Không còn muốn sống với người chồng hay nói xấu vợ
Anh đã đem chuyện tôi bỏ đi nói hết với gia đình 2 bên và cả bạn bè nữa, anh nói xấu tôi không ra gì.
Ảnh minh họa
Tôi 27 tuổi, chồng 28 tuổi, cưới nhau được gần một năm, chúng tôi đến với nhau bởi sự mai mối của một cô gần nhà tôi. Anh là người miền Trung, làm nghề lái xe, có dáng người nhỏ, chăm chỉ trong công việc. Tôi là người gốc Bắc nhưng gia đình đã chuyển vào Nam sống được 24 năm rồi. Tôi đang làm kế toán cho một công ty tư nhân, ngoài ra nhận thêm việc một số công ty khác về nhà làm. Tính tôi cũng hiền, giản dị, dáng người nhỏ nhắn, là người hay nước mắt, sống thiên về tình cảm. Mọi chuyện vẫn sẽ êm đẹp nếu như không có nhiều chuyện xảy ra.
Thời gian gần đây chúng tôi tính mua một miếng đất, lúc trước khi cưới tôi đi làm và dành dụm được chút tiền. Về phần anh, lúc đang yêu, anh nói cũng có một ít tiền, giờ tôi không hiểu sao đến lúc mua đất hỏi đến số tiền đó thì anh nói hết tiền rồi. Nghe xong tôi rất bàng hoàng, anh bảo lo cho gia đình ở quê nên hết tiền. Anh nói nếu mua đất thì vay tiền cha mẹ chồng và các chị bên chồng rồi làm trả dần. Nhưng trong đầu tôi lại có suy nghĩ khác, tôi nghĩ đó là tiền của anh, vì nếu cha mẹ anh có tiền cho chúng tôi vay thì đã chẳng phải để anh lo tiền, đến nỗi giờ anh hết sạch tiền rồi sau đó lại đi vay lại. Phải chăng anh sợ tôi lấy tiền của anh nên nói dối tôi như vậy? Vì còn thương anh nên tôi không nghĩ đến chuyện này nữa, giờ chỉ ráng làm chăm chỉ rồi vay mượn thêm, mong sao có được căn nhà ở cho ổn định để không phải đi ở trọ như bây giờ.
Về cuộc sống vợ chồng chúng tôi cũng sống thoải mái, không ai làm khó ai, từ ngày lấy nhau về anh chưa bao giờ lớn tiếng hay đụng tay đụng chân với tôi một lần nào. Chuyện giặt giũ, nhà cửa hay cơm nước khi tôi đi làm về trễ anh làm thay tôi, nếu về sớm tôi sẽ làm, cả hai đều chia sẻ việc nhà với nhau. Không ngờ anh làm nhưng để ý và để bụng với tôi, rồi đem chuyện này ra để nói xấu tôi với mọi người và cả bên nhà chồng rằng tôi lười biếng, ăn không chịu làm, mọi việc trong nhà đều để anh phải làm hết. Những cái gì anh không hài lòng đều nói hết cho mọi người biết, thậm chí anh còn nói tôi làm vợ mà không chăm sóc chồng chu đáo, gia đình chồng nghe và đã gọi điện nhắc nhở tôi.
Tôi đã quá giận và buồn, không nghĩ được gì thêm và hôm đó gấp quần áo đi ra ngoài ở với đứa bạn gái thân (bạn tôi đang ở trọ và chưa lấy chồng). Anh biết tôi đi nhưng thay vì đi tìm anh lại đến nhà tôi, nói tôi bỏ đi và không biết đi đâu (ý nói tôi chắc là bỏ đi theo trai). Anh nói gia đình khuyên tôi tự về chứ anh không đón về, vì tôi làm vợ mà đi như vậy là sai hoàn toàn. Anh bảo anh là người tốt và rộng lượng nên mới nói để tôi về chứ không sẽ không bao giờ tha thứ việc tôi tự ý bỏ nhà đi.
Video đang HOT
Thấy anh như vậy lòng tôi đau lắm, mới đầu tôi chỉ tính đi 2 – 3 bữa để anh nhận ra lỗi sai của mình nhưng hoàn toàn không phải vậy. Anh đã đem chuyện tôi bỏ đi nói hết với gia đình 2 bên và cả bạn bè nữa, anh nói xấu tôi không ra gì. Giờ tôi cảm thấy không muốn về với anh nữa, chỉ muốn ly hôn. Tôi có nên làm như vậy không, rối bời quá, xin cho tôi một lời khuyên.
Theo VNE
Em bị chồng tát đau điếng chỉ vì bỏ quên miếng băng vệ sinh đã dùng trong nhà tắm
Ngay hôm sau, mẹ chồng em gọi điện mắng em một trận. Hóa ra chồng em vì sợ cũng trốn luôn về nhà mẹ chồng, còn bắt bà qua nhà dọn thứ đó cho anh.
Trời đất tối sầm lại, em còn thấy cả đom đóm sau cái tát của anh ấy nữa. (Ảnh minh họa)
Em làm kế toán của một công ty lớn nên công việc lúc nào cũng chồng chất trên đầu. Bận bịu quá thành ra đã 26 tuổi mà em chẳng thể kiếm nổi một anh người yêu. Bố mẹ em hối thúc cũng có mà mắng mỏ cũng có. Không phải em kén chọn gì nhưng em gần như không có thời gian để hẹn hò thì lấy đâu ra người yêu.
