Không chấp nhận một người ăn cơm trước kẻng
Hai người sống chung phòng kí túc và có chuyện tình cảm gì cũng trao đổi với nhau. Ngày ấy, tôi đã có người yêu, là một chàng trai Hà Nội, có nhà cửa riêng đàng hoàng, còn cô ấy chưa có ai cả. Cô ấy cũng mong muốn có một mối tình, để có ai đó quan tâm chia sẻ nhưng chỉ là duyên chưa tới, hoặc là chưa tìm được người phù hợp.
Có chuyện gì chúng tôi cũng chia sẻ cùng nhau. Ngay cả lúc vui, lúc buồn vì người yêu, tôi cũng tìm cô ấy để tâm sự. Chúng tôi là đôi bạn có vẻ là hiểu nhau nhất trong phòng.
Ngày đó, có nói với cô ấy rằng, sau khi ra trường, kiếm một công việc rồi tính chuyện cưới xin. Rồi cô ấy hỏi tôi về chuyện đã &’qua lại’với bạn trai chưa, tôi thẳng thắn thừa nhận rằng đã có. Và bảo, anh ấy còn muốn có một đứa con trước khi cưới, như thế sẽ chắc chắn hơn, và lấy nhau rồi có con ngay thì sẽ tu chí làm ăn được.
Lúc đó, cô bạn tôi dãy nảy lên, bảo tôi là ngu muội, bảo tôi là không thể chấp nhận được chuyện &’ăn cơm trước kẻng’ hay chuyện có bầu trước khi cưới. Những người như thế là những người không biết suy nghĩ thấu đáo, vì đàn ông, khi đã có đuợc mình rồi, người ta sẽ nhanh chán hoặc sẽ bỏ mình ngay lập tức. Đặc biệt, có bầu trước khi cưới là chuyện không nên chút nào, vì có bầu rồi thiên hạ sẽ cười chê, rồi chẳng may xảy ra việc gì, nhà người ta không đồng ý cưới thì sao.
Tôi biết, cô bạn tôi cũng vì lo xa, cũng vì nghĩ cho tôi mà nói thế. Nhưng cái chuyện &’ăn cơm trước kẻng’ bây giờ đâu có trọng đại như thế, người ta ai chẳng vậy, đầy ra thôi. Mọi người còn khuyến khích có bầu trước khi cưới chứ, có gia đình, không có bầu trước người ta lại chẳng chấp nhận cho kết hôn.
Tôi nói, cô bạn bực tức cáu kỉnh, bảo tôi là không hiểu chuyện, bảo tôi là sống quá buông thả, hư hỏng. Tôi thấy hơi bất ngờ về suy nghĩ của bạn. Cô ấy còn nói, nếu là cô ấy thì đừng hòng anh nào yêu mà chiếm đoạt được nhé. Nhất định là phải gìn giữ tới đêm tân hôn, còn chuyện có bầu trước cưới thì không bao giờ nhé.
Video đang HOT
Thế rồi, hơn 9 tháng sau khi ra trường, tôi nhận được tin cô ấy cưới. Cô ấy đã có bầu 3 tháng và cần cưới gấp. Tôi không coi thường bạn mà chỉ thấy bình thường. Và khi tôi hỏi sao lại thế, cô bạn chỉ còn nước cười trừ, bảo hoàn cảnh phải vậy, cũng không biết sao lại không giữ nổi mình. Có lẽ, cô bạn quá ngại với tôi, chỉ là không muốn nói lời xin lỗi, hay không muốn rút lại lời khẳng định trước kia của mình mà thôi. Còn tôi thì dù có nói bạo nhưng vẫn chưa có bầu và cũng chưa cưới.
Thế mới nói, không ai có thể nói trước được điều gì và cũng không nên nói trước. Mỗi người mỗi cảnh, người ta dù làm việc gì đi chăng nữa cũng có lý do của họ, nên không thể dùng suy nghĩ của mình để phán xét người khác. Các bạn thấy tôi nói có đúng không nào?
