Không chồng mà chửa
Câu nói của má cứ làm tôi day dứt mãi: “Cho con ăn học thành tài rồi cuối cùng bôi tro, trát trấu vào gia đình, dòng họ”. Tôi cũng biết và tôi cũng hiểu, nỗi cay đắng và tủi nhục thế nào khi “không chồng mà chửa”.
Tôi từng là niềm tự hào, hãnh diện của ba mẹ. Từ bé đến lớn thành tích học tập của tôi đều nằm trong tốp đầu của lớp. Tốt nghiệp phổ thông rồi Đại học tôi dễ dàng vượt qua và dành suất học bổng tu nghiệp nước ngoài. Về nước với tấm bằng loại ưu và kinh nghiệm làm việc bán thời gian, tôi xuất sắc vượt qua các vòng thi tuyển vào làm việc cho tập đoàn liên doanh.
Hai năm làm việc, tôi được cất nhấc vào vị trí trợ lý Tổng giám đốc – là một người nước ngoài. Thời gian gần gũi, tiếp xúc và những chuyến công tác nước ngoài cùng nhau đã tạo cơ hội phát sinh tình cảm giữa chúng tôi. Ngày anh ngỏ lời yêu tôi, khỏi phải nói tôi vui mừng, hạnh phúc như thế nào. Một thời gian sau, theo đề nghị của anh, tôi dọn về sống cùng anh trong một chung cư cao cấp.
Nếu ở công ty anh là ông sếp uy nghi, đĩnh đạc thì về nhà anh lại là người đàn ông tuyệt vời, chiều chuộng tôi hết mức. Anh luôn chia sẻ với tôi việc nhà, cùng tôi vào bếp… Tôi mừng vì chọn được người đàn ông tốt để gửi gắm cuộc đời, yên tâm chờ đợi ngày lên xe hoa. Dù đã sống chung với nhau như vợ chống nhưng anh bảo tôi nên giữ bí mật với mọi người trong công ty vì sợ ảnh hưởng đến công việc. Tôi răm rắp nghe theo mà không chút mảy may nghi ngờ, ngay cả việc anh dặn tôi uống thuốc ngừa thai đều đặn vì tạm thời anh chưa muốn có con.
Mấy năm trôi qua nhưng không hề nghe anh đá động đến chuyện cưới xin, tôi cũng bắt đầu sốt ruột. Bước qua tuổi 30, tôi luôn nghĩ về một gia đình hoàn hảo, có tiếng bi bô của trẻ con trong nhà. Tôi quyết định giấu anh ngưng thuốc ngừa thai để có con, cuối cùng tôi cũng có tin vui. Những tưởng rằng anh sẽ vui mừng và gấp rút chuẩn bị việc đám cưới nhưng không ngờ anh lại phản ứng dữ dội. Anh thẳng thừng ra tối hậu thư cho tôi hoặc chọn anh hoặc chọn giữ lại đứa con.
Video đang HOT
Qua tìm hiểu, tôi sốc nặng khi biết được sự thật, chị đồng nghiệp cũng đến từ nước Đức như anh thật thà kể tôi nghe chuyện gia đình anh bên đó. Thì ra bên Đức, anh đã có vợ và 2 đứa con, vài tháng anh về Đức một chuyến nói với tôi là thăm ba mẹ nhưng thực chất là thăm vợ con. Ngoài ra, tôi còn biết được trước tôi cũng có vài cô gái sập bẩy tình tinh vi của anh, hóa ra anh chỉ xem tôi như một công cụ giúp anh giải khuây khi xa vợ con, loại gái bao vừa an toàn lại không mất tiền mua.
Giờ đây tâm trạng tôi rối bời, tinh thần hoang mang cực độ, đã bao lần tôi đến bệnh viện rồi lại ra về vì không nỡ cắt đứt một mầm sống đang tượng hình trong tôi. Giữ lại đứa bé cũng đồng nghĩa tôi sẽ đương đầu với những sóng to, gió lớn của đoạn đường chông chênh phía trước chỉ mỗi một mình chống chọi.
Đứa con hoang của tôi lại là một đứa con lai, mắt xanh mũi cao, làm sao tôi có thể đối mặt với bà con, họ hàng ở quê. Học cao, hiểu rộng từng giải quyết những chuyện hóc búa, từng giao tiếp với bao nhiêu hạng người vậy mà giờ đây tôi đành bất lực trước bài toán số phận cuộc đời mình.
Theo VNE
Vợ bận nghỉ trưa với sếp
Cơ quan gần nhà nhưng trưa nào Thắng cũng gà gật ở công ty. Bởi vợ anh đang bận làm "nhiệm vụ cao cả"...
Vợ Thắng làm thư ký cho một công ty lớn chuyên sản xuất đồ nội thất cao cấp. Công việc bận bịu là một điều không có gì phải thắc mắc. Ấy vậy nhưng Nhàn lại bận tối mắt, tối mũi, chẳng thể lấy đâu ra một chút thời gian rảnh để chăm lo cho gia đình. Khi nào cũng có điện thoại gọi cô đi đâu đó, và mỗi lần được chồng hỏi, cô đều trả lời: "Sếp gọi".
Biết đặc thù công việc của vợ, Thắng cũng muốn thông cảm. Ai cằn nhằn gì thì cằn nhằn, anh vẫn cắn răng chịu đựng ngày 3 bữa cơm bụi, mì tôm. Hôm nào tử tế lắm thì có bữa cơm anh vụng về chuẩn bị. Vợ chồng mới cưới nhau được hơn một năm mà căn nhà khi nào cũng im ắng. Họa hoằn lắm Nhàn mới đụng tay vào công việc nội trợ, vì có muốn làm cũng không biết lấy đâu ra thời gian.
