Không còn sự tôn trọng khi anh xem vợ là địa ngục
Tôi không hờn giận và oán trách nhưng thấy khinh khi anh cố tình xem tôi như trò đùa và xem vợ mình là địa ngục. Anh không còn xứng để có một vị trí đáng trân trọng và gìn giữ trong lòng tôi thêm một giây phút nào nữa.
ảnh minh họa
Cho đến tận khi tôi đối mặt với anh trong một hoàn cảnh anh chưa bao giờ nghĩ đến thì tình yêu đầu tiên đó với tôi vẫn đẹp, ký ức dẫu có nhiều nước mắt vẫn được tôi nâng niu gìn giữ suốt hơn mười mấy năm qua. Tôi đã không biết gọi tên tình cảm mình dành cho người ấy là gì, chỉ biết người ấy dường như là một phần không thể thiếu trong cuộc sống tôi, kể từ khi còn niên thiếu đến lúc biết bắt đầu mơ về một cuộc sống ngập tràn tình yêu và hạnh phúc.
18 tuổi, tôi lặng lẽ tập từ bỏ thói quen xem người ấy là phần không thể thiếu của đời mình, đầy khó khăn và đau đớn. Tôi hàng ngày nhắc nhở mình bằng một câu quen thuộc rằng nếu như yêu người ta đã không để tôi phải khóc, không quay lưng để tôi suốt những năm dài mãi loay hoay băng bó vết thương liên tục rỉ máu. Tôi dặn lòng không được hờn giận và oán trách, bởi chẳng có lý do gì để oán trách người đã không thật lòng yêu thương mình. Tôi tránh mọi cơ hội đối diện với quá khứ. Thời gian làm lành mọi vết thương và lau khô nước mắt.
Rồi đến lúc tôi biết nâng niu, dịu dàng cất giữ những kỷ niệm xưa vào góc khuất, thầm cám ơn vì biết sự có mặt của người ấy trong đời mình năm xưa là định mệnh, giúp tôi vượt qua tuổi thơ nhiều khốn khó, chỉ vậy và chỉ có thể đến thế mà thôi. Rồi tình yêu mới đến, cũng lại ra đi nhưng tôi không còn uỷ mị và yếu đuối như xưa, sống bình yên, bằng lòng với hiện tại. Khi nghĩ mình đã đủ tự tin để đối diện quá khứ, tôi nhận lời gặp lại người cũ dù luôn nghĩ chắc họ đã có gia đình, vợ con đề huề, hạnh phúc. Dù vẫn đinh ninh quá khứ đã ngủ yên nhưng không hiểu sao khi nghe anh bảo vẫn chưa lập gia đình, lúc nào cũng nhớ đến tôi thì tim tôi lại lần nữa rộn ràng, cảm động muốn khóc.
Tôi đã có một giây phút nào đó muốn nhận lời cùng anh làm lại từ đầu nhưng trực giác luôn mách bảo có điều gì không ổn. Khi còn trẻ, còn cùng nhau mơ mộng về tương lai, anh đã không thật lòng, lẽ nào gần 10 năm bỏ quên nhau mà vẫn một mình, một lòng nhớ đến tôi? Tôi không tin nhưng cũng chẳng dám nghĩ anh lại có thể luôn xem tôi là trò đùa, cho đến khi quyết định sẽ cùng nhau đối mặt.
Video đang HOT
Tôi đối diện với họ, người phụ nữ hiền lành là vợ, đứa bé rất ngoan là con của anh trong một tình huống anh có lẽ không bao giờ nghĩ tới. Cho tới tận giây phút đó, thật đáng thất vọng, vẫn chẳng có một lời giải thích nào thuyết phục, chỉ mỗi một thông điệp anh muốn truyền đạt đến tôi: Anh đang phải sống trong hôn nhân địa ngục.
Tôi không hờn giận và oán trách nhưng thấy khinh khi anh cố tình xem tôi như trò đùa và xem vợ mình là địa ngục. Anh không còn xứng để có một vị trí đáng trân trọng và gìn giữ trong lòng tôi thêm một giây phút nào nữa. Tôi dẫu đã đặt trái tim mình nhầm chỗ, dẫu hơn 30 năm qua không tìm được một tình yêu đích thực của đời mình thì đâu có nghĩa tôi là kẻ ăn mày tình yêu, để một kẻ chưa từng biết yêu ai như anh xem thường mà đùa giỡn?
Tôi không tin anh sẽ dám khẳng định trước mặt vợ rằng mình đang sống trong địa ngục, bởi chẳng có người phụ nữ nào đủ bao dung để có thể tha thứ và chịu đựng kẻ không biết yêu thương và trân trọng mình, bởi như thế nên trong mắt tôi lúc này anh thật dối trá và đáng khinh biết bao.
Theo VNE
Đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Chúng em cưới nhau được gần 1 năm. Ông xã 25 tuổi, trước cũng làm giáo viên như em nhưng giờ làm nông. Chúng em rất yêu nhau và lúc nào cũng thấy nhớ, mong được ở bên nhau.
Đặc biệt ông xã em hầu như hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ. Thông thường anh ấy hay "phát tín hiệu" ngay từ khi vợ chồng chưa đi ngủ. Nhìn cách anh ấy nháy mắt, cố ý đụng chạm khi ra vào hoặc nói bóng gió xa gần là em hiểu anh ấy muốn gì...