Sếp em thấy thế nên thương tình giới thiệu cho em một anh chàng làm bên phân phối sách. Em cũng từng gặp anh ấy vài lần nhưng chẳng có tí ấn tượng gì. Nói chung anh không điển trai cũng chẳng hài hước. Trong lần giới thiệu, anh ấy còn kể rất nhiều về gia đình mình. Hình như anh ấy chẳng có mối quan tâm nào khác ngoài gia đình.
Em về kể với mẹ, mẹ khen anh ấy là người đàn ông biết chăm lo quan tâm đến gia đình là tốt. Mẹ còn nói nếu em lấy anh chắc chắn sẽ không phải ôm đồm hết công việc nhà như mẹ. Đúng là nhìn mẹ, em sợ lấy chồng thật. Bố em chỉ biết công to việc lớn bên ngoài, về nhà chỉ nằm chờ cơm. Mẹ em bận tối mặt mũi bố cũng chẳng quan tâm.
Nghe lời mẹ, em bắt đầu hẹn hò nghiêm túc và phát hiện anh ấy cũng có nhiều điểm tốt. (Ảnh minh họa)
Nghe lời mẹ, em bắt đầu hẹn hò nghiêm túc và phát hiện anh ấy cũng có nhiều điểm tốt. Trách nhiệm, ý thức cao lại sạch sẽ và biết tiết kiệm. Đàn ông vậy cũng tạm được rồi nên thôi em gật đầu cưới luôn cho nhanh có chồng. Giờ ngẫm lại đúng là sai lầm các mẹ ạ.
Chồng em tốt thì tốt thật, anh ấy không ngại chia sẻ việc nhà với vợ. Tối em đi làm về muộn đã có chồng lo cơm nước đầy đủ. Cuộc sống của em tương đối nhẹ nhàng vì chẳng phải làm dâu con cũng không đặt nặng chuyện bếp núc nhà cửa.
Chỉ có điều, chồng em hình như bị bệnh gì đó. Anh ấy vô cùng sợ những ngày em "đèn đỏ". Hồi mới cưới, em cứ nghĩ đã là vợ chồng rồi thì chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Thế là quần lót có dính tí máu em cũng vứt luôn vào sọt đồ bẩn. Không ngờ khi đang nấu cơm em bỗng nghe anh hét toáng lên. Em vội vã chạy vào nhà tắm thì thấy anh đứng bên ngoài, tay chỉ vào cái quần đang nằm ở góc trong cùng của nhà tắm (anh sợ quá nên vứt ra xa).
Em đứng cười trêu chọc anh. Không ngờ anh nổi cáu rồi nhăn nhó mặt mày bỏ lên nhà trên. Tối trước khi đi ngủ anh còn rửa tay suốt mấy phút cho "trôi đi hết vết bẩn". Sau lần đó em rút kinh nghiệm không bỏ đồ dính máu vào sọt nữa. Em cũng hỏi anh vì sao sợ thế thì anh nói anh thấy nó bẩn bẩn sao đó, anh sợ tay mình bẩn theo.
Đặc biệt hơn, mấy ngày em có kinh, em chẳng phải động tới bất cứ chuyện gì trong nhà. Không phải anh ấy sợ em mệt nên để em nghỉ ngơi đâu. Thật ra là vì anh ấy sợ. Anh ấy sợ tay em bẩn rồi cầm vào rau củ làm bẩn cả đồ ăn, rửa chén bát càng không cho em đụng vào.
Mà tính em hay quên nên vợ chồng cứ vào mấy ngày đó là lục đục mãi. Có lần em quên mất mình mới tắm xong nên cứ thế dùng tay bốc chả anh mới chiên xong. Thế là tối hôm đó, một mình em phải ăn cả đĩa chả vì anh không dám đụng vào.
Tối hôm trước, em tắm xong rồi lo chạy vào làm việc cho xong nên quên mất vứt miếng băng vệ sinh đã dùng vào xọt rác. Anh ấy vào tắm sau. Chưa đầy 10 giây sau, em đã thấy anh ấy chạy hồng hộc ra. Em quay lại hỏi chuyện gì thì đã bị chồng cho một tát lật mặt.
Đất trời tối sầm lại. Khi tỉnh hồn lại, em vùng dậy mắng anh. Anh cũng chẳng vừa, mắng lại em như bà bán cá ở chợ. Giận quá, em vùng vào nhà tắm rồi lấy miếng băng vệ sinh bẩn đem vứt rồi ôm máy tính về nhà đẻ.
Ngay hôm sau, mẹ chồng em gọi điện mắng em một trận. Hóa ra chồng em vì sợ cũng trốn luôn về nhà mẹ chồng, còn bắt bà qua nhà dọn thứ đó cho anh. Thật là hết thuốc chữa. Không lẽ chia tay chỉ vì miếng băng vệ sinh thôi hả mọi người? Tính ra thì chồng em cũng không phải xấu xa gì. Nhưng nếu anh cứ như thế sau này em sinh con thì sao chăm sóc được em đây? Em khó xử quá.
Theo Afamily
Thấy lòng rạo rực mỗi khi tiếp xúc với chị đồng nghiệp hơn 6 tuổi Tôi muốn tấn công để được làm một nửa còn lại của chị, một mặt tôi lo những trở ngại về tuổi tác. ảnh minh họa Tôi 26 tuổi, đi làm được 4 năm, trước đây từng có 2 mối tình thời sinh viên. Hiện tại tôi có tình cảm với một người hơn 6 tuổi, làm cùng công ty. Có lẽ do...