Không cần một lời tỏ tình
Có những lúc mình nên học cách từ bỏ một số thứ để níu giữ một số thứ khác, quan trọng hơn và có thể khiến mình ấm áp hơn.
Cách đây 3 năm, tôi gặp Hoàng, vào một buổi chiều mưa tầm tã lạnh buốt, trong lớp học thêm Toán. Cậu ấy cao, hơi gầy, da ngăm, nhìn qua thì chẳng có vẻ gì đặc biệt, nhưng tôi thích đôi mắt ẩn sau cặp kính cận của cậu ấy: dù cậu ấy làm gì, cười đùa, nói chuyện hay chú ý làm bài tập, đôi mắt ấy vẫn luôn có một vẻ suy tư kỳ lạ, cứ như cậu ấy sinh ra là để trầm ngâm vậy. Chúng tôi chẳng có mối dây liên hệ nào, trừ việc cậu ấy ngồi song song tôi, tức là chúng tôi đều ngồi ghế ngoài của hai dãy cạnh nhau, giữa chúng tôi luôn tồn tại một khoảng hở xi- măng lạnh ngắt.
Đáng lẽ ra chúng tôi sẽ là người dưng, không hề quen biết nhau, chỉ đơn giản là hai thực thể tách rời cùng lắng nghe chung một bài giảng; nếu như ngày mưa hôm đó, cậu ấy không đột nhiên quay sang mượn tôi cây thước rồi cuối giờ (vô tình?) quên luôn việc trả. Ngày tiếp theo, vẫn không nói một lời nào (ngoại trừ việc mượn thước) nhưng một cây thước nữa lại ra đi. Nhiều ngày sau đó, thứ duy nhất liên kết chúng tôi vẫn là những cây thước kẻ. Rồi ngày sau đó nữa, khi tôi đã nghĩ về cậu ấy khá nhiều cùng sở thích mượn thước kỳ quặc, thì cậu ấy trực tiếp mở lời hỏi số điện thoại của tôi; và trong lúc trống ngực còn đang đập thình thịch chưa biết làm thế nào thì…điên mất, hết giờ, thầy cho lớp nghỉ. Giữa dòng người đông đúc xô đẩy nhau ra về, khoảng cách giữa chúng tôi vụt trở nên xa cách lạ kỳ, và khi ngoái đầu nhìn về phía cậu ấy, đôi mắt suy tư luôn đầy rẫy tâm sự sau cặp kính kia làm tôi muốn khóc. Cứ thế, chúng tôi bị đẩy ra thật xa, thật xa nhau.
Và bây giờ, tôi đang đứng ở hiện tại – sau 3 năm kể từ ngày tôi gặp Hoàng. Cái tình cảm không đầu không cuối ấy, tôi không biết phải gọi tên là gì nhưng sự thật ánh mắt phức tạp của cậu ấy luôn ám ảnh trong tâm trí tôi, cả trong mơ còn thức. Mở ngoặc một chút về chuyện của quá khứ, sau ngày hôm ấy, vì một số lý do, tôi nghỉ học thêm ở chỗ đó và tôi không gặp lại Hoàng thêm bất kỳ lần nào nữa. Kể từ đó, trong suốt 3 năm qua, tôi vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn hy vọng, mặc dù tôi chẳng biết mình đang hy vọng cái gì và chờ đợi để làm chi, mọi thứ quá mơ hồ, mơ hồ như tình cảm tôi dành cho cậu ấy vậy. Có thể tôi đã trót thích cậu ấy, hoặc thậm chí là thương, là yêu; chỉ là tôi không hiểu tại sao tình cảm học trò trong vắt ngày đó lại làm tôi suy nghĩ nhiều như vậy. 3 năm cho một thứ tình cảm hoang mang, thật sự là quá dài và có lẽ đã đến lúc cần được chấm dứt. Tôi sẽ không nhớ về cậu ấy, không hy vọng về một ngày chúng tôi tìm thấy nhau nữa…
“Này, ra đây đi, tụi tớ đang ngồi chỗ cũ, thằng Duy có chuyện muốn nói” – giọng cái Linh lanh lảnh phía đầu dây bên kia.
“Tớ đang bận, ok? Bye nhé!” – tôi cúp máy, để tâm hồn lắng xuống.
…Kết thúc tại đây thôi. Tôi mở quyển nhật kí viết vài dòng. Mình sẽ mỉm cười buông tay, mỉm cười nhìn những ký ức rơi xuống, không phải là mình không đau, chỉ là…thậm chí mình còn không cảm nhận được nỗi đau này….
Là tôi đang tự lừa dối mình đấy thôi, vì chẳng dễ dàng gì để tôi quên được.
*****
- Hả? – Dường như cùng lúc sau câu nói của Duy, tiếng hét chói tai kia vang dội khắp lớp mà chủ nhân không ai khác….là tôi.
- Trời ơi!- cái Linh luống cuống bịt chặt lấy miệng tôi – cậu im lặng chút đi, nó thích ai là chuyện của nó, không nên kích động một cách thừa thãi như thế.
