghỉ ngơi. Hai bố con tôi ngồi xem tivi và nói chuyện. Những câu chuyện phiếm rất bình thường về chồng tôi khi còn nhỏ cho tới lúc đi làm đều được bố kể hết. Rồi bố kể đến chuyện mẹ chồng tôi mất đã lâu.
Bất giác ông tiến gần hơn tới tôi rồi nói:
"Mẹ con mất đã lâu, thú thực bố cũng đã nghĩ tới chuyện đi bước nữa nhưng không đành. Phần vì phải lo cho thẳng Tuấn ăn học, phần vì nhà nghèo nên cũng chẳng ai đoái hoài. Thế nên... thực sự bố thấy... bố rất thèm cái cảm giác ấy... Nay chồng con không ở nhà... hay để bố giúp...".
Nói rồi, bố chồng tôi như một con mãnh thú thực sự, tiến gần rồi ôm chầm lấy tôi. Vì quá hoảng sợ nên tôi đẩy ông ra xa, đẩy ông ngã khụy, hoảng sợ và hét lên.
Vì sợ tôi làm ầm ĩ nên ông dừng lại. Chưa kịp định hình và cũng không thể nói gì hơn ngoài cảm giác kinh sợ đó. Tôi chỉ nói: "Con đi ngủ trước đây!". Thế rồi tôi chui tọt vào phòng và đóng cửa lại, nằm im nghe nhịp tim mình đập.
Nằm được một lúc nhưng không thể nào ngủ được, tôi bỗng nghe thấy bước chân chầm chập, là bước chân của ông ấy đang tiến dần tới cửa phòng tôi.
Bỗng có tiếng gọi vọng vào: "Thu con, con ngủ chưa, bố có chuyện muốn nói".
Tôi nằm im không dám thở và cũng không nói gì.
Ông tiếp tục gõ 3 tiếng vào cửa. Tôi giả vờ như không nghe thấy gì và tiếp tục im lặng.
Cái chốt cửa, cái chốt cửa bỗng rung lên. Chắc chắn có bàn tay nào đó đang cố gắng dùng tất cả mọi sức lực để làm bung nó. "Lạy chúa! Lạy chúa! Hãy cứu con, đừng cho ông ta bước vào phòng", tôi gần như phát khóc cầu lạy.
Một hồi lâu không phá được cánh cửa phòng đó, bước chân lặng lẽ đi ra xa dần. Cả đêm đó tôi nằm im lìm, không thể chợp mắt và cầu mong trời sáng, chồng tôi mau về.
Mãi tới sáng, vừa thiếp đi được một lúc, tôi nghe tiếng chồng mình về tôi tỉnh giấc.
Anh gõ cửa và gọi tên tôi.
Nhanh như chớp, tôi vội lao ra mở và ôm chầm lấy anh. Mắt rưng rưng khóc.
- "Ô! Sao kỳ thế", anh ngạc nhiên hỏi.
Đối diện với tôi chính là khuôn mặt ông bố chồng đáng sợ đêm qua. Lấy lại bình tĩnh, tôi buông chồng ra rồi nói: "Không sao anh à, chỉ là... chỉ là em nhớ anh quá".
Sau lần đó, mỗi lần gọi điện về hỏi thăm sức khỏe ông, tôi chỉ dám nói vài ba câu rất to rồi cúp máy, bởi tôi sợ, tôi sợ cái cảm giác đối thoại với ông lại làm tôi nghĩ tới những sự việc đêm hôm đó.
Chuyện chưa dừng lại, những điều đáng sợ tiếp tục vây quanh tôi.
Tết vừa rồi, chồng tôi quyết không đi du lịch đâu mà sẽ về nhà ăn Tết cùng với bố. Tôi đã lấy hết can đảm, bỏ qua mọi chuyện để có thể có một Tết trọn vẹn ở nơi mà anh đã sinh ra và lớn lên. Thế nhưng, mọi việc lại chẳng được vẹn tròn.
Mùng 3 Tết, chồng tôi đi ăn nhậu với bạn cấp ba tới tận 9h tối chưa về, thế nên tôi xin phép bố chồng đi ngủ trước. Nghĩ đang ở nhà nên cũng chẳng thể có chuyện gì không hay cộng với việc phải chờ chồng về nên tôi không chốt cửa phòng.
Đang nằm ngủ chưa sâu giấc, tôi thấy tiếng cửa phòng mở ngỡ là chồng nên vẫn nằm im ngủ tiếp nào ngờ thấy ai đó âm chầm lấy tôi, lật tung chăn rồi... hung hãn như loài thú ăn mồi. Dưới ánh sáng mờ của bóng đèn ngủ, tôi chợt nhận ra người đó là bố chồng của mình.
Quá hoảng loạn, tôi vùng vẫy mãi mới thoát ra được. Tôi vụt chạy ra ngoài sân rồi đi ra phía cổng. Đứng dưới bóng tối, chân tay run cầm cập cứ ngỡ như vừa thoát khỏi lãnh địa của tử thần. Đúng lúc đó chồng tôi đi nhậu về. Trong cơn say, anh ngà ngà nên không phát hiện ra khuôn mặt tái mét của tôi.
Tôi nói đang đứng đợi anh về và muốn anh đưa đi chơi quanh làng vì không dám đối diện với bố chồng lúc đó.
Ngay trong sáng mùng 4 Tết, tôi nói có công việc gấp bên nhà ngoại nên xin phép về sớm. Anh và tôi thu xếp hành lý, bố chồng tôi cũng nhẹ nhàng đon đả, mặc nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra vào đêm qua.
Chuyện đã xảy ra nhiều tháng nay, nhưng trong tâm trí tôi luôn cảm thấy bất an với ông bố chồng đáng sợ đó. Tôi không dám nói với chồng cũng chưa biết tâm sự cùng ai để có thể giải đáp những vướng mắc này. Xin mọi người hãy giúp tôi.
Theo Một Thế Giới
Phát hiện bí mật đau lòng sau lần xếp đồ cho chồng Em đang tưởng tưởng vợ chồng mình ở phòng vip trong khoang tàu vip đây! Chắc cảm giác lạ lắm anh nhỉ!" Tôi lấy chồng hơn mình 12 tuổi, khi ấy tôi mới có 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học. Ai cũng bảo tôi lấy chồng già thì được yêu thương, chiều chuộng ghê lắm. Còn tôi thì không vì thế mà...