Không có phụ nữ ế, chỉ có phụ nữ chưa tìm được người để yêu thương…
Ông bà ta vẫn có câu “ chậm mà chắc”, đừng nôn nóng khi tuổi thanh xuân gần đi qua mà chưa tìm thấy một nửa yêu thương, đừng vội vàng gật đầu với một ai đó khi chưa hiểu bản thân ta cần gì
Một số người cho rằng hôn nhân là lựa chọn tất yếu của cuộc đời người phụ nữsau khi ra trường và tìm thấy một công việc ổn định. Nhưng số khác, trong đó có tôi lại nghĩ rằng đây chẳng qua chỉ là chuyện lựa chọn hay không lựa chọn.
Nếu tôi tìm được người phù hợp để gắn bó cả đời, tôi sẽ kết hôn.
Nếu tôi chưa tìm tìm được, tôi cứ mãi nhởn nhơ và hưởng thụ cuộc sống độc thân trước ngày anh ấy đến.
Bạn biết không, cái gì cũng có giá của nó. Đôi khi một ai đó đến trễ trong cuộc đời bạn là vì muốn cho bạn cảm giác biết chờ đợi và trân trọng, cho bạn một cái nhìn trưởng thành hơn khi bước chân vào cuộc sống hôn nhân với một sự vững tâm. Đây là một điều vô cùng cần thiết trong xã hội ngày nay khi mà nhiều người kết hôn sớm rồi cũng tan vỡ sớm, bởi hai người đều còn quá nhỏ để hiểu được hôn nhân nó cần nhiều thứ chứ không đơn thuần là một tình yêu với những lời thề non hẹn biển.
Nếu tôi tìm được người phù hợp để gắn bó cả đời, tôi sẽ kết hôn. (Ảnh minh hoạ)
Ông bà ta vẫn có câu “chậm mà chắc”, hãy đừng nôn nóng khi tuổi thanh xuân gần đi qua mà chưa tìm thấy một nửa yêu thương, đừng vội vàng gật đầu với một ai đó khi chưa hiểu bản thân ta cần gì, đừng vội vàng né tránh dư luận và những người xung quanh bằng việc nắm lấy tay một người đàn ông mà chỉ có bạn mới biết rõ, bạn có hạnh phúc bên anh ta không?
Đừng vì điều gì cả, hãy vì mình!
Độc thân nó không hề đáng sợ và ghê gớm như cái cách mọi người vẫn hay nghĩ, độc thân bản chất nó chính là cơ sở giúp người phụ nữ hiểu rõ về mình nhất, lắng nghe tim mình muốn gì, mình đã thật sự sẵn sàng hay chưa?
Video đang HOT
Tuy nhiên, để làm được điều này, bạn cũng là một cô gái không tầm thường, tức là bạn phải rất mạnh mẽ và kiên định với chính kiến bản thân. (Ảnh minh hoạ)
Quỳnh Sartlett – Biên tập viên của đài truyền hình HTV từng nói về quan điểm hôn nhân của chị rằng: “Tôi có thể yêu 1000 người để có thêm 1000 niềm đam mê nữa còn hơn có một mối quan hệ vật vờ đến lúc chết để được xã hội công nhận mình là một người phụ nữ có một cuộc hôn nhân viên mãn.”
Điều này cũng là quan điểm của nhiều phụ nữ sống độc lập và khát khao tìm thấy tình yêu thật sự của mình, họ không là những cô gái dễ dàng chấp nhận đặt cược hạnh phúc của mình vào một người đàn ông họ không tìm thấy sự bình yên trong đó, họ không vì quan điểm khuôn khổ của xã hội mà tự nhốt mình vào một cái *****g nhìn tưởng như rực rỡ và lấp lánh chỉ để khoe mẽ với xã hội.
Tuy nhiên, để làm được điều này, bạn cũng là một cô gái không tầm thường, tức là bạn phải rất mạnh mẽ và kiên định với chính kiến bản thân. Nếu không, bạn sẽ dễ dàng chết vì dư luận hay cô đơn trước khi hạnh phúc đích thực chịu mỉm cười với mình.
Theo Guu
Anh nói đợi anh, tôi gật đầu... Vậy mà 5 năm sau anh quay về báo một tin "sét đánh"
Tai tôi ù đi. Tôi không tin những gì anh nói.
Tôi nhận lời yêu anh khi hai đứa bước vào năm thứ 3 đại học. Khi yêu tôi đã dành cho anh vẹn nguyên tình cảm của một cô gái lần đầu biết yêu. Anh cũng quan tâm và yêu thương tôi không kém. Mối tình của hai đứa được rất nhiều bạn bè trong lớp ngưỡng mộ. Ai cũng nghĩ rồi chúng tôi sẽ có một kết thúc đẹp, chính tôi cũng đã từng mơ như thế.
Ra trường, tôi đã được bố mẹ lo cho công việc ổn định ở quê nhưng vì yêu anh nên tôi không muốn về quê, tôi muốn tự mình kiếm việc ở thành phố. Tôi đã nói rõ lý do cho bố mẹ biết. Lúc đầu bố mẹ cũng giận tôi lắm nhưng rồi thương con, ông bà lại cố gắng tìm mọi mối quen biết nhờ người xin cho tôi một công việc ở thành phố.
Ngày có quyết định nhận việc tôi mừng rơi nước mắt, hí hửng đến báo tin cho anh thì đúng lúc ấy anh cũng báo cho tôi một tin vui lớn của anh, của gia đình anh. Anh vừa giành được một suất học bổng 2 năm ở nước ngoài. Nhìn anh cười tươi mà lòng tôi thì buồn không nói nên lời.