- Tại sao lại thừa thãi? – tôi dùng hết sức hất mạnh bàn tay nó ra, đứng bật dậy một cách giận dữ (quái quỷ thật, tôi cũng chẳng biết sao mình lại vô duyên thế!)- …là nhỏ Quỳnh điệu chảy nước đó sao, chết tiệt, lúc trước cậu bảo là không thích kia mà- ánh mắt tia lửa của tôi xoáy mạnh vào đôi mắt ngạc nhiên của Duy- tại sao không ai khác là lại là nó?.
Sau chút nghệch ra, Duy cười gượng:
- Ơ, tớ…tớ không biết là…
- Là tại sao cậu giận dữ như thế- Linh lanh chanh cướp lời.
- Tớ…- tôi thở dài bỏ dở câu nói rồi quay đi, không phải tôi kiệm lời đâu nhé, chỉ là tôi cũng không biết tại sao.
*****
Tôi không phải là mẹ của Duy (tất nhiên), tôi chỉ là con bạn thân thiết từ hồi còn để chỏm của nó, vì thế tôi biết mình không có quyền ngăn cấm nó hẹn hò với ai, nhưng tại sao tôi vẫn cứ bực mình? Thề rằng cái khoảnh khắc mà Duy tuyên bố đã có bạn gái đấy, tôi cảm thấy đất trời như sụp đổ, đầu óc mụ mị và thế giới xung quanh mang đậm một màu ảm đạm đen sì. Việc thằng bạn thân có bạn gái tác động đến tôi mạnh mẽ như thế sao? Sẽ không còn những buổi sáng ngồi sau xe cậu ấy đến trường, những buổi chiều thong dong lượn lờ khắp các con phố, những buổi tối rảnh rỗi la cà ở chợ đêm….? Duy của tôi không còn là của tôi nữa, và cậu ấy sẽ lấp đầy những khoảng thời gian rảnh với một người con gái- không phải là tôi? Là lòng ích kỷ của bản thân hay là sự ghen tuông vô cớ của đứa con gái 18 nắng mưa thất thường? Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy rằng cuộc sống vốn bình lặng của tôi sẽ bị xáo trộn lung tung lên và mọi thứ sẽ trở nên thật kinh khủng. Thế đấy, bằng chứng đầu tiên là lòng tôi bỗng dưng nặng trĩu, cổ họng nghẹn đắng và đất trời trở nên thật mờ ảo, tôi muốn khóc….thật sự muốn khóc.
Cậu biết không Hoàng, tình cảm là một cái bẫy đáng ghét.
*****
Đã 5 ngày, Linh không nói chuyện với tôi, Duy cũng chẳng sang huýt tôi đi học mỗi ngày. Mọi thứ bỗng chốc trở nên thật rắc rối. Tôi khó chịu, tôi bức bối, đầu óc tôi cứ như một quả bom sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào khi có xúc tác. Quái quỷ thật, không thể để mọi chuyện bình thường được sao, việc gì lại phải thay đổi.
- Này, đi đứng kiểu gì vậy, bộ mắt để ở sau gáy rồi sao?- tôi giận giữ trừng mắt nhìn kẻ vừa hất khuỷa tay vào mình. Vô tình hay ông Trời vốn dĩ thích trêu ngươi, đó lại là nhỏ Quỳnh điệu.
- Ơ…à…xin lỗi- nhỏ tỉnh bơ đáp trả, khuôn mặt chẳng có chút gì gọi là thành khẩn.
- Xin lỗi với bộ dạng đó ư?- tôi nghiến răng nhấn mạnh từng tiếng, đã bảo mà, đừng đụng vào tôi lúc tôi đang stress – đụng vào người ta rồi thờ ơ xin lỗi là xong sao?
Khuôn mặt nhỏ Quỳnh dần trở nên đỏ gắt, cả lớp bắt đầu xúm lại như mèo nhìn thấy mỡ. Tôi vẫn chưa chịu buông tha:
- Cậu biết không, bây giờ tôi…
- Lại gì nữa, trời ơi!- một giọng nói quen thuộc vang lên, nhỏ Linh hùng dũng rẽ đám đông bước vào- đi theo tao- nó nhìn tôi bằng đôi mắt chán nản không hơn không kém.
Và trước khi bị nhỏ bạn lôi đi xềnh xệch, tôi đã kịp nhìn thấy Duy đứng giữa đám đông nhộn nhạo, ánh mắt cậu ấy rất lạ, đen thẫm và sâu hun hút, khiến tôi chẳng thể biết cậu ấy đang nghĩ gì, dù hai đứa đã như hình với bóng từ thuở còn tắm mưa.
Có những thứ sẽ thật sự thay đổi khi người ta lớn?
*****
- Này, cậu bị làm sao thế? Linh nhíu mày mệt mỏi hỏi.
- Sao là sao? Chính nó đụng vào người tớ trước tôi phân bua.
- Ý tớ là trước đó nữa ấy, bực tức, cáu bẳn, giận dỗi, nhiều lúc còn thở dài thườn thượt như bị ai cướp cơm. Lý do là sao?
- …
- Nói đi chứ, phải biết nguyên nhân thì tớ mới giúp cậu gải quyết được.
- Chẳng có gì đâu, chỉ là…tớ thấy cuộc sống hơi bị xáo trộn thôi tôi (lại ) thở dài.
- Nói thật đi, cậu thích thằng Duy à? Linh đột nhiên hỏi.
Tôi nhảy dựng lên như đĩa phải vôi.
