Không có anh, em vẫn sống tốt
Cuộc sống vốn dĩ luôn nhiễu nhương như vậy, sau một đoạn đường có nhau, bây giờ mình lại trở về làm người dưng. Mọi thứ quá đỗi bất ngờ, quá đỗi xót xa…phải không anh?
Em biết anh nói sẽ luôn yêu em, sẽ không để em một mình… là anh nói dối mà. Con gái như em khó yêu, khó chiều lắm phải không? Là vì yêu em quá mệt mỏi, hay chỉ vì đơn giản là em không còn khiến anh vui, là vì em quá nhạy cảm, em quá yếu đuối khiến anh mệt mỏi đến chán chường. Hay là vì em quá ảm đạm, quá yên ắng, em không phải là chốn huyên náo để anh có thể tìm đến.
Đã bao lần em nhìn lại mọi thứ, để rồi xót xa, để rồi khóc lóc ỉ ôi cho bản thân… Có bao nhiêu người, nhưng tại sao chia ly lại cứ phải chọn chúng ta. Em tự trách cuộc đời sao quá đỗi nghiệt ngã, em tự trách rằng hạnh phúc với em sao quá đỗi mong manh.
Em tự mình gặm nhấm nỗi xót xa khi nghĩ về anh, nghĩ về những ngày mình còn nhau… Là em nuối tiếc hạnh phúc, nuối tiếc những thứ đã là quá khứ, hay là em nuối tiếc những gì mình từng có với nhau… chỉ là một thoáng nghĩ thôi cũng làm con người ta xót xa đến lạnh căm.
“Anh rất quan trọng nhưng… không có anh, em vẫn sống tốt” (Ảnh minh họa)
Chỉ là một con đường thôi nhưng chưa bao giờ dám cất chân lên bước lại. Chỉ là một nơi chốn thôi nhưng cũng khiến người ta nước mắt rơi lưng tròng. Chỉ là khi bắt gặp một gương mặt một bóng dáng hao hao cũng làm tim em muốn chết lặng…
Mình không còn nhau nữa, mình mất nhau thật rồi… em luôn tự trấn an rằng mình phải chấp nhận. Rằng cuộc đời này làm gì có ai đủ kiên tâm để yêu thương và lo lắng mãi cho mình được…
Video đang HOT
Mùa đông nơi này vốn lạnh lẽo, tìm một chút ấm áp thôi cũng trở nên xa xỉ quá đỗi. Trái tim héo mòn, cảm xúc khô cạn, lạnh tanh… những đêm đông nơi này vẫn mưa nhưng bên cạnh đã không còn anh nữa.
Em vẫn giữ những điều mình thích. Những đêm mưa em tự mình lang thang qua những khu phố không người, tự mình ướt đẫm rồi lại trở về phòng, tự mình lau khô tóc. Rồi cuối cùng em chợt nhận ra phố vẫn tràn ngập ánh đèn nhưng không sáng bằng nụ cười của duy nhất một người.
Có những đêm lạnh buốt không anh, em vẫn tự mình thức cùng biển … nhưng biển bây giờ không còn dịu êm, không còn như khi mình còn bên nhau. Nó cũng trở nên giận dữ đầy sóng gió, nó vỗ ào những đợt sóng dữ, gió lạnh đến buốt tim… Là bao lâu nay biển vẫn thế, hay vì trước biển nay chỉ còn mình em.
Những buổi sáng thức dậy, như một thói quen, em cầm điện thoại lên xem. Nhưng rồi lại bật cười với chính mình, không mảy may có lấy một dòng tin nhắn… Ừ , người ta đâu thể lo cho em mãi, người ta đâu thể vì em mãi.
Có những ngày không nhau, trái đất vẫn cứ quay, sau đêm dài ướt gối thì mặt trời vẫn cứ lên… Em vẫn phải sống, vẫn phải tự mình đối diện với cuộc sống không còn vòng tay anh, không còn cánh tay luôn che mưa đỡ nắng, không còn cả những hỏi han quan tâm nhỏ nhặt.
Có những ngày không nhau, em tự biết ăn đúng giờ, tự biết đi siêu thị mua lấy bánh, sữa, tự biết làm mọi thứ mà bao lâu nay em vốn phó thác cho anh. À thì ra em vẫn làm được tất cả, là vì không anh em vẫn phải sống , là vì cuộc đời này không cho phép người ta dựa dẫm vào ai quá lâu.
Những ngày không nhau, lạnh thì em tự biết đắp chăn cho mình đỡ buốt giá. Buồn thì em tự nhìn vào gương soi để thấy rằng cuộc đời này đẹp làm sao, vẫn đáng sống thế nào. Mệt mỏi thì lại cùng lũ bạn la cà ăn uống, lang thang chỗ này chỗ kia, hát hò tụ tập…để bản than tự biết rằng không anh, em vẫn sống rất ổn.
