Không còn niềm tin vào đàn ông nên quyết tâm làm mẹ đơn thân
Tôi sẽ bắt đầu bằng việc mua nhà, có một công việc ổn định và khả năng tài chính hiện tại cũng rất ổn.
Ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, vốn không tin vào đàn ông, quyết định làm sẽ mẹ đơn thân cách đây 2 năm. Đến bây giờ, tôi vẫn còn giữ ý định này. Tuổi 28 cũng là lúc suy nghĩ đủ chín chắn để đưa ra một quyết định thay đổi cuộc đời khi có một đứa trẻ. Điều khiến tôi ngần ngại không phải là sự dị nghị, gièm pha của mọi người xung quanh về việc “không chồng mà chửa”, mà tôi lo lắng nhất là một nơi ở đủ thoải mái, trọn vẹn cho hai mẹ con.
Tôi muốn chấm dứt cuộc sống ở nhà thuê trước khi mang thai và nơi ở đó phải đủ tiện nghi, nho nhỏ cũng tốt nhưng phải là nhà của chính mình. Tôi nghĩ, một căn hộ chung cư càng tốt. Cứ tưởng tượng rằng, sau một ngày làm việc mệt mỏi về nhà, thấy nụ cười của con và chơi đùa cùng nó, tôi nghĩ không điều gì tuyệt vời bằng. Đó là mái ấm, là hạnh phúc tôi hằng tìm kiếm.
Có lẽ, bạn sẽ nói tôi khác người, hoang tưởng hay thậm chí là suy nghĩ lệch lạc khi không muốn cưới chồng mà lại muốn sinh. Bởi lẽ, rơi vào tình trạng một mình nuôi con là điều không ai mong muốn, đây không phải là việc làm tự nguyện đối với một người phụ nữ độc thân. Có điều tôi rất muốn làm mẹ, tự lập đến mức không cần đến đàn ông. Tôi đã tính trước cả việc bố mẹ sẽ “điên tiết” như thế nào khi tôi nói ra quyết định này, hoặc thậm chí tôi sẽ “tiền trảm hậu tấu”. Tôi tự tin với quyết định của bản thân ở cái tuổi ngấp nghé 30 này.
Một vài người bạn khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ, đứa trẻ sẽ gặp nhiều thiệt thòi khi lớn lên bị mọi người hỏi bố là ai. Tôi đã nghe nhiều lời nói như vậy nhưng vẫn tự tin mình có đủ khả năng mang lại một cuộc sống trọn vẹn cho con. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc mua nhà, có một công việc ổn định và khả năng tài chính hiện tại cũng rất ổn. Tôi lên một lịch trình cụ thể để chào đón đứa bé trong tương lai. Một căn hộ nho nhỏ với mức giá chưa tới một tỷ đồng sẽ là nơi sống lý tưởng nhất. Tôi sẽ tiếp tục giữ suy nghĩ trở thành bà mẹ đơn thân hoàn hảo vì không đủ tin tưởng đàn ông sau những chuyện đã trải qua trong quá khứ.
Theo VNE
Gặp cô gái trở dạ, tôi đưa vào viện đẻ nhưng lúc đứa bé chào đời thì á khẩu thấy nó giống mình y đúc
Là dân văn phòng lương tháng có 6 triệu nên tôi phải kiêm thêm nghề ship hàng buổi tối kiếm đồng ra đồng vào để lấy tiền cưới vợ mặc đù điều kiện gia đình cũng khá. Tối nao cũng vi vu trên đường ship hết chuyến này đến chuyến khác chừng 12h đêm mới nghỉ. Kể ra làm thêm cái nghề này cũng vui, vừa đi làm vừa đi hóng gió lại biết hết ngõ ngách ở thành phố này.
Thế rồi 1 hôm đang đi ship hàng ra ngoại thành về qua đoạn đường vắng tôi sững sờ thấy 1 cô gái đang trở dạ đẻ bên đường. Vội đỗ xe lại xuống xem cô ta thế nào thì cô nàng vịn chặt tôi cầu cứu.