Theo Afamily
Bố mẹ cấm yêu chỉ vì anh nghèo
Bố mẹ nói sẽ từ mặt, không chấp nhận là con nếu tôi vẫn yêu và muốn kết hôn với anh...
Bố mẹ sẽ từ mặt nếu tôi vẫn yêu và cưới anh (Ảnh minh họa)
Tôi 25 tuổi, đã tốt nghiệp đại học, có công ăn việc làm ổn định tại một cơ quan nhà nước. Có một anh, là bạn học của anh trai tôi, hơn tôi 4 tuổi, từng di du học nước ngoài về, điều kiện gia đình rất tốt, anh ấy thích tôi từ hồi học chung đại học với anh trai tôi, thi thoảng anh hay vào nhà tôi chơi, anh hay mua quà cho bố mẹ và cả tôi nữa.
Bố mẹ tôi rất quý mến anh, và muốn chúng tôi lấy nhau, nhưng tôi lại không có tình cảm với anh, đi với anh tôi chẳng biết nói chuyện gì và có cảm giác như chúng tôi là những người xa lạ.
Thấy anh tốt, lại nhiệt tình với tôi, đã nhiều lần tôi thử để gần gũi anh hơn, nhưng đều không có cảm giác, tôi thấy giữa chúng tôi có khoảng cách rất lớn, khó có thể hòa hợp mọi thứ được nên đã nói thật tình cảm của mình với anh.
Anh không giận tôi, và vẫn thường xuyên qua nhà tôi chơi, anh gọi bố mẹ tôi là bố mẹ, và nhờ mọi người khuyên tôi thay đổi suy nghĩ, cho anh một thời gian.
Bạn học hơn tôi 1 tuổi, học cùng đại học với tôi, điều kiện gia đình ở quê xa, bố mẹ chỉ làm nông nghiệp, bạn ấy lên thành phố đi học và bây giờ đi làm vẫn phải đi ở trọ, chi tiêu cái gì cũng phải cân nhắc.
Nhưng chẳng hiểu sao khi đi cùng bạn ấy, tôi cảm thấy tự tin, cảm thấy mình được sống thực sự là chính mình, bạn ấy sống thực sự không màu mè, không biết nói những lời có cánh, bạn ấy còn ngại nói lời yêu với tôi vì sợ bị đánh giá là lợi dụng gia đình tôi, sợ bị đánh giá là "đũa mốc chòi mâm son" (lời bạn ấy nói).
Chúng tôi chính thức hẹn hò được vài tháng, bố mẹ và anh trai tôi biết chuyện, phản đối quyết liệt, bố mẹ chê người yêu tôi nghèo, vẫn còn phải đi ở trọ, nếu lấy về tôi sẽ chịu thiệt thòi, bố mẹ còn nói bạn ấy yêu tôi chỉ vì gia đình tôi có điều kiện, nhằm vào nhà cửa của bố mẹ, nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Anh trai tôi và bạn của anh ấy còn điện thoại cho người yêu tôi ra quán cà phê nói chuyện, đe dọa không để yên nếu còn tiếp tục qua lại với tôi.
Bố mẹ tôi cũng tuyên bố, nếu tôi không yêu bạn của anh trai tôi, thì yêu anh cũng được, lấy ai cũng được nhưng trừ người yêu tôi, nếu tôi cố tình yêu và lấy anh thì bố mẹ và anh trai sẽ từ mặt tôi.
Bây giờ tôi chẳng biết làm thế nào để thuyết phục bố mẹ và anh trai mình, tôi vẫn muốn yêu anh, muốn được sống với anh, nhưng sao bố mẹ và mọi người không hiểu được tôi.
Theo Đất Việt
Bị đối xử tàn nhẫn mà tôi vẫn không thể bỏ anh Anh bảo quen tôi vì sinh lý (chắc do anh giận mới nói vậy), rồi còn đánh, tát, bóp cổ tôi, thế mà tôi vẫn không thể bỏ được anh. Cách đây khoảng 4 năm, tôi và anh quen nhau. Một năm sau, Tết anh dẫn tôi về quê nhưng họ hàng, gia đình anh đều không chấp nhận tôi vì ngoại hình...