Không có con gái yếu đuối, chỉ là chưa mạnh mẽ thôi!
Không có con gái yếu đuối, chỉ là chưa mạnh mẽ thôi! Lúc bước ra từ những tổn thương, cũng là khi họ tích cóp cho mình thêm trưởng thành để kiên cường hơn giữa muôn vàn những lần lạc – mất.
ảnh minh họa
Tôi rất sợ con gái khi họ kiên quyết vứt bỏ mọi thứ, đặc biệt là lúc dứt khoát rời tay kẻ đã khiến họ tổn thương. Ném quá khứ xuống hố sâu. Và dằn nức nở bằng cái nhếch môi khinh bỉ. Con gái lúc đó, thực sự đáng sợ đến đau lòng!
Con gái lúc bị bỏ rơi, có thể khóc lóc quằn quại, dày vò bản thân. Nhưng một khi đã nguôi, thì tuyệt nhiên họ bước ra những ngày đã qua với đôi mắt ráo hoảnh. Con gái lúc bị phản bội, có thể hận thù đối phương đến muốn giày xéo tâm can. Nhưng khi đã ngưng, thì người kia rốt cục cũng chỉ là một kẻ qua đường trót làm họ ngã. Nhức nhối đó, ê chề đó. Nhưng đứng dậy, phủi tay, cả hai chỉ còn là người lạ giữa đời.
Đừng trách họ vô tâm với quá khứ, cũng đừng buộc tội họ vô ý với người thương. Vì con gái là thế, chỉ đến khi đau quá, họ mới nghĩ đến việc phải sống cho chính bản thân!
Video đang HOT
Với tôi, trên đời này không có con gái yếu đuối, chỉ là họ chưa mạnh mẽ mà thôi. Lúc bước ra từ những tổn thương, cũng là khi họ tích cóp cho mình thêm trưởng thành để kiên cường hơn giữa muôn vàn những lần lạc – mất.
Khi chỗ dựa mất đi, họ sẽ biết cách đứng lên để độc lập sống. Một cuộc sống tự trân quý, và thương mình đến thiết tha. Dù trước đó, đã có những lúc đau đớn đến ngạt tim, những khi quặn lòng đến nghẹt thở, thì một khi đã muốn rũ sạch, thì đám ký ức đó chỉ còn là những xăm. Nằm yên đấy. Nhưng chẳng còn đau.
Con gái, thi thoảng, có thể sẽ mù quáng yêu đương. Bỏ quên mình, để chạy theo những điều huyễn hoặc. Yêu người ta, đến không màng mạng sống. Tin những lời dối trá, dù nó là nhát cắt nhói đến tận tim.
Con gái, sẽ không thiếu những lúc trao mình nhầm nơi. Thứ tha, cho những người không biết hối lỗi. Nhưng đến khi rớt xuống hố sâu, vẫy vùng cùng khổ đau và nước mắt. Lý trí mới thức giấc, tỉnh táo mới quay về. Họ, sẽ trút bỏ những yếu đuối và mỏng manh, để làm người mạnh mẽ. Những điều xưa cũ đó, sẽ chẳng thêm lần nào nữa, khiến họ đau thêm!
Sau này có con gái, nhất định tôi sẽ nói với con: “Mẹ ngày xưa, đã từng có những ngày lãng quên tuổi trẻ, bất chấp chính mình để làm rơi rớt không ít thanh xuân. Mẹ ngày xưa, muốn mình đẹp, nhưng không đủ tự tin. Muốn được yêu, nhưng ích kỷ vẫn còn, bản lĩnh mài rèn chưa đủ. Mẹ ngày đó, phí nỗi buồn nên tự làm mình khổ. Mẹ ngày đó, nghĩ quá nhiều, nên trong đầu chỉ độc một mớ lý thuyết chưa thông. Nhưng thật may, mẹ kịp cúi xuống và nhặt những năm tháng ấy lên. Chỉ vì mẹ biết, con gái ấy mà, sinh ra là để người ta yêu thương, chiều chuộng, chứ không phải, để day dứt, vò võ với những thứ không đâu”.
Theo VNE
"Em đừng ép con..."