Video đang HOT
- Anh ơi, đưa em đi viện với, em sắp sinh rồi. Em đau quá không chịu được nữa. Cứu mẹ con em với.
- Rồi, cô cố gắng chịu tầm lát nữa. Lên xe tôi ngồi cô nhớ bám chặt lấy tôi không được buông đâu đấy nhé. Cố lên, đẻ ra đường là tôi cũng bất lực đấy.
Bế cô gái đó lên xe vừa đi tôi vừa sợ cô ta đau quá lại rơi xuống đường thì khổ. Vừa tới viện cô ấy đã được chuyển đến phòng cấp đẻ khẩn cấp. Bị ép đi làm thủ tục nhập viện tôi đành nhận là người thân của cô nàng mà đến tên của cô ta cũng chẳng biết, tôi đành bịa ra 1 cái tên để người ta nghi đại vào sổ nhập viện.
Nghĩ cô gái đó 1 mình đi đẻ không người thân tôi không yên tâm về. Ngồi chờ gần tiếng đợi ca sinh đẻ của cô ta thì y tá bế đứa bé vừa mới chào đời trao cho tôi nhìn thật kỹ rồi cười tươi bảo.
Ảnh minh họa
- Chúc mừng anh nhé, là con trai. Thằng bé với anh giống nhau như 2 giọt nước vậy. Vợ anh ổn rồi, đợi cô ấy tỉnh lại là được.
- Thằng bé và tôi giống nhau như 2 giọt nước ư?? Tôi...
Đỡ lấy thằng bé trên tay y tá, nhìn nó tôi chết sững công nhận cu cậu giống tôi thật. Cơ mà tôi còn không biết mẹ nó là ai thì sao có chuyện nó giống tôi như đúc được nhỉ?? Thằng bé này không thể nào là con tôi, trời ơi sao tôi lại rơi vào tình huống oái ăm này chứ?? - Tôi cứ nhìn thằng bé rồi tự hỏi.
Mấy tiếng sau cô gái kia mới tỉnh lại nhưng vẻ mặt vẫn toát lên sự mệt mỏi, câu đầu tiên khi cô ấy tỉnh lại là hỏi. - Con tôi đâu, đứa bé còn sống chứ??
- Chồng chị đang bế nó kia rồi. Thằng bé khỏe mạnh và giống bố lắm. - Y tá trả lời.
- Chồng tôi?? Chồng tôi là ai??
- Ơ, chị này đẻ xong lú lẫn quên cả chồng à?? Để tôi gọi chồng chị vào.
Bế thằng bé vào với mẹ, vừa nhìn thấy tôi mẹ thằng bé đã á khẩu giơ tay chỉ tôi rồi trào nước mắt mà tôi không hiểu gì. Đặt thằng bé nằm với chị ta, nhìn thằng bé xong chị ta liền bảo tôi.
- Anh, anh về với mẹ con em thật rồi sao?? Em biết, anh sẽ không bỏ rơi mẹ con em đâu mà. Cảm ơn anh.
- Cô này, tôi là người tối qua đã đưa cô vào viện đẻ. Chúng ta mới gặp nhau sao cô lại gọi tôi bằng anh như tôi và cô có mối quan hệ đặc biệt như vậy?? À, có 1 điều nữa tôi muốn hỏi cô tại sao tôi và thằng bé là 2 người xa lạ lại giống nhau y như đúc thế này.
- Anh Hoàng, anh quên em rồi sao?? Người con gái đã yêu anh hơn cả sinh mạng của mình, đã cho anh tất cả đây. Thằng bé là con anh, nó không giống anh thì giống ai??
- Tôi là Huy không phải Hoàng. À, Hoàng là anh trai sinh đôi với tôi. Lẽ nào anh tôi và cô có quan hệ với nhau. Đợi tôi chút. - Tôi lôi bức hình 2 anh em chụp chung đưa cho cô gái đó.
