Không cần phải quên đi người yêu cũ, nhưng bạn phải tiếp bước
“Thời gian sẽ giúp bạn quên đi người yêu cũ”, nghe có vẻ dễ dàng nhưng thật sự không như vậy khi bạn đã quyết định gắng kết cuộc đời mình với một ai đó…
ảnh minh họa
Một người mà bạn tự thuyết phục bản thân rằng đây chính là sự lựa chọn suốt đời.
Sau một tình yêu tan vỡ, bạn thường sẽ có suy nghĩ đại loại như: “ Sao mọi chuyện lại như thế, mình sẽ sống ra sao!” Đừng nghiêm trọng hóa mọi việc như vậy, chỉ có nhịn ăn – nhịn uống – ngừng thở thì ta mới thật sự chết mà thôi. Nói như vậy không có nghĩa cổ súy việc xem thường cảm xúc sau khi chia tay, với những ai yêu thật lòng sâu đậm thì đau đớn dằn vặt là điều hiển nhiên, có một số cặp đôi tâm đầu ý hợp như sinh ra là dành cho nhau, hoặc như đã gắn bó với nhau quá lâu đến mức mọi cảm xúc phụ thuộc vào đối phương nên “sụp đổ” sau một cuộc tình là điều có thể cảm thông.
Khi ta yêu một ai đó cũng là lúc thế giới quan của ta thay đổi, những gì họ làm hay suy nghĩ đều ít nhiều ảnh hưởng đến chúng ta, thời gian gắn bó càng lâu thì ảnh hưởng càng bén rễ sâu vào suy nghĩ và cảm xúc. Mọi thứ họ làm, mọi điều họ suy nghĩ đều mang một ý nghĩa, nhờ có một nửa gắn kết đó mà cuộc sống chúng ta trở nên “màu hồng” hơn, tiếp thêm động lực phấn đấu và những khó khăn hay suy tư trong cuộc sống bỗng trở nên nhoạt nhòa đi như bị một lăng kính mờ phủ lên.
Rồi bỗng một ngày hiện thực phũ phàng ập đến khi người ấy chợt trở thành người yêu cũ và không còn quanh đây, bạn sẽ thức dậy với một cảm xúc hỗn độn ê chề và cảm thấy chới với khi mọi điều cả hai vun vén cùng nhau bỗng tan tành như chưa từng tồn tại. Hiện thực vỡ vụn, bạn sẽ quờ quạng tìm kiếm đâu là ý nghĩa của cuộc sống mà không có người kia, bạn cũng sẽ tự hỏi bản thân liệu đây là cơn mê hay thật sự hai người đã kết thúc rồi, chưa dừng lại ở đó khi những hiện thực trăn trở từng một thời phủ kín bởi lăng kính mờ kia sẽ dồn dập kéo đến…
Tất cả cảm xúc tiêu cực sẽ đều kéo đến như muốn bẻ gãy mọi động lực phấn đấu. Bạn cũng sẽ dần mất niềm tin vào bản thân, vào người xung quanh cũng như không còn tin vào hạnh phúc… Vượt qua điều đó được hay không là nằm ở bản thân mỗi người, có người vài tháng, có người vài năm nhưng có khi vẫn sống với niềm canh cánh của đời.
Video đang HOT
Dù sao thì, khi đến một giới hạn chịu đựng thì bạn cũng sẽ quyết đinh buông bỏ những cố chấp về người yêu cũ và quyết đinh tiếp bước. Nhưng bước tiếp bằng cách nào? Liệu có bắt buộc phải xóa hết hồi ức của cả hai? Chẳng thể được, bộ não con người không phải là một máy tính mà bạn có thể quyết định lưu giữ hay xóa dữ liệu, những hồi ức đáng nhớ của cả hai vẫn sẽ nằm yêu trong đó.