- Cậu điên à?
- Vậy tại sao cậu phải làm toáng lên khi một thằng con trai 18 tuổi có người yêu? Nói đi.
- …..- tôi im lặng sau mấy phút làm mưa làm gió, cứng họng.
- Hay cậu vẫn còn thích cái thằng Hoàng gì đó?
- Tất nhiên….
- Lại nữa, sao cậu cứ thế nhỉ, cứ đem một hình ảnh của quá khứ để đánh lừa hiện tại. Cậu hạnh phúc khi đắm chìm trong quá khứ sao?
Video đang HOT
- ….
Tôi lại im lặng, không biết nên nói gì lúc này, chính xác hơn là không biết mình đang nghĩ gì lúc này. Tôi có thích Hoàng đến độ sẵn sàng lựa chọn cuộc sống của quá khứ không?
Là mình không thể hay là không muốn, quên cậu và thích một người khác? Là mình không trưởng thành hay đã từ chối lớn lên? Là ký ức về cậu luôn ám ảnh mình hay là mình đã ngộ nhận mọi thứ để lừa gạt chính bản thân? Hoàng, mình gọi cậu là mối tình đầu nhé, được không? Mối tình đầu đẹp nhưng không có nghĩa là nó bất biến, cũng như mình bây giờ đã lỡ thay đổi theo thời gian.
*****
Cuộc đời tôi không phải là một quyển tiểu thuyết, cũng chẳng phải là câu chuyện cổ tích thần tiên, tôi biết rõ điều đó, cuộc sống này chỉ có khái niệm quá khứ- hiện tại- tương lai và tất cả mọi người đều phải sống trọn vẹn từng giây phút trong đó, không thể tua kiểu một năm sau hay ít lâu sau đó, vì thế mà bây giờ tâm trạng của tôi lại càng tồi tệ.
Người ta nói: Điều đáng tiếc nhất trên thế gian này là từ bỏ những thứ không nên từ bỏ, níu giữ những thứ không nên níu giữ, tôi bị choáng váng trong cái vòng quay từ bỏ và níu giữ đó. Tôi có nên từ bỏ và níu giữ? Mọi chuyện liệu có còn kịp lúc khi Hoàng đã in sâu trong tôi như một tiềm thức và khi Duy đã có người yêu? Hoàng thật xa vời, xa đến mức khi tôi nhìn lại chỉ còn thấy hình bóng nhạt nhòa của quá khứ, còn Duy thì lại vô cùng gần gũi, gần đến độ khiến tôi vô tâm đánh mất lúc nào không hay. Tất cả có phải bây giờ đã quá muộn, cả Hoàng và cả Duy.
Có lẽ sẽ tốt đẹp hơn nếu mình thôi kiêu hãnh và chúng ta ngừng thay đổi bản thân. Nhưng thật sự đó là điều không thể. Và tình cảm này cũng chỉ là một chút xao xuyến thoáng qua trong tim. Rồi sẽ ổn thôi, đúng không? Chúng ta sẽ hạnh phúc, với những gì chúng ta lựa chọn….
*****
Trời mưa…
Tôi thích mưa, đặc biệt là vào những ngày hè, cảm giác tươi mát và thoải mái tràn ngập khắp tâm hồn, khiến tôi muốn ngay lập tức lao ra khỏi trường để vẫy vùng cho đã. Trống đánh hết tiết, tôi còn chưa thực hiện được dự định tắm mưa điên rồ của mình thì đã có một bàn tay níu tôi lại.
- Cậu hâm à, lại muốn tắm mưa? Có còn là con nít đâu.
Duy lầm bầm, một tay níu tay tôi, một tay bung ô.
- Đợi đấy, tớ đưa cậu ra bến xe buýt.
- Hôm nay cậu đi cũng đi buýt à?
- Không, đưa cậu ra bến thôi, hay là cậu muốn tắm mưa? Duy kéo dài giọng, như trêu chọc cái sở thích hâm đơ của tôi.
Tôi cười, trả lời ngang:
- Ừ đấy, sao?
Duy không trả lời, vì đã bung ô xong, kéo tôi lại gần vào dưới tán ô.
- Đi thôi.
Tôi thích mưa, đặc biệt là khi đi dưới tán ô được ai đó che cho, những lúc đó tôi chỉ việc hít thật sâu không khí trong lành mưa đem lại, và lãng đãng đưa tay ra hứng những hạt mưa trong vắt, cảm giác bình yên lạ kỳ, và vì thế tôi cứ cười mãi. Duy đi cạnh tôi, không nói gì, một tay cầm ô, một tay xỏ túi quần, phía vai trái hơi ướt, chắc vì cậu ấy nghiêng ô về phía tôi nhiều. Trong phim Hàn, những lúc như vậy, hẳn cô gái sẽ đưa tay đẩy ô về lại phía chàng trai, vì sợ chàng trai bị ướt, vì sợ chàng trai bị ốm; nhưng tôi thì không, tôi thích cái cảm giác được Duy bảo vệ, thích được là đứa con nít bên Duy, chỉ việc chơi đùa, mọi thứ còn lại sẽ do cậu ấy lo liệu, hơn nữa Duy cũng đã quen với việc này từ hồi còn nhỏ xíu rồi.
- Này… Duy lên tiếng, giọng nhỏ, có vẻ hơi do dự.
