Không còn một ngày vui từ khi sống cùng bố mẹ chồng
Cuộc sống sau hôn nhân của tôi không còn hạnh phúc, kể từ khi chồng quyết định về quê sống với bố mẹ chồng, …
Cuộc sống sau hôn nhân của tôi không còn hạnh phúc, kể từ khi chồng quyết định về quê sống với bố mẹ chồng, … (Ảnh minh họa)
Tôi và chồng học cùng trường đại học rồi yêu nhau, ra trường chưa được bao lâu thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Khi ấy, chồng làm việc cho một công ty tư nhân, còn tôi làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài.
Công việc của tôi khá thuận lợi và ổn định, nhưng công việc của chồng thì không được tốt. Anh quyết định về quê sống và xin việc, bỏ qua lời khuyên và mong muốn ở lại thành phố của tôi.
Anh và gia đình chồng tự ý nộp hồ sơ, nhờ vả người quen xin cho tôi vào làm cho một cơ quan nhà nước, cách nhà chồng 4 cây số, còn anh cũng xin vào một cơ quan nhà nước khác, cách nhà khoảng 5 cây số. Xong xuôi mọi việc anh mới nói với tôi và buộc tôi về quê sống cùng gia đình chồng.
Tôi cũng phản kháng, nhưng anh cương quyết và đưa ra lựa chọn, một là đồng ý cùng anh về quê, hai là chia tay nhau. Không còn cách nào khác, tôi phải theo chồng về quê sống, ở với bố mẹ và em gái chồng.
Mọi mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh từ đó, bắt đầu từ chuyện thu nhập hai vợ chồng ở cơ quan mới quá thấp, chỉ được 3 triệu mỗi tháng, trong khi trước làm ở công ty cũ, tôi thu nhập được gần 10 triệu đồng. Ngoại ngữ của tôi khá ổn, nhưng về nơi làm việc mới, tôi chẳng được sử dụng, cảm thấy bị lãng phí và lo sợ mai một.
Tôi muốn chuyển sang một nơi làm việc khác, ít ra thì cũng doanh nghiệp nước ngoài nào đó đóng trên địa bàn, nhưng chồng và gia đình chồng phản đối, họ cho rằng đã vất vả lắm và nhờ mối quan hệ, tiền nong mới xin cho tôi vào đấy, bây giờ bỏ đi thì tiếc và ngại với người xin cho tôi vào, nên cứ muốn tôi làm ở đó.
Video đang HOT
Làm một công việc không đúng với năng lực của mình và mình không cảm thấy thích thú gì, đến cơ quan chỉ mong hết giờ, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và ức chế.
Đã thế, về đến nhà lại bao nhiêu là chuyện, mà chẳng chuyên gì ra chuyện gì, chỉ là những mâu thuẫn nhỏ bên cạnh mối quan hệ mẹ chồng- nàng dâu vốn đã phức tạp.
Hôm thì canh hơi mặn, hơi nhạt, cơm hơi cứng, rang tôm sao không giòn, rán nem bị cháy vài cái… tất cả những chuyện nhỏ đó, mẹ chồng đều nêu cao quan điểm và quy chụp cho rằng tôi thiếu ý thức, thiếu sự quan tâm, chu đáo với nhà chồng. Coi thường chồng và bố mẹ chồng.
Có lần, mẹ chồng còn điện thoại cho cả mẹ đẻ để nói về chuyện tôi không biết nấu ăn và nhờ bà khuyên bảo, dạy dỗ tôi thêm khoản này.
Về quê sống, chồng như “chim sổ lồng”, anh làm mọi thứ theo ý của anh mà chẳng cần nghe lời vợ, còn tôi thì ngại nhắc nhở anh trước bố mẹ chồng, nên mọi việc cứ tự gánh vác hết.
Đi làm về, chồng không về thẳng nhà cùng vợ cơm nước, dọn dẹp như trước đây là đi chơi với bạn, đến bữa mới về nhà, có khi chẳng thèm về, điện thoại thì giọng lè nhẹ toàn rượu là rượu. Nhưng cứ tôi nói thì bố mẹ chồng lại bênh vực, kiểu như đàn ông thì phải biết uống rượu, phải ngoại giao, chứ không phải ở nhà cùng vợ làm bếp núc…
Từ khi về sống với bố mẹ chồng, tôi cảm thấy cuộc sống của mình chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chồng thì không còn là của tôi nữa, công việc đang làm thì nhàm chán và mối quan hệ với gia đình chồng ngày càng xấu đi.