Chuyện cần đến bao lâu để nguôi ngoai nỗi đau là vấn đề của mỗi người, tôi không lạm bàn nhưng điều quan trọng nhất của cuộc “cải cách bản thân” mà bạn cần nhớ là: “Không cần phải quên người yêu cũ và những kỷ niệm, hãy tôn trọng chúng và chỉ cần cứ tiếp bước mà thôi”. Hãy cố gắng bình tâm, nhớ lại những gì mình thường làm và bắt đầu hình thành lại những thói quen sinh hoạt và công việc như trước: ngủ dậy lúc mấy giờ, nấu ăn sáng cho bản thân (thay vì phải nấu thêm cho anh/cô ấy như trước đây), vẫn bắt đầu ra khỏi nhà đi làm và về nhà như thời khóa biểu cũ (chỉ là không còn những nụ hôn hay những lần đón đưa)…
Nếu để tìm ra một điểm gì đó tích cực từ cuộc tình tan vỡ, thì đó là bạn sẽ có nhiều thời gian dành cho bản thân hơn để hẹn hò cùng bạn bè hay chăm sóc bản thân nhiều hơn. Điều khác biệt của những người biết nắm bắt “điểm tích cực” đó là thay vì dành 100% “thời lượng” để khóc lóc và đóng phim buồn thì họ dùng nó để đầu tư và chăm sóc bản thân tốt hơn sau vết thương.
Chúng ta chỉ là đang lãng mạn hóa cuộc tình và bám víu vào nó mà quên mất những hiện thực rằng, tình yêu tan vỡ là một điều quá đỗi bình thường trong cuộc sống, điều không bình thường đó chính là bạn mãi cố chấp với nó mà bỏ bê bản thân. Thất tình không khiến bạn chết, nó chỉ là một giai đoạn cảm xúc trong cuộc sống của loài người từ hàng ngàn năm nay, vấn đề luôn nằm ở bản thân bạn. Đau khổ trong tình yêu là điều đáng thương và cần được cảm thông, nhưng chỉ trong giới hạn cho phép, vì nếu một cuộc tình dở dang mà khiến bạn không vực dậy được là một tình yêu độc hại, hoặc ít ra bạn là người có vấn đề.
Bằng một lý do gì đó, chia tay là cái kết của cuộc tình vừa qua. Và đến tận bây giờ, bạn vẫn thấy mình còn đang lưu luyến người yêu cũ?
Đôi khi bạn gặp một ai đó với tiếng sét ái tình với suy nghĩ “cô ấy/anh ấy chính là một nửa của mình”, nhưng đảm bảo rằng với hơn 7 tỷ dân trên Trái Đất này thì “một nửa” mà bạn biết chắc chắn sẽ nhiều hơn một. Một cánh cửa đóng lại là một cơ hội dành cho một cánh cửa khác, chỉ là bạn có đủ sáng suốt để nhìn ra thay vì cố chấp mãi chạy theo một người mà bỏ qua những cánh cửa tuyệt vời khác hay không mà thôi.
Và một lần nữa người viết muốn nói rằng: “Cứ để mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, cứ giữ vết thương ở đó, đừng chối bỏ bất cứ kỷ niệm nào với người yêu cũ hay cảm xúc của bản thân, hãy trân quý những điều đã qua. Nhưng nói như vậy để bạn cố chấp sống mãi trong đau khổ, bạn phải tiếp bước để quay lại với quỹ đạo cuộc sống, rồi một ngày những vế thương đó sẽ trở thành một phần của ký ức mà ta sẽ cảm thấy thanh thản và mỉm cười khi nhớ về”.
Theo Phununews
Sợ mang tiếng, mẹ ngăn tôi ly hôn người chồng vũ phu
Mẹ đã bỏ chồng và mẹ không muốn tôi lại bỏ chồng giống mẹ, sợ thiên hạ nói mẹ con tôi chẳng ra gì...