- Cô nhìn kỹ xem, đây có phải là cha đứa bé không?? - Tôi chỉ vào người anh trai song sinh của mình.
- Phải, là anh Hoàng. Vậy anh là em sinh đôi của anh ấy ư?? Thể nào 2 người giống nhau như 2 giọt nước vậy??
- Đúng. Tôi không phải cha của đứa bé nhé. Đừng chơi kiểu quýt làm cam chịu, nói cho cô hay tôi có vợ sắp cưới rồi đấy. Cô đừng nó nói lung tung tôi mất vợ là tại cô đấy.
- Tôi biết. Vậy mà tôi cứ tưởng anh Hoàng đến với mẹ con tôi thật. Giờ anh ấy ở đâu, tại sao tôi không tìm được anh ấy.
- Anh trai tôi lấy vợ 3 tháng trước và sang Mỹ định cư rồi. Cô là nhân tình của anh ấy à??
- Lấy vợ rồi ư?? Đồ tồi!! Tôi là người yêu của anh ấy, chúng tôi yêu nhau được 2 năm rồi. Anh trai anh dụ tôi đầu tư 500 triệu để làm ăn với anh ấy, rốt cuộc anh ta lừa tiền - tình tôi để đi lấy người khác. Ngày tôi vác bụng bầu đến xin anh ấy cưới thì chỉ nhận lại được sự sỉ nhục, đay nghiến mà thôi. Lỡ chửa hoang tôi bị gia đình chửi mắng và đuổi ra khỏi nhà. Thương con, tôi quyết định làm mẹ đơn thân thay vì phá bỏ nó để đến với người đàn ông khác. Vậy mà giờ anh trai anh đang hạnh phúc bên ai kia, còn tôi thì...
- Có chuyện đó thật sao?? Gia đình chúng tôi không hề biết. Nhưng cô yên tâm, vì đứa bé này là cháu tôi, tôi sẽ hỗ trợ cô nuôi nó và chuộc lỗi lầm anh tôi gây ra cho cô.
- Tôi không cần, tôi sợ gia đình anh lắm rồi. Anh đi đi, đường lui đến đây nữa kẻo người khác lại nghĩ anh là bố đứa trẻ. Dù sao cũng cảm ơn anh tối qua đã cứu mẹ con tôi. Hãy sống thật tốt, đừng như anh trai anh.
- Tôi sẽ đến, bởi nó là cháu của tôi. Anh trai tôi vứt bỏ cô, nhưng đứa bé thì vẫn cần sự quan tâm, hỗ trợ từ phía gia đình tôi. Tôi sẽ giải thích chuyện này cho mọi người hiểu. Viện phí tôi cũng đóng hết rồi. Cô ở lại đây 3 ngày nữa thì được xuất viện.
Về nhà tôi nói hết mọi chuyện với gia đình, bố mẹ tôi bất bình trước việc làm của anh trai lắm mà gọi điện mắng cho anh ấy 1 trận. Vì không muốn chị dâu ghen tuông, bố mẹ tôi âm thầm qua lại với cô con dâu hụt kia mà chăm sóc cháu nội. Còn tôi thì như trút được gánh nặng bởi sự hiểu lầm chết người đứa bé là con tôi dù tôi và chị ta mới gặp nhau chưa bao lâu. Có lẽ ông trời đã run rủn cho tôi gặp mẹ con cô ấy, như để chuộc lỗi thay người anh trai tệ bạc của tôi chăng?
Theo Iblog
Có nên níu kéo hôn nhân vì con? Có nên níu kéo hôn nhân vì con? Đây là câu hỏi được nhiều cặp đôi quan tâm, vì tình đã hết, nhưng con quá nhỏ và không muốn ly hôn vì sợ con khổ. Sức khỏe, tinh thần, tình cảm ở trẻ em lớn lên với mẹ đơn thân và những đứa trẻ sống trong gia đình có đủ cha mẹ hoàn...