Những đêm chợt mất ngủ như lúc này, em biết tự pha cho mình tách trà ấm, tự quàng khăn, tự biết rằng… không anh em vẫn phải sống thật tốt!
Nếu bây giờ được nói cho anh một câu thôi, em sẽ thôi ướt át và bình thản nói rằng: “Anh rất quan trọng nhưng… không có anh, em vẫn sống tốt”
Theo Khampha
Sao vẫn còn nặng mãi một tình yêu!
Anh yêu, cho em gọi hai tiếng "anh yêu" trong tuyệt vọng bởi tình yêu trong em dành cho anh quá lớn, nhưng kiếp này mãi chỉ là tình bạn.
Chúng mình đến với nhau bằng sự khởi đầu khá đặc biệt, em vừa thoát ra một cuộc tình trong hoảng loạn còn anh chưa hết nguôi ngoai bởi cú sốc gia đình mà theo anh nói "lỗi không phải do anh", anh còn nhớ?
Sự đồng cảm ấy đã khiến chúng ta gắn kết với nhau, và thời gian đó em đếm đến nay đã 2000 ngày cho một cuộc tình với nhiều kỷ niệm đẹp.
Em nhớ lắm Vũng Tàu nơi anh chọn đến đầu tiên bởi anh nói là nơi anh từng học 7, 8 năm thời niên thiếu. Anh hỏi em thích không? Em trả lời mộc: "Nơi nào cũng được miễn có anh", vậy mà ngày đó em vui và hạnh phúc quá.
Anh chỉ hiện đến như một cơn bão làm khuấy động lòng em mà thôi (Ảnh minh họa)
Rồi thời gian trôi qua với những tháng, ngày chờ đợi, bởi anh ở tận bên kia Thái Bình Dương xa xôi ngàn dặm, nhưng em thấy rất gần.
Khi tình yêu đến lúc tưởng chừng như đơm hoa, kết trái thì anh nói: "Anh là người còn bị ràng buộc bởi hôn nhân chưa kết thúc", điều này trái ngược với những gì anh nói trước đây, sự không rõ ràng đó đã khiến em dường như hụt hẫng.
Năm 2012, tại thành phố Paris hoa lệ, nơi từng được mệnh danh là thiên đường của tình yêu, nhưng cũng là nơi hạnh phúc trải dài pha lẫn cùng tiếng nấc, nơi đây em đã nói hết những điều em muốn nói.
Tình yêu không đến từ một phía, nếu ta muốn đi mà không dám bước thì tất nhiên sẽ không bao giờ đến. Em hiểu anh có nỗi khổ riêng tư nào đó, mà thật sự cho đến hôm nay em cũng không muốn đào sâu, em chỉ biết lặng lẽ chấp nhận giữ lại một tình bạn đúng nghĩa và cầu chúc anh luôn hạnh phúc.
Kết thúc chuyến đi, khi anh trở về Mỹ, cũng là lúc em tuyệt vọng, em mất ngủ triền miên với những câu hỏi không lời giải đáp.
Sau này, em tự vực dậy khi nhìn thấy đâu đó câu: "Đã biết vô thường, cớ sao phiền não", nó như liều thuốc cứu cánh cho sự yếu mềm mà lúc nào cũng tỏ ra cứng rắn.
Đêm về, một mình đứng nhìn ra khung cửa sổ, nhìn vầng trăng tròn rồi lại khuyết, em hiểu đó là quy luật của tạo hóa và hiểu rằng tình yêu cũng như thế, nó chợt đến, chợt đi... Còn anh, chỉ hiện đến như một cơn bão làm khuấy động lòng em mà thôi.
Lúc đó, em đã viết trang thư thay cho lời kết thật buồn với mong muốn giữ mãi tình bạn đúng nghĩa và lạ thay đến nay tình bạn đó vẫn còn nguyên vẹn.
Đã lâu lắm rồi em không viết, nhưng hôm nay anh có hiểu vì sao em lại viết? Câu trả lời: "Đã biết chỉ là tình bạn, sao vẫn còn nặng mãi một tình yêu".
Theo Khampha
Hãy là yêu, xin đừng thương hại! Tôi yêu em một tình yêu chân thành và nồng cháy còn em đối với tôi chỉ là giả dối, chỉ là thương hại. Tôi tự nhủ rằng tình yêu là chiếc muỗng cà phê xóa tan mọi ưu phiền hay chỉ là lâu đài cát xây lên lại sụp đổ, phút chốc bị sóng biển xóa tan. Tình yêu là gì mà...