ảnh minh họa
Cưới nhau được hơn 10 năm, có với nhau 4 mặt con thì bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ một mình nuôi 4 anh chị em tôi lên người, còn bố, sau khi cặp kè với rất nhiều người, ông cũng lấy vợ và có 2 đứa con. Mẹ vẫn ở vậy nuôi chị em tôi, không nhận được bất cứ sự chia sẻ về kinh tế nào của bố.
Các anh chị tôi đều đã có gia đình và họ hạnh phúc với cuộc hôn nhân của mình, chỉ có tôi là cô em út, mang tiếng xinh đẹp nhất nhà, được học cao nhất nhà, nhưng cuộc sống hôn nhân lại nhiều trắc trở.
Học xong đại học, tôi lấy chồng. Chồng tôi cùng quê và chỉ cách nhà tôi chưa đầy 2 cây số.
Ngày mới yêu, tôi cũng nghĩ anh hiền lành, nhưng khi cưới về tôi mới nhận thấy rằng, ẩn sau vẻ hiền lành ấy là sự cục mịch, xấu tình. Anh có thể đánh tôi bất cứ lúc nào, nếu anh cảm thấy không hài lòng về tôi.
Chỉ là bữa cơm không đúng như ý anh, hay nói trong lúc anh đang không thỏa mái, nhà cửa không gọn gàng hay con gái khóc không dỗ được,... tất cả mọi thứ anh đều đổ lên đầu tôi, và do tôi cả.
Công việc của anh không thuận lợi, anh cũng đổ tại tôi không biết thu vén gia đình, không biết chăm con, rồi thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi. Nhẹ thì thâm tím mặt mày, nặng thì phải vào bệnh viện điều trị.
Thời gian đầu bị chồng đánh, mỗi khi đi làm tôi hay phải đeo kính đen và nói dối bị ngã, nhưng rồi mọi người cũng nhận ra tôi đang nói dối.
Có lần chồng còn đến tận công ty để đánh tôi, chỉ vì tôi không dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ trong lúc công việc của anh không được tốt. Đồng nghiệp chứng kiến và họ nói tôi nên bỏ chồng, không nên tiếp tục cuộc sống tù ngục như vậy nữa.
Không phải đến lúc bạn bè, đồng nghiệp nói tôi mới nghĩ đến chuyện ly hôn, mà thực ra ngay từ những trận đòn đầu tiên khi hai đứa chưa có con, tôi đã nghĩ đến điều này.
Chỉ có điều, mỗi lần tâm sự với mẹ, nói với mẹ ý định của mình thì mẹ tôi lại gạt đi, mẹ nói đời mẹ chỉ vì bỏ chồng đã mang tiếng cả đời, và không muốn tôi lại bỏ chồng nữa, để thiên hạ người ta nhìn vào mang tiếng cả hai mẹ con đều bỏ chồng.
Hơn nữa, tôi bỏ chồng, mẹ tôi bỏ chồng thì chị gái tôi, 2 anh trai tôi sẽ bị nhà chồng, nhà vợ coi thường. Mẹ muốn tôi phải nhịn nhục, phải chịu đựng vì mẹ và vì các con tôi.
Tôi thương mẹ, nhưng cũng thương chính bản thân mình nữa, không muốn tiếp tục cuộc sống với người chồng vũ phu ấy, nhưng lại không muốn làm mẹ đau khổ, bởi mẹ đã đau khổ cả đời rồi, mẹ đã già rồi, tôi muốn mẹ không phải suy nghĩ những năm còn lại của cuộc đời mình.
Theo Phununews
Đang ân ái, bồ đòi ghi âm để tăng hưng phấn thì sững sờ nghe được âm thanh này... Anh ngoại tình. Lý do anh ngoại tình là gì thì chỉ anh và chị biết rõ. Đêm tân hôn, không thấy sự trinh trắng của chị, anh nổi điên, đập phá mọi thứ xung quanh. Chị ngơ ngác nhìn anh càng khiến anh nổi giận. - Cô nói đi, cô đã ngủ cùng bao nhiêu thằng rồi hả? - Anh quát lên...