- Gì??.
- Chuyện này…à…ừm… có vẻ cậu ấy đang băn khoăn không biết nên nói hay không, và bắt đầu như thế nào.
- Đừng làm cái bộ dạng như gà mắc tóc thế. Cậu nói dối tớ chuyện gì, nói đi tôi liếc nhìn cậu ấy, tự hào với chính bản thân, tôi đã ở bên cạnh cậu ấy 17 năm có lẻ, chỉ cần nhìn biểu hiện là có thể biết cậu ấy nghĩ gì, nói cho dễ hiểu thì tôi hiểu cậu ấy còn hơn cả hiểu chính mình.
Duy chẳng ngạc nhiên gì với cái kiểu nói như biết hết của tôi, lại tiếp tục ngập ngừng:
- Ờ thì…có nói dối cậu…chuyện tớ…
Duy dừng chân hẳn lại, tôi cũng phải dừng theo, chúng tôi đứng đối diện nhau, trên đầu chúng tôi là tán ô màu vàng, những hạt mưa chạm nhẹ vào tán ô ấy, trượt xuống bên rìa rồi rơi xuống đất, vỡ tan thành nhiều hạt nhỏ.
Tôi thích mưa, và bây giờ…tôi cũng thích Duy nữa, cái cảm giác thân thuộc khi ở bên cậu ấy lan tỏa khắp từng tế bào, làm cho tôi hạnh phúc. Tôi bỗng muốn ôm Duy, ôm thật chặt, đấm vào lưng cậu ấy mà nói rằng: Đồ ngốc, dù cậu có nói dối tớ chuyện gì cũng chẳng sao cả, chỉ cần cậu ở bên cạnh tớ thế này, là Duy của tớ thế này, vậy là đủ.
- Tớ nói dối cậu… Duy tiếp tục- …chuyện tớ hẹn hò.
- ???.
- Thật ra tớ không có hẹn hò với ai hết, tớ chỉ nói dối cậu thôi Duy cúi mặt, di di mũi giày trên mặt đất, đó là biểu hiện khi cậu ấy thú nhận điều gì đó.
- Tại sao? tôi hỏi.
Và chưa để Duy kịp trả lời, theo thói quen cũ những lúc trừng phạt cậu ấy nói dối, tôi vòng tay qua cổ Duy, dùng hết sức kẹp lại như gọng kìm, rồi xoay cậu ấy vòng quanh, cho chừa…cái tật nói dối. Chiếc ô màu vàng rơi xuống, cả hai chúng tôi đều ướt, mặc kệ…tôi xoay cậu ấy vài vòng nữa cho hả giận. Duy không phản kháng gì, còn tôi thì cười vui vẻ, miệng lầm bầm vài câu trách móc vô nghĩa.
- Hay là… tôi dừng lại, tay vẫn ở tư thế kẹp cổ Duy, thở hổn hển vì mệt nhưng cố nói cho hết câu – mình yêu nhau đi.
Tôi đã định nói như thế, thật đấy, tôi thề là tôi muốn nói như thế, nhưng không hiểu vì cái quái gì mà câu tỏ tình đó lại biến dạng thành:
- Hay là…mình chạy đua đi, xem ai ra bến xe buýt trước.
Nói xong tôi co giò chạy thẳng, mặc mưa làm cho mái tóc và áo quần ướt lem, tâm trạng của tôi bây giờ vô cùng thoải mái. Quay đầu nhìn lại, Duy đang chạy theo sau, tóc bết dính vì nước mưa, nhưng cậu ấy đang mỉm cười. Bất giác, tôi cũng mỉm cười.
Cậu và cậu ấy rất khác nhau. Ngày mưa năm đó, cậu làm trái tim mình rung động. Ngày mưa hiện tại, cậu ấy che ô cho mình, khiến mình ấm áp. Cậu và cậu ấy khác nhau, cậu không thể vượt qua khoảng hở xi- măng ở giữa để đến gần mình, còn cậu ấy thì luôn luôn ở cạnh, mỗi lúc mình quay đầu, nhìn sang phải sang trái, cậu ấy đều luôn ở đó, nhìn mình mỉm cười. Cậu và cậu ấy khác nhau, vì cậu ở thì quá khứ, còn cậu ấy đối với mình, cả quá khứ…hiện tại…lẫn tương lai. Hoàng, hay là…mình thật sự quên cậu nhé!!!.
- Này…- tôi nói với Duy, lúc chúng tôi đã ngồi ở trạm xe buýt- …bây giờ tớ không muốn đi buýt nữa, chở tớ về đi.
- Nhưng tớ không có áo mưa, ô cũng bị ướt rồi, cậu lại muốn tắm mưa? vẫn là cái giọng điệu kéo dài từ cuối như trêu chọc quen thuộc.
- Cậu không biết hả, đã ướt rồi thì không sợ bị ướt nữa- tôi nghiêng đầu, nhớ lại câu thoại trong một bộ phim, bật cười.
- Cậu là con nít đấy à…- Duy thở dài đầu hàng- được rồi, vậy thì đi cậu ấy đứng lên trước rồi kéo tôi đứng dậy- bị ốm thì đừng có trách.
Tôi ôm luôn cánh tay cậu ấy, cố tỏ vẻ tự nhiên: Bị ốm thì cậu phải mua thuốc rồi.