Anh vừa giành được một suất học bổng 2 năm ở nước ngoài. Nhìn anh cười tươi mà lòng tôi thì buồn không nói nên lời. (Ảnh minh họa)
2 tháng sau anh bay. Suốt thời gian đó ngày nào anh cũng đến đưa đón tôi đi làm, tối lại chở tôi đi chơi. Anh động viên tôi nói tôi đợi anh, hết 2 năm anh sẽ trở về và chúng tôi sẽ làm đám cưới. Những ngày vui vẻ bên nhau, được anh chăm sóc đã khiến tôi quên đi nỗi buồn sắp phải xa người yêu.
Hôm tiễn anh ra phi trường anh ôm tôi rồi nói: "Đợi anh nhé!", tôi gật đầu đồng ý. Tôi sẽ chờ anh.
Thời gian xa nhau, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên và tình cảm dành cho nhau vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Những ngày lễ tết, sinh nhật anh chưa bao giờ quên gửi quà về cho tôi khiến tôi không còn cảm giác là anh đang ở xa nữa.
Rồi 2 năm cũng qua đi tôi mong ngóng ngày anh trở về. Hôm đó tôi gọi điện hỏi anh khi nào anh về tới nơi để tôi đi đón, nhưng thật buồn. Anh ở đầu dây bên kia rối rít xin lỗi. "Em chờ anh thêm 3 năm nữa nhé. Anh lại vừa mới nhận được tin giành được suất học bổng 3 năm. Chỉ 3 năm nữa thôi, anh hứa sẽ không bắt em đợi thêm nữa đâu". Tôi cúp máy mừng cho tương lai của anh nhưng mình lại phảng phất một nỗi buồn.
Bố mẹ tôi biết chuyện kiên quyết bắt tôi lấy chồng. Con gái có thì đợi 3 năm nữa nhỡ anh không về thì tôi đã thành gái già mất rồi. Song tôi tin tưởng vào người yêu, tôi biết anh sẽ không bao giờ thay lòng đâu.
Đợt học lần này của anh có vẻ bận hơn nên tôi và anh không còn nói chuyện với nhau nhiều như trước nữa. Những buổi chủ nhật tôi được nghỉ thì anh vẫn phải vùi đầu ở thư viện. Tôi lang thang một mình trên phố và tình cờ gặp lại cậu bạn thời sinh viên, cậu ấy học cùng lớp với tôi.
Từ đó những ngày nghỉ tôi không còn cô đơn nữa. Cậu ấy quan tâm tới tôi nhiều, thậm chí chính cậu ấy nói là tình cảm dành cho tôi còn hơn cả tình bạn. Nhưng với tôi không ai có thể thay thế hình bóng anh trong tôi được. Chính vì vậy tôi và cậu ấy mãi mãi không thể bước qua ranh giới ấy.
3 năm tưởng dài, vậy mà một đứa con gái mỏng manh yếu ớt như tôi cũng đã vượt qua được. Tôi háo hức chờ đợi ngày anh về. Mấy hôm trước tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy, tôi đoán anh bận chia tay bạn bè bên đó.
Mấy hôm trước tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy, tôi đoán anh bận chia tay bạn bè bên đó. (Ảnh chia tay)
Hôm ấy tôi đi làm về đến nhà đã 8 giờ tối. Cậu bạn gọi điện rủ đi cà phê nhưng tôi từ chối vì thấy người hơi mệt. Vừa mới ngả người xuống chiếc giường trong căn phòng trọ nhỏ thì tôi giật bắn mình khi thấy người đàn ông xuất hiện trước cửa nhà.
Là anh, đúng là anh rồi. Tôi không thể nào nhìn nhầm được. Là anh đang đứng trước mặt tôi đây rồi.
- Anh về khi nào sao không báo cho em biết vậy.
- Ừ, anh về trưa nay. Nhưng anh cũng không về được lâu. Anh xin lỗi... anh về mấy hôm thăm mẹ ốm rồi lại qua bên đó ngay vì... cô ấy mới sinh.
- Ai mới sinh cơ?
- Cô ấy... là cô ấy sinh con cho anh. Anh xin lỗi... Chúng mình không thể...
Không thể như thế được, anh không thể nhẫn tâm với tôi như thế được. Tôi đã đợi anh 5 năm trời vậy mà ngày anh trở về lại báo cho tôi một tin "sét đánh "thế này sao.
Tôi vùng chạy ra ngoài trời tối, tôi bước đi trong vô định. Nhưng câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai. "Cô ấy... là cô ấy sinh con cho anh. Anh xin lỗi... Chúng mình không thể...". Tôi chẳng biết mình đã đi được bao xa, chỉ biết lúc quá mệt tôi quỵ xuống ven đường. Rồi bỗng có một bàn tay nào đó đặt xuống vai tôi khiến tôi giật bắn mình.
- Về thôi, mình sẽ đưa cậu về.
Tôi ngoảnh lại hóa ra là cậu bạn hồi đại học. Lúc gọi điện cho tôi cậu ấy đã đứng ở ngoài cổng và chứng kiến hết câu chuyện của tôi và anh. Và khi tôi lao ra ngoài đường thì chính cậu ấy cũng đã lặng lẽ đi theo tôi.
- Ừ mình mệt rồi, cậu đưa mình về với nhé!
Theo Một Thế Giới
Sững sờ khi nghe tâm nguyện cuối cùng của mẹ người yêu Mẹ người yêu bảo tôi hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của một người sắp sang thế giới bên kia, để bà không phải luyến tiếc điều gì. Trước những lời lẽ đầy khẩn khoản của mẹ anh, tôi không biết phải trả lời sao ngoài cái gật đầu bảo bà cứ yên tâm chữa bệnh. Tôi và anh là...