Không có người yêu thì vẫn sống đấy thôi, sống tốt là đằng khác!
Chúng ta có thể sống mà không cần tình yêu không? Có. Đúng thế. Bạn, tôi và nhiều người ngoài kia vẫn đang sống đấy thôi. Sống tốt là đằng khác.
Chúng ta có thể sống mà không cần tình yêu không? Có
Đúng thế. Bạn, tôi và nhiều người ngoài kia vẫn đang sống đấy thôi. Sống tốt là đằng khác.
Thực ra với tôi thì có chút mong đợi, sao không kia chứ. Ai có thể khước từ cú va chạm dữ dội tâm can ấy, thứ có thể đưa ta lên mây xanh, hiểu được cái vui trần thế khi mà bao tiên nhân khước từ sự bất tử để nếm trải. Nghĩ đến những cái nắm tay dịu dàng, nụ hôn nồng nàn, vòng ôm siết chặt. Nghĩ đến ánh mắt, bờ môi, mái tóc. Tim đập rộn ràng, những niềm vui nho nhỏ, những hành động kì quặc, những ngượng ngùng ngây ngô. Ôi, chúng ta chẳng bao giờ quá già, quá thông minh, quá bận rộn để thôi ngu ngơ trong tình yêu cả.
Vậy tại sao nhỉ? Tại sao cứ chần chừ không bước tiếp? Tại sao để trái tim cằn cỗi khô khan? Tại sao không yêu nhau đi?
Video đang HOT
Tôi đã tự hỏi mình rất nhiều, tôi đã quan sát mọi người. Và tôi nhận ra, chúng ta ngày càng nhát gan, ngày càng tính toán, và ngày càng lãng phí.
Vì những tổn thương trong quá khứ, một lần rắn cắn ba năm sợ dây thừng. Ta bọc kín trái tim mình, ta bóp chặt nó khi nó vừa rung động, ngày ngày ta lôi con rắn ra dọa nạt nó, tra tấn nó. Dần dần thì nó tự run sợ trước tình yêu, như một đứa trẻ nhút nhát đến mức không dám ăn kẹo dù đã được cho phép. Thế đấy. Trái tim bé bỏng, mỏng manh, suy dinh dưỡng đã mặc áo giáp ra trận và dù thời bình sẽ luôn cảm thấy thiếu an toàn nếu không có bộ áo giáp dày cộp đó.
Rồi chúng ta trưởng thành lên, người trưởng thành thì phải làm lắm việc lắm, quản lý nhiều thứ lắm, có nhiều nên sợ mất nhiều. Chẳng mấy ai đặt cược vào ván bài tình yêu, thứ ấy là phi vật chất, chẳng nhìn thấy rõ ràng. Ta thích tiền, thích công danh, sự nghiệp ta đánh đổi thời gian, sức khỏe và có thể cả tình yêu. Đôi khi cũng chẳng phải đổi chác gì đâu, mà ta nhìn thấy ti tỉ thứ trước khi thấy tình yêu, gạt đi chút run rẩy của trái tim, ta bắt đầu cân đong, từ phong thủy cho đến mẹ chồng bố vợ. Toàn thứ quan trọng cả, yêu hả, dẹp!
Cuộc đời còn lắm bất công, lúc hai bình sữa, lúc không bình nào. Lúc đói mới nhớ lúc no ta đã không biết trân trọng bao người, qua đi rồi, không hối tiếc nhưng cũng có chút áy náy. Với một số người thì lãng phí cảm xúc của mình, yêu thật hay yêu giả, lạc lõng đến quên cả bản thân.
Và chúng ta để tuột mất bao cơ hội được yêu. Chúng ta cô đơn trong từng nhịp thở, chúng ta quên mất cách yêu thương, cách bày tỏ chân thành. Như cô hồn đi lang thang từng ngày, qua từng con phố, qua từng bài ca.
Thực ra, để yêu thương bản thân trọn vẹn thì phải để bản thân yêu ai đó không hối tiếc.
Chúng ta có thể sống mà không cần tình yêu không? Có.
Chúng ta có thể sống tốt mà không cần tình yêu không? Có.