Thêm một bữa như bao bữa "đàn áp" khác, em cứ liên tục dọa nạt, hấm hứ bắt con ăn một bát cháo đầy, để rồi con oạc ra, nhà cửa bẩn thỉu, ầm ĩ tiếng khóc gào lẫn tiếng quát. Nhìn bát cháo ấy anh còn phải trợn mắt, thấy căng thẳng nữa là...
Ông nội được hôm đến chơi thấy thế mắt như ngấn nước bảo: "Có bắt tao ăn tao cũng khóc".
Anh nhăn nhó góp ý thì em vùng vằng: "Em không muốn lần nào về quê mọi người cũng nhòm ngó, rồi mắng thẳng mặt là lười, vụng không biết chăm con, nuôi con còi".
Em sợ dạ dày con bé lại, mất phản xạ thích ăn nên phải bắt, lý lẽ ấy của em anh không phục, anh nghĩ chính việc nhồi ăn phản khoa học của em mới khiến con sợ hãi đến mức nhìn bát cháo là hoảng. Ăn là bản năng sống, có cái bản năng để tồn tại mà trẻ còn không có thì sau nó có thể làm nổi cái gì.
Trẻ ăn hấp thụ được hay không còn là do cơ địa, có phải béo mập là tốt đâu, con mình không hề bị suy dinh dưỡng, lại nhanh nhẹn, ít ốm vặt anh thấy thế là được, muốn cầu toàn hơn cũng khó. Cơ thể con sẽ tự biết được lượng thức ăn cần tiếp nhận... Em kiên quyết không tin cái "lý thuyết suông" ấy của anh.
Hôm vô tình đọc câu chế: "Trẻ em như búp trên cành/ Bị ăn bị học bị hành muốn điên" anh đọc mà vừa cười vừa buồn. Em biết không, dạo này mấy chị phòng anh có con đang học tiểu học suốt ngày thấy hỏi cách giảm cân cho cả con trai lẫn con gái. Hậu quả của những ngày các chị ấy chạy đua rồi bày cho nhau cách để ép con ăn cho mập mạp, dễ thương. Giờ có đứa chả biết ăn gì mà bụng cứ vươn ra dài hơn mặt, lúc nào cũng no kênh lên mới yên tâm đến trường.
Có đứa cho về hè với ông bà chỉ một tháng cho ăn uống thả phanh lên những hai cân, nhìn nó ục ịch, không chạy được, đi bộ một tí là thở dốc, cả ngày chả học hành được gì chỉ nghĩ đến ăn, anh nghe còn thấy hốt hơn.
Anh thấy em đã quá chú ý đến việc người khác nghĩ gì, nếu thế thì mệt thân lắm, cần phải biết chắt lọc thông tin, mà em cũng rút kinh nghiệm, đừng khuyên ai trừ khi người ta hỏi mình.
Con mình thế nào mình biết, rồi em sẽ thấy còn nhiều việc "lực bất tòng tâm" nữa cơ, làm sao mình ăn hộ hay hấp thụ hộ con được, con là một cơ thể, một con người hoàn toàn độc lập cơ mà. Nó vác được hai mươi cân thì để nó tự vác ngần ấy thôi, việc gì cứ nghe người khác khoe con nhà người ta vác được những ba mươi cân mà về bắt con mình è cổ ra làm điều tương tự.
Nhìn rộng xa hơn, việc này còn liên quan đến tương lai học hành của con nữa. Theo anh mình không nên ép con học, chỉ đưa con vào khuôn khổ, kỷ luật tạo thành thói quen học hành, không lang thang chơi bời, còn việc tiếp thu được kiến thức lại là việc của con. Chúng ta không học hộ con được và cũng chẳng thể nào nhồi nhét hoặc đứng bên cạnh cầm roi bắt nó đọc "Rắn là một loài bò...". Anh cho rằng việc làm đó là thụ động và kém hiệu quả.
Anh tin hai vợ chồng sẽ cùng nhau tạo được cho con một bữa ăn vui vẻ, đa dạng, con có quyền chọn lựa món mình thích, cũng như ta sẽ gắng trao cho con một môi trường học đường lành mạnh, để con được thoải mái tiếp nhận các thông tin kiến thức, để thực sự yêu thích bài vở và tự lựa chọn được con đường học vấn còn dài và xa.
Theo VNE
Chẳng thích chồng đi công tác Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh. Anh thừa biết em luôn lo lắng, buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa ấm áp,...