Tuy nhiên, có một điều rất khó nói mà em không biết tỏ bày cùng ai. Đó là ông xã em hầu như không biết dạo đầu. Anh ấy cứ lên giường là tác chiến luôn. Thời gian từ khi vào cuộc đến khi kết thúc cũng nhanh, có khi em chưa kịp cảm nhận niềm vui thì anh ấy đã xong việc và lăn ra cười hì hì như một đứa bé vừa được bú no. Thật sự là đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Nhiều lần em muốn nói với ông xã về chuyện dạo đầu và "phối hợp tác chiến" nhưng em thấy ngại quá. Mình làm nghề giáo mà nói mấy chuyện đó em thấy sao sao ấy... Có cách gì để ông xã em "làm đúng quy trình" mà em không cần phải nói thẳng ra với anh ấy hay không?
diemphuong...@gmail.com
Bạn trẻ thân mến,
Cái chuyện ông xã "hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ" là rất đáng mừng. Điều đó chứng tỏ anh ấy rất yêu vợ và... rất khỏe. Ở độ tuổi và thời gian thành hôn như các bạn thì chuyện vợ chồng gần gũi đều đều mỗi ngày là bình thường, thậm chí nên phát huy vì điều đó sẽ làm cho vợ chồng thêm gắn bó, yêu thương. Hơn nữa, các bạn còn rảnh rang, chưa vướng bận con mọn thì cũng nên... tranh thủ, chứ để mai mốt có em bé rồi thì mọi việc sẽ không còn được như vậy.
Như bạn nói, ông xã biết "phát tín hiệu" từ xa để hai vợ chồng có thời gian và tâm lý chuẩn bị cho cuộc yêu thì xem ra anh ấy cũng là người biết chuyện chứ không phải hoàn toàn... cù lần trong chuyện vợ chồng. Có lẽ do anh ấy trẻ, khỏe, sung sức quá nên "lên giường là tác chiến luôn", không cần giai đoạn chuẩn bị.
Đàn ông khác phụ nữ chỗ này. Bạn cần tìm cách cho ông xã hiểu mình nhập cuộc chậm hơn nên về đích cũng sẽ muộn hơn. Thông thường, trong mọi cuộc yêu đều phải trãi qua 3 giai đoạn: dạo đầu, chiến đấu, về đích. Cả 3 giai đoạn đều quan trọng như nhau nên nhất thiết không nên đốt cháy giai đoạn nào!
"Lên đỉnh" là từ dùng để chỉ trạng thái... đỉnh điểm của một cuộc yêu. Đối với đàn ông thì đó là khi xuất tinh; còn với phụ nữ thì đó là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn. Bạn hãy hình dung giống như leo núi, khi chinh phục được đỉnh núi thì cảm giác lúc đó thật sung sướng, hạnh phúc, ngất ngây rất khó tả mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận hết được. Đặc biệt, sau trạng thái "lên đỉnh" thì sự háo hức, khát khao, ham muốn quan hệ tình dục sẽ nguội dần rồi rồi mất hẳn, phải mất một thời gian sau đó mọi thứ mới lại phục hồi.
Bạn là giáo viên, anh ấy cũng từng là giáo viên nên nói thế nào cho nhau hiểu phụ thuộc vào... khả năng sư phạm của bạn. Nếu ngôn ngữ hình thể không diễn tả hết được nỗi lòng thì bạn nên sử dụng ngôn ngữ lời nói để diễn đạt điều mình mong muốn. Không có gì phải xấu hổ, ngại ngùng trong chuyện này cả. Nếu bạn không mạnh dạn chia sẻ tâm trạng với người bạn đời thì nỗi ấm ức lâu ngày dài tháng sẽ giết dần mòn sự thi vị, ý nghĩa của tình dục trong hôn nhân.
Mách nhỏ bạn điều này, có thể làm chậm cuộc "đổ bộ" của ông xã bằng cách hãy để anh ấy tự cởi xiêm áo cho bạn (cố tình gây khó khăn cho anh ấy chút đỉnh khi làm chuyện này), đề nghị anh ấy ôm thật chặt và hôn thật nhiều rồi mới "cấp phép" cho vào vùng cấm địa; đã vào vùng cấm rồi thì cũng phải đi trinh sát thật kỹ trước khi khai cuộc...
Bạn cũng nên nửa đùa nửa thật với anh ấy rằng "anh hãy từ từ, chờ em theo với" hoặc "đừng chạy nhanh quá, em theo không kịp"... Chắc chắn với phương cách này, cậu học trò nào cũng sẽ hiểu ý cô giáo và lĩnh hôi trọn vẹn.
Nhắc lại, chẳng có gì phải xấu hổ khi thổ lộ tâm tư với người bạn đời của mình. Thậm chí, các anh còn rất thích được nghe vợ phát biểu cảm tưởng về "chiến tích" của mình. Muốn anh ấy "làm đúng quy trình" thì phải nói để anh ấy hiểu chứ không nên giữ kín trong lòng để rồi ấm ức, khó chịu. Nên nhớ, bạn chỉ là giáo viên khi lên lớp chứ còn khi... lên giường thì hãy quên điều đó đi để "tập trung chuyên môn" vào "chuyện của hai người", có như vậy thì tình cảm vợ chồng mới bền chặt, gắn bó.
Theo VNE
Em là người vợ đầu tiên Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...". Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả:...