Có vợ đẹp, lại làm công việc khá nhạy cảm nhưng Thắng vẫn một mực tin tưởng vợ. Nhàn bảo buổi trưa không về được, anh tự ăn uống rồi nghỉ ngơi thế nào thì tùy. Thế là Thắng cũng chẳng buồn về nhà, gọi cơm hộp ăn xong rồi lại gà gật ở bàn làm việc.
Về phần Nhàn, công việc có bận rộn thật, nhưng không đến mức khiến cô phải vắng nhà 20/24h như thế này. Chủ yếu, sếp muốn cô ở bên cạnh vì sếp biết, cả công ty này chẳng có ai có được đôi chân dài miên man như Nhàn. Ban đầu, Nhàn được ngồi phòng riêng, nhưng một thời gian sau, sếp gọi cô vào ngồi cùng một phòng cho tiện làm việc, trao đổi. Mà phòng của sếp khi nào cũng buông rèm kín mít, ai vào cũng phải gõ cửa và ngồi đợi. Tự tiện xông vào thì coi như phải nghỉ việc là cái chắc.
Nhàn thấy mình được sếp ưu ái nên cô khá tự tin ở công ty. Cô cũng thích vẻ đẹp trai và hào phóng của ông sếp người ngoại quốc này. Sếp không ngần ngại dẫn cô đi ăn ở những nhà hàng đắt tiền nhất, mua sắm những món đồ hiệu sang trọng nhất. Vậy nên khi nào sếp alô, Nhàn cũng phải có mặt ngay lập tức.
Lấy cớ bận công việc để che mắt chồng. Ngày nào Nhàn cũng vắng mặt ở nhà. Kể cả buổi tối, nếu có điện thoại, cô cũng đi đến sáng mới về. Thắng thuộc loại hiền và dễ cảm thông nên vợ nói gì anh cũng nghe, chỉ có điều, anh thấy có một sự đe dọa mơ hồ nào đấy đang đợi vợ chồng anh ở phía trước.
Nhàn chỉ làm việc khoảng một phần ba thời gian. Thời gian còn lại, cô và sếp bận "du hí" với nhau ở nhà nghỉ. Sếp đã hứa "thưởng" cho cô chiếc ghế trưởng phòng marketing. Vị trí này Nhàn đã nhắm ngay từ khi mới vào công ty nhưng bị nẫng tay trên bởi một người có máu mặt hơn. Thế là vì mục đích trèo cao, Nhàn chấp nhận hết mọi yêu cầu của sếp, kể cả việc đi khách sạn với ông.
Lúc đầu, lịch đi khách sạn khá thưa thớt, nhưng càng ngày, nó trở thành lịch thường nhật. Cứ đến giờ nghỉ trưa, sếp và cô lại đến một khách sạn nào đấy và ở lại đó luôn cho đến chiều. Có ai thắc mắc, Nhàn đều bảo đi có công chuyện. Ông sếp của Nhàn thuộc dạng "khỏe" trong "chuyện ấy", nên hễ hôm nào bận thật, không đi được khách sạn, Nhàn thấy ông cứ cáu gắt, bực dọc thế nào ấy. Còn về phần Nhàn, cô thấy việc này bí mật thì cũng chẳng gây tổn hại đến ai cả.
Cứ thế, Nhàn làm việc là phụ nhưng đi khách sạn với sếp lại là chuyện chính. Cả công ty ai cũng xì xầm bàn tán, nhưng chẳng có ai dám ra mặt "nói đểu" Nhàn một câu nào. Vì xét cho cùng, ai cũng sợ bị sa thải.
Thắng nghe ông bạn nối khố rỉ tai chuyện bậy bạ của sếp với vợ. Anh chẳng tin nhưng cũng thấy dao động. Vợ anh dạo này chưng diện kỹ lắm, lại sắm toàn đồ hiệu. Hơn nữa, "chuyện ấy" của vợ chồng anh thật nhạt nhẽo. Nhàn lúc nào cũng lấy cớ mệt để từ chối chồng. Có khi cả mấy tháng trời, Nhàn chẳng cho Thắng đụng vào người, mà có "đụng" thì cũng chỉ qua loa đại khái, chẳng mấy mặn mà gì.
Nghe bạn hiến kế, buổi trưa Thắng không ở lại công ty nữa mà đi "rình" vợ. Suốt một tuần liền, trưa nào anh cũng chứng kiến vợ anh tay trong tay với ông sếp ngoại quốc đi vào khách sạn Rainbow. Đến ngày thứ tám, anh giả vờ thuê phòng và đi theo.
Nhàn chết điếng khi thấy người tự xưng là bồi bàn lại chính là chồng của mình. Cô không biết thanh minh thế nào với chồng, bởi trên người cô bây giờ chỉ có độc mỗi bộ đồ lót. Ông sếp tái mặt hô hóan, không hiểu chuyện gi đang diễn ra, chỉ thấy tự dưng có một người đàn ông lạ nhảy vào phòng và lôi xềnh xệch người tình của mình đi trong bộ dạng khó coi.
Những chuỗi ngày bận bịu của Nhàn vẫn cứ tiếp diễn. Chỉ khác là, lần này đã có thêm một lá đơn ly dị đã có sẵn chữ ký của chồng cô.
Theo VNE
"Đừng có thương hại em"... Cô gái ấy đã tìm gặp Tâm và van xin em hãy nói giúp dùm để tôi yêu cô ấy! Chính vì vậy mà lần gặp nhau mới đây, Tâm bảo tôi: "Anh cưới vợ đi. Người ta yêu anh thât lòng ...". Nhưng chỉ nói được vậy rồi em nghẹn lời. Nhìn Tâm bây giờ, tôi thây em giông hêt 3 năm...