Trời mưa…
Tôi thích mưa, thích Duy, thích luôn cảm giác được ngồi sau xe cậu ấy, tay ôm nhẹ vạt áo, đầu tựa nhẹ vào lưng Duy, nói những câu chuyện trên trời dưới đất.
Chưa có một lời tỏ tình nào được nói ra, nhưng tình cảm thì đã được trái tim xác định, với tôi, vậy là đủ, và có lẽ…cả Duy cũng thế.
Thế là, trong một ngày mưa rất bình thường của tuổi 18, tôi đã nhẹ nhàng thả trôi một hình bóng của quá khứ, ôm chặt vào lòng tình cảm đáng yêu của cậu bạn luôn cùng tôi trải qua những câu chuyện vui buồn. Khóe môi vẫn ẩn hiện nụ cười hạnh phúc, tôi nhận ra rằng: có những lúc mình nên học cách từ bỏ một số thứ để níu giữ một số thứ khác, quan trọng hơn và có thể khiến mình ấm áp hơn.
Mùa hạ.
Nắng lấp lánh sau màn mưa, và chỉ một chút nữa thôi, khi mưa tạnh, cầu vồng sẽ xuất hiện.
Có lẽ mình đã lớn, mình đã biết nắm giữ những gì mình thật sự cần và muốn, thôi kiêu hãnh và thôi tự vùi mình vào lớp bụi quá khứ. Cậu cũng vậy đúng không? Chúng ta còn cả một bầu trời phía trước, và đấy chỉ là những phút bâng khuâng đầu tiên trong đời, không cần quên, cũng không cần phải nhớ….
Gửi cậu và tạm biệt cậu- khoảnh khắc bâng khuâng đầu tiên của mình.
Theo Guu
Lời tỏ tình của hoàng hôn
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời còn ý nghĩa...
Trong giấc mơ chập chờn đêm đó, tôi nghe có tiếng ai thút thít bên tai mình, hình như mẹ đang khóc. Tôi mơ hồ nghe cả tiếng bố gằn lên với mẹ:
- Mình làm cái gì vậy? Có im ngay đi không?
Và hình như... tôi khóc!
Giọt nước mắt chưa khô, tôi lại nghe tiếng mẹ, lần này là thật:
- Dậy thôi con! Về đến nhà rồi...
Biển là nhà. Từ bao nhiêu lâu nay tôi không nghe tiếng biển, tôi không còn nhớ nữa...
Bình minh về trên biển, đẹp nhưng cảm giác thấy lại nó đã không còn nguyên vẹn. Tôi chới với bấu lấy thành tay vịn của chiếc xe lăn, lạnh lẽo đến rợn người. Đã nửa tháng kể từ khi tôi nghe cái tin định mệnh ấy, rằng tôi mãi mãi không thể đi lại được sau một vụ tai nạn bất ngờ. Tôi đã từng nung nấu ý định hủy hoại đời mình như chọn một kết thúc đầy nghiệt ngã, nhưng cuối cùng, thật may, điều đó không trở thành sự thật.
Biển của những ngày Đông, ngọn gió mang vị biển mặn mòi lùa vào mọi ngóc ngách, xua đi bầu không khí ngột ngạt trong ô tô, mẹ cười thật hiền, tôi nhìn thấy trong đôi mắt ấy nỗi lo âu đau đáu, đó là lí do duy nhất níu tôi lại với cuộc đời này, Because of you vẫn vang lên đều đều như một lời cổ vũ nhưng không hiểu sao, tôi ôm mặt òa khóc khi bàn tay lóng ngóng, bất lực không thể nào di chuyển được chiếc xe lăn. Mẹ vội vàng xô tới lau đi những giọt nước mắt của tôi khi nước mắt mẹ trực chờ trào ra:
- Đừng khóc, Mi! Đợi một thời gian quay lại, cả nhà sẽ đưa con ra nước ngoài chữa trị, chắc chắn con sẽ lại đi được, bất cứ nơi đâu con muốn.
Đó là lời hứa của mẹ nhưng tôi biết sẽ là rất khó khăn. Bố nhìn hai mẹ con, sống mũi đỏ ửng lên. Người đàn ông đã dành tất cả cuộc sống của mình cho hai mẹ con tôi, chỉ có thể là bố. Người sẵn sàng gạt bỏ tất cả công việc bộn bề đang chờ giải quyết ở công ti chỉ để cho tôi chút an lòng, có lẽ cũng chỉ có bố thôi. Ông choàng tay ôm lấy tôi và mẹ:
- Đừng khóc, Mi, con đừng khóc!
* * *
Tôi phải dần trở lại với quỹ đạo cuộc sống dù chẳng mấy dễ dàng, tôi phải nghĩ mình còn hạnh phúc. Từ ngày về đây, tôi vẫn hay ra ngắm biển mỗi hoàng hôn và mỗi lần đưa máy ảnh lên, hình ảnh chàng trai đó lại vô tình lọt vào tầm ngắm, mười lần như một, tôi đâm ra tò mò. Chàng trai mang thân hình rắn rỏi đặc trưng của biển cả, làn da rám nắng và mái tóc hơi quăn lên, đặc biệt là điểm sáng trong đôi mắt, nó thực sự thu hút tôi. Lâu dần tôi nhận ra, cậu bạn đó giống tôi, ngày nào cũng giờ này, có mặt tại nơi này, có lẽ chỉ để ngắm hoàng hôn ở biển hay thả đi trong lòng những nỗi niềm sâu kín.