Tôi không biết, mình còn có thể chịu đựng được đến bao giờ nữa???!!! Giá như chồng và gia đình chồng có thể hiểu được nỗi lòng của tôi lúc này!!
Huyền
Chồng ỷ lại: Mình ra ở riêng đi anh!
Dù biết ra ở riêng, tôi sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng có lẽ, ở riêng, không dựa dẫm vào bố mẹ chồng, anh sẽ tự ý thức hơn về trách nhiệm của mình.
Hai năm sống với bố mẹ chồng, hôm nay tôi phải thốt ra câu: "Mình ở riêng đi anh". Chuyện ở riêng, ở chung vẫn là vấn đề muôn thủa của các cặp vợ chồng. Đại đa số các nàng dâu đều muốn ở riêng cho thoải mái. Giờ, tôi cũng muốn ở riêng. Nhưng không phải vì những lí do như mọi người thường nghĩ.
Bốn năm lập nghiệp, có công việc ổn định với mức lương khá cao trên thủ đô, tôi nghĩ mình sẽ sống luôn trên đất khách. Nhưng đời luôn không như ta mơ ước. Trong một buổi party, tôi quen anh. Là đồng hương, nên ngay lần gặp đầu tiên, chúng tôi đã có thể thoải mái trò chuyện nhiều vấn đề. Anh hơn tôi bốn tuổi, hiện đang học cao học, còn một năm nữa là xong.
Trong một năm anh ở Hà Nội ấy, chúng tôi có cơ hội gặp gỡ, đi chơi nhiều, và tình yêu cũng nảy nở. Vấn đề duy nhất khiến tôi băn khoăn, là sau khi học xong, anh sẽ quay trở lại quê hương làm việc. Nói là đồng hương, nhưng nhà tôi cũng cách nhà anh một tiếng đi xe. Lấy anh, nghĩa là tôi lại hai bàn tay trắng, đến một nơi xa lạ, không bạn bè, không công việc, không ai quen biết. Đắn đo suy tính mãi, cuối cùng tôi quyết định theo anh. Vì tôi nghĩ, phụ nữ sướng khổ hơn nhau ở tấm chồng. Mà chồng tôi cũng đủ khả năng cho tôi một cuộc sống bình yên ở quê hương. Xa cuộc sống phồn hoa đô thị, tôi theo anh trở về vùng đất mỏ yên bình.
Anh là con một, nên chuyện vợ chồng tôi sống với bố mẹ chồng là đương nhiên. Với nhiều nàng dâu, sống với bố mẹ chồng rất miễn cưỡng, nhưng tôi ngoại lệ. Kể cả chồng tôi có bảo sống riêng, tôi cũng không đồng ý. Bởi tôi quan niệm: Con trai thì phải sống với bố mẹ, lấy chồng theo chồng, chăm sóc phụng dưỡng bố mẹ chồng là điều đương nhiên. Kể cả trong cuộc sống có nhiều mâu thuẫn cũng không sao.
Người ta vẫn đùa nhau "yêu năm mươi, lấy mười, chọn một". Trong cả trăm người đàn ông quen biết, ta chỉ có thể phát sinh tình cảm với vài người, và trong vài người ấy chỉ chọn được duy nhất một người là chồng ta. Chọn được chồng, nhưng không thể chọn bố mẹ chồng. Nên dù bố mẹ chồng có ra sao, ta vẫn phải chấp nhận. Bố mẹ chồng, bố mẹ vợ, đều là bố mẹ, đều là nhưng người đã sinh ra, nuôi dưỡng ta thành người. Dù tính cách có thể không hợp, nhưng trong cuộc sống, chỉ cần một chữ "nhẫn" là đủ: Nhẫn nhịn, nhẫn nại, đôi khi cả nhẫn tâm, nhẫn nhục nữa. Bởi phương châm sống ấy, nên tôi rất thoải mái khi sống cùng bố mẹ chồng.
Vậy tại sao hôm nay tôi phải thốt ra lời đề nghị ở riêng? Không phải do mâu thuẫn với bố mẹ chồng, mà do không thể chịu nổi sự ỷ lại của chồng tôi.