Chúng ta có đáng phải sống mà không có tình yêu không? Không.
Theo Blogtamsu
Anh có đồng ý là hơi ấm của riêng mình em?
Em muốn âm thầm giữ lại hơi ấm đó cho riêng mình, đó là anh. Em nguyện làm đường thẳng song song với anh để được nhìn thấy anh sống tốt, vui vẻ.
Hoàng hôn, đứng ở một nơi khá cao em có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, như nhà, đèn, chân trời, ... nhưng lại không thể nhìn thấy được lòng mình, không thấy được nơi em muốn đặt chân đến. Nhìn đám lục bình kia đang trôi lững lờ trên dòng sông, em nghĩ có phải mình đang giống như nó không, bất chấp mọi thứ xung quanh vẫn cứ xuôi theo dòng sông, giống như em đang hờ hững xuôi theo dòng đời.
Hôm nay em mệt trong công việc, trong suy nghĩ, mệt khi nghĩ đến anh. Anh không phải người đầu tiên em thương, cũng chưa chắc đã là người cuối cùng, chỉ biết ở ngay thời điểm này, khoảnh khắc này, em dành trọn tâm trí cho anh. Em không phải đứa con gái ngây thơ, cũng không hẳn là đứa quá rành đời, chỉ đủ để em trải qua mọi thăng trầm của cảm xúc: thương, yêu, thù, ghét có đủ. Em là ai? Một đứa coi cũng tạm ổn, một chút nhan sắc, một chút ngang ngược đủ để thu hút những người xung quanh, nhìn vậy nhưng em lại thua kém những đứa đồng trang lứa đấy anh. Anh biết em thua ở chỗ nào không? Là em đã đánh mất sự ngây thơ, hồn nhiên vốn có của mình theo thời gian từ lúc nào không hay.
Tình yêu đến với mỗi người ở những khía cạnh khác nhau, em biết anh từng rất đau khổ nên đã ở bên chia sẻ cùng anh với tư cách là một người bạn thân, một kẻ đồng cảnh ngộ. Em cũng vậy nhưng bất hạnh thay ông trời đã tặng em hai chữ "niềm tin" chỉ duy nhất một lần, em đánh mất đâu đó đến giờ vẫn chưa thể tìm lại. Niềm tin gắn liền với hai chữ hạnh phúc, ngược lại nó cũng đi đôi với tổn thương. Vẫn yêu đó, thương đó nhưng em lại không thể đối mặt vì thiếu mất hai chữ đấy. Cũng chính vì nó em đang đẩy mình dần vào bóng tối, sự sợ hãi.
Với anh, em không phán xét, cũng không có điều gì khuyên nhủ vì bản thân chúng ta đang trải qua những cảm xúc như nhau, chỉ khác ở hoàn cảnh xảy ra và cách đối mặt thế nào. Em phải cám ơn anh vì đã mang đến cho em một tia hy vọng để còn cảm nhận được thế giới này vẫn còn tình yêu, chỉ là không đủ yếu tố để có thể bắt đầu một tình yêu thật sự.
Em thà làm một đường thẳng song song với anh để lúc nào cũng được nhìn thấy anh sống tốt, vui vẻ, còn hơn làm một đường chéo, chạm nhau một lần rồi xa mãi mãi. Em không mong anh hiểu em vì chính em đây còn đang lười tìm hiểu mình. Sau cơn mưa trời lại sáng, ngày mai bình minh chúng ta sẽ phải tiếp tục cuộc hành trình của mình. Mặt trời sẽ chiếu sáng mọi nẻo đường, ngõ hẻm; chỉ có một mặt trời duy nhất soi sáng được vào nội tâm em và em muốn âm thầm giữ lại hơi ấm đó cho riêng mình, đó là anh.
Theo Blogtamsu
Hơi ấm riêng của em chính là anh Em thà làm đường thẳng song song với anh để lúc nào cũng được nhìn thấy anh sống tốt, vui vẻ; còn hơn làm một đường chéo, chạm nhau một lần rồi xa mãi. Ảnh minh họa Hoàng hôn, đứng ở một nơi khá cao em có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, như nhà, đèn, chân trời, ... nhưng lại không...