Bất giác tôi mỉm cười, giật mình nhận ra đã từ lâu không cười hồn nhiên như thế. Tôi đặt cây bút chì lên tờ giấy vẽ nhuốm ánh chiều tà, bắt đầu những nét phác đầu tiên cho bức tranh về hoàng hôn biển có bóng hình chàng trai đặc biệt ấy. Tôi cúi xuống, rồi ngẩng lên, hụt hẫng khi cậu bạn không còn ở đó. Nhưng rất nhanh, tôi nhận ra một nụ cười thật rạng rỡ hiện lên sau giá vẽ. Chàng trai đó, với hàm răng trắng bóc và mái tóc quăn tít rất đen, hồ hởi hỏi tôi:
- Cậu vẽ gì?
- Tôi... - tôi ấp úng trong một phút ngại ngần - vẽ biển, và... cậu!
Cậu bạn tỏ ra hơi bất ngờ rồi ngó nghiêng bức tranh mới được phác thảo sơ sài, hỏi vặn:
- Cậu là họa sĩ à?
- Không... - tôi bối rối - tôi là phóng viên. Lẽ ra giờ này đang chạy tin bài ở một miền đất xa xôi nào đó.
- Phóng viên? - cậu bạn ngạc nhiên nhưng sau một phút trở nên ái ngại khi nhìn vào đôi chân đang co vào của tôi, dè dặt:
- Cậu không sao chứ?
- Không - tôi cười thật chân thành. Cậu bạn ấy cũng cười. Tôi đã bắt đầu yêu nụ cười ấy.
* * *
Kể từ sau cái buổi bắt chuyện cùng Quân, hai đứa tôi thường gặp nhau và sớm trở nên thân thiết. Chúng tôi kể cho nhau nghe nhiều chuyện, nỗi tuyệt vọng tôi từng mang khi biết mình không thể đi lại và những dự định còn đang dang dở. Mẹ ngạc nhiên khi thấy tôi tươi tỉnh lạ thường, nhẹ nhàng hỏi thăm:
- Mi, con có chuyện gì vui?
Tôi nhìn mẹ, cười tít rồi chỉ tay ra cửa sổ về phía cái dáng người mặc chiếc áo màu đỏ đun đang nện từng bước thật vững chãi trên bãi biển giữa buổi trưa nắng gắt:
- Mẹ, mẹ có thấy cậu ấy không? Bạn con, cậu ấy nói chuyện nhộn lắm!
Mẹ ngạc nhiên hơn nữa. Tôi sinh ra trong một gia đình sung túc mọi mặt. Bạn của tôi từ nhỏ chí lớn là những đứa cũng sung túc hệt như tôi. Vài đứa con gái hay đến nhà đặc dân thành phố, gia đình có điều kiện, đứa nào đứa đấy da trắng, tóc tai và quần áo gọn gàng, nói năng khép nép. Gia đình tôi sống chan hoà nhưng có lẽ, người bạn mới ấy làm mẹ ngạc nhiên vì không ngờ tôi lại hoà nhập nhanh đến vậy.
Quân hơn tôi một tuổi, dân chài chính gốc, được mười tám đã theo người lớn bôn ba sóng gió. Tôi hỏi:
- Sao Quân không đi học tiếp? Thì cậu bạn rầu rầu:
- Cũng muốn lắm. Hồi đó Quân học khá nhất lớp nhưng... nhà nghèo quá. Dưới còn 5 đứa em, để ba mẹ nặng gánh quá không đành lòng.
Tôi lặng người nhìn hoàng hôn ùa về trên biển một màu đỏ ối. Đã qua được nửa năm ở nơi này, hoàng hôn trên biển đã thân thuộc, như Quân, tôi chợt thương quá chàng trai đã tìm lại cho tôi nụ cười an nhiên của những ngày xưa đó. Vì cậu ấy, chưa bao giờ hạnh phúc như tôi nhưng lại mang nụ cười cho những người cần có nó.
Bất chợt Quân hỏi tôi:
- Mi muốn ra ngoài đó chơi một lát không? - Quân chỉ tay về phía những con sóng đang dập dờn.
- Có... - tôi khựng lại - Nhưng mà...
- Không sao đâu! - Quân cười hiền rồi bế thốc tôi lên, phăng phăng tiến về phía biển. Tôi chới với, phải vội ghì lấy vai Quân, đôi bắp tay rắn chắc quàng qua tôi, mùi mồ hôi mặn mòi giữa hoàng hôn biển cả, một thứ cảm giác an nhiên và tưởng tin tuyệt đối, tôi cười thầm, thấy mình như hạnh phúc.
Quân đặt tôi chạm vào nền cát ướt. Tôi nhìn chân mình, đôi chân bị liệt một thời gian đã teo lại và bé hơn rất nhiều, Quân vẫn đỡ tôi nhưng tôi cau mày vì đau đớn, cậu vội đặt tôi ngồi hẳn xuống nền cát rồi cùng ngồi kế bên, tôi thả tay nghịch những đợt sóng tấp vào bờ, thích thú. Quân chìa về phía tôi một cái vỏ ốc rất đẹp, thì thầm:
- Mi à, mình thích Mi!