Hai năm sau khi cưới, chúng tôi đã có một công chúa đáng yêu. Ông bà rất cưng cháu, vì cháu gái mà giống ông như đúc. Chưa xin được việc, ở nhà nội trợ, nhưng hàng ngày, tôi cũng rất nhàn. Bởi mỗi sáng, bà đều đi chợ mua sẵn thức ăn, tôi chỉ phải nấu nướng thôi. Ngoài tắm và cho con ăn, ngủ, thời gian còn lại của con đều bên ông bà.
Ông bà rất thích cho cháu đi chơi hàng xóm, đi dạo, đi công viên. Giờ cai sữa rồi, nên buổi trưa, con hoàn toàn ngủ với ông. Tối thì lúc ông, lúc mẹ. Phải nói rằng cuộc sống của tôi với bố mẹ chồng vô cùng hoà hợp và thoải mái (đôi khi có vài tranh luận nhỏ liên quan đến con gái không đáng kể). Nhưng với chồng tôi thì không. Không phải anh đi trai gái bên ngoài bỏ bê vợ con khiến tôi ấm ức, mà là anh quá ỷ lại vào vợ và ông bà trong vấn đề chăm con.
Công việc bận rộn, hay phải trực đêm, tuần anh chỉ có một ngày nghỉ, ba đêm ngủ nhà. Dù ít khi gặp bố, nhưng hễ thấy bố về, con gái đều cười tít mắt chạy ra đón bố. Tối đang ngủ mà nghe tiếng bố, cũng phải mở mắt cười, gọi bố bố, trêu chọc hôn hít bố rồi mới chịu ngủ tiếp. Con gái quấn bố là thế, nhưng có vẻ, bố không quấn con! Không phải anh vô trách nhiệm, không phải anh không yêu con, mà là anh không hề biết chăm con.
Thời gian được ở nhà rất ít, như người ta, cứ hễ có thời gian nghỉ ở nhà là muốn được bên con. Nhưng ngày nghỉ của anh, tôi chưa từng thấy anh dành hoàn toàn cho con gái. Đi xã giao, đi uống bia cùng đồng nghiệp, họp lớp cấp 1, 2, 3, đi câu cá... hai năm rồi ngày thực sự ở nhà của anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mà khi ở nhà không "bận", anh cũng chỉ chơi với con được một lúc rồi vào phòng ôm điện thoại, để ông bế cháu đi chơi. Anh không hề biết tắm cho con, không biết thay tã, chẳng thể cho con ăn nổi một miếng cháo hay ru con ngủ, dỗ con nín khóc, chỉ có thể đùa vui khi con ngoan.
Và đỉnh điểm sự ức chế của tôi là ngày hôm nay, khi anh đi làm về, chạy tót lên phòng nằm xem điện thoại. Khi tôi bế con lên, anh còn bảo sao không để dưới cho ông trông. "Có bố có mẹ ở nhà mà phải để ông trông à" tôi cáu kỉnh bảo anh, và để con trên giường rồi đi tắm. Không biết vì anh mệt, hay mải ôm điện thoại, mà không để ý, khiến con gái ngã từ trên giường cao gần 1m xuống đất. Nhìn con dưới đất, nghe tiếng con gào khóc, lòng tôi chua xót. Chỉ trông con vài phút thôi mà anh đã vô trách nhiệm thế rồi, tôi thật sự thất vọng.
Đêm nay, con ngủ với ông bà. Tôi đã đưa ra đề nghị "Mình sống riêng đi anh". Vì có ông bà, có vợ ở nhà, nên anh đã quá ỷ lại, quên đi trách nhiệm của người bố với con gái mất rồi. Dù biết ra ở riêng, tôi sẽ vất vả hơn nhiều, nhưng có lẽ, ở riêng, không dựa dẫm, anh sẽ tự ý thức hơn về trách nhiệm của mình với con. Bố: Không chỉ là người đưa mẹ tiền nuôi con, chơi với con, mà còn phải là người an ủi con, dỗ dành con, chăm nom con, dạy bảo con làm người nữa!
Chồng ơi, thống nhất thế nhé, mình ở riêng, vì con.
Theo PNVN
Trốn dưới gầm giường nín thở chờ chồng và màn kịch có một không hai Hôm qua chị còn đặt mua một chiếc váy ngủ thật sexy nữa, chị chắc mẩm anh sẽ rất thích. Vừa thay xong cái váy thì có tiếng lạch cạch cửa bên dưới. Nhìn đồng hồ chưa đến 4 giờ chị thấy lạ, chẳng nhẽ hôm nay anh cũng xin về sớm? Từ ngày chồng thăng cấp lên chức trưởng phòng đến nay,...