Một nụ hôn thật khẽ lướt qua trên trán. Tôi bối rối, thấy tim mình loạn nhịp nhưng vẫn yên lặng mãi. Đến khi chỉ còn nhìn rõ mặt Quân bằng ánh đèn hắt lại từ phía xa, tôi mới lên tiếng thật cẩn trọng:
- Mình...
- Mình biết - Quân chặn ngang: - giữa chúng ta, chỉ có thể là bạn - Quân cười hiền: - Mi yên tâm, mình không sao đâu.
Nụ cười Quân tắt dần rồi chìm vào bóng tối. Quân lại thận trọng bế thốc tôi lên, vẫn là thứ cảm giác tưởng tin tuyệt đối ấy rồi tiến về phía chiếc xe lăn trơ trọi phía xa, vừa đặt tôi xuống rồi trao tay cầm cho chị Nhi - chị họ tôi đang chờ sẵn:
- Mi về nhé! Ngày mai Quân đi biển rồi, đừng đợi.
Chị Nhi đẩy xe đi, tôi còn cảm nhận Quân đứng mãi phía đằng xa và lặng nhìn theo nhưng vẫn không quay đầu lại. Không hiểu sao tôi lại khóc, hay giọt sương bất chợt đậu lại trên rèm mi ngoan?
* * *
Mấy ngày liền không gặp Quân, tôi thấy mình trống vắng khủng khiếp. Có lẽ cậu ấy đi biển chưa về. Tôi tha thẩn lục lại đống tranh mình đã vẽ từ ngày về đây, giật mình nhận ra hai phần ba trong số đó có bóng hình Quân. Một bức sơn dầu vẽ Quân từ phía xa trước hoàng hôn biển cả, một bức bán thân tôi vẽ khi ngồi đối diện Quân trong bàn đọc ở hiệu sách. Quân thích đọc sách lắm mà thứ ấy, tôi nhiều vô kể. Từ khi về đây cùng mẹ, mỗi tuần bố xuống một lần mà vẫn chưa chuyển được hết sách của tôi. Chúng tôi vẫn cùng nhau lê la hàng giờ ở cửa hàng sách có cái góc ngồi đọc nhỏ nhỏ xinh xinh. Quân đọc rất nhiều mà vốn hiểu biết của cậu gấp bao nhiêu lần những đứa con trai học đại học chơi cùng với tôi. Hỏi gì Quân cũng biết, tôi thích thú gọi Quân là cuốn "từ điển sống", Quân cười rồi cốc trán tôi:
- "Từ điển sống" của riêng Mi thôi. Đừng khen nữa Quân nổ mũi bây giờ.
Quân giả đò tự nhiên nhưng cái chữ "của Mi" Quân nói ra nghe ngượng nghịu làm sao. Tôi đỏ mặt, chỉ ấp úng cười trừ.
Tôi thường đưa Quân mượn sách của mình rồi nói tặng kỉ niệm luôn:
- Mình nhiều sách lắm, tặng Quân đỡ không có cái tủ sách sắp gãy được rồi.
Những lúc đó, Quân hay gãi đầu gãi tai:
- Mình... chỉ có vỏ ốc để tặng Mi thôi!
* * *
Một tuần, nửa tháng rồi hai tháng trôi qua, ngày nào tôi cũng ngóng về phía biển qua ô cửa sổ xem Quân đã về hay chưa nhưng lần nào tôi cũng thất vọng. Quân đã đi đâu sau lời tỏ tình chưa có câu trả lời ấy? Hay cậu đang ngầm hiểu điều gì rồi tự khiến mình đau?
Tôi bên Quân không quá lâu nhưng thứ tình cảm đã có với Quân khó có gì thể thay thế được. Quân là người đã thổi vào trong tôi một nguồn sống khác. Không có cậu ấy, chắc gì tôi qua nổi nỗi tuyệt vọng và nhận ra cuộc đời còn ý nghĩa...
"Mi à, cậu vẽ đẹp lắm. Thay vì làm phóng viên bôn ba đây đó, cậu mở phòng tranh đi..."
Đấy là lời Quân nói khi tôi tiếc nuối về ước mơ dang dở. Tôi đã rất tin mình có thể thành công với một vai trò mới và cạnh tôi, Quân luôn theo sát để ủng hộ và đưa ra những lời khuyên kịp lúc. Quân đã đẩy tôi đi quanh khu mình sống trong phạm vi khá xa để tham quan địa điểm. Những dự định còn đang dang dở mà Quân đã đi đâu để tôi lại một mình và ngày ngày ngóng trông cậu ấy?
Nhớ Quân, tôi tìm lại những bức vẽ có bóng hình cậu ấy. Bức tôi cho là đẹp nhất và Quân thích nhất trong số đó, bức sơn dầu vẽ Quân ngồi trước hoàng hôn trên biển đã được tôi gửi tham gia Phố biển tôi yêu - một cuộc thi vẽ tranh về biển mà Quân từng nhắc, ngay sau cái hôm Quân nói thích tôi. Đã 2 tháng sau hôm đó, ban tổ chức gọi điện báo tranh của tôi được giải nhất chiều nay mà sao niềm vui chẳng thể vỡ ra trong lòng như mình từng nghĩ. Tôi đã khóc, vì nhớ Quân. Họ mời tôi đến dự lễ trao giải để giới thiệu về tác phẩm. Nhất định phải đi rồi, nhưng... giá có Quân đi cùng - tôi gạt nước mắt mình - thì tốt quá!
Tôi đòi chị Nhi cùng tôi đi tìm nhà Quân để hỏi cho ra sao Quân trốn tôi mãi vậy? Tôi sẽ nói cho Quân nghe tôi nhớ Quân đến độ nào, Quân sẽ vui trở lại, nhất định rồi.
Lòng vòng cả một buổi sáng nắng nôi, hai chị em, bằng những thông tin ít ỏi đã tìm được nhà Quân. Nhìn căn nhà tồi tàn xác xơ, tôi khựng lại, thấy gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Chị Nhi nhìn tôi ý dò chừng, tôi gật nhẹ, chị bắt đầu đẩy tôi vào trong khoảng sân rộng. Tôi nuốt những giọt nước mắt sắp sửa trào ra, cất tiếng gọi:
- Quân à!
Tôi gọi liền rất to, không có tiếng ai đáp trả, rõ ràng cửa nhà không có khoá. Chị Nhi thận trọng nâng chiếc xe lăn lên bậc cửa rồi đẩy hẳn vào trong.
Đó là lần cuối cùng tôi được gặp Quân nhưng tôi không hề hay biết. Hình ảnh Quân buổi hôm đó có lẽ sẽ ám ảnh tôi mãi. Vẫn mái tóc và nụ cười đó đón tôi sau những nhớ nhung thầm lặng. Quân đang khó nhọc ngồi dậy khi trên chiếc giường đơn kê chỏng chơ giữa nhà, thần sắc vô cùng nhợt nhạt. Nước mắt tôi oà vỡ tức thì và muốn lao đến cạnh Quân ngay lập tức. Tôi siết chặt lấy tay Quân, cuống quýt:
- Quân à, Quân sao vậy?
Quân lắc đầu: - Mình sốt sơ thôi.
Tôi nhìn nụ cười Quân nở ra khó nhọc. Không hiểu sao tôi quá thương Quân đến nỗi thấy lòng mình mệt nhọc theo. Tôi rối rít khoe với Quân về giải nhất cuộc thi vẽ, Quân vẫn cười hiền như vậy:
- Ban tổ chức mời Mi lên Hà Nội nhận giải và giới thiệu về bức tranh đó. Quân đi cùng, nha!
- Không được, đêm nay khỏi sốt Quân lại đi biển rồi. Quân sẽ đợi Mi về khao giải.
Tôi ra về mà còn băn khoăn mãi, hẹn sẽ trở lại nhà Quân vào buổi chiều nhưng chiều ấy, vướng chuẩn bị, tôi không đến được. Sáng hôm sau tôi đi Hà Nội sớm để dự lễ trao giải, bài thuyết trình được chuẩn bị kĩ lưỡng thực sự rất trọn vẹn, tôi ước gì Quân nghe được những lời tôi nói về Quân, về vị trí và tình cảm của cậu trong trái tim mình.
Những hồi ức tươi đẹp bừng lên như nắng mai giữa quãng thời gian u tối ấy, những tia nắng ấy là Quân chứ không phải ai khác, đã sưởi ấm và tỉnh thức những giấc mơ tôi. Tôi hồ hởi vì câu trả lời cho lời tỏ tình của Quân, chắc Quân sẽ rất vui. Sau quãng thời gian đó, chúng tôi sẽ lại thân thiết với những buổi ngồi cùng nhau trước hoàng hôn về trên biển, những sớm cùng nhau ở hiệu sách cuối dãy phố nhiều nắng gió. Rồi tôi sẽ có một phòng tranh sau giải thưởng này, trong hai tháng đó tôi đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ. Phòng tranh sẽ có trọn vẹn kệ sách của tôi chuyển từ Hà Nội xuống. Tôi mỉm cười mãi khi nghĩ mình sắp được gặp Quân trên đường về.
Đến nơi, tôi nhận tin dữ. Chị Nhi hốt hoảng báo Quân mất rồi, ung thư tủy sống do di chứng chất độc da cam, tôi thấy mình không khóc được, cơ thể run lên bần bật như muốn quỵ, không thể tin vào tai mình. Chị Nhi đỡ tôi từ tay mẹ, tôi nghẹn ngào:
- Chị, cho em đến đó!
- Mai táng rồi em.
Tôi nấc lên, không còn hay biết mọi thứ xung quanh. Chị Nhi bảo:
- Đừng khóc nữa em. Quân nó để lại thư cho em đây. Ngoan!
Chị Nhi dẫn tôi đến trước mộ Quân rồi đưa thư cho tôi. Tôi nhìn gương mặt Quân trên bia đá, vẫn là nụ cười đó như đang mỉm cười với tôi. Quân dặn tôi nhất định phòng tranh phải được hoàn thành, rằng cậu ấy sẽ về thăm, hi vọng tôi luôn chào đón. Đấy, vẫn là cái giọng điệu vui vẻ đó khi cận kề cái chết, hỏi sao Quân luôn mang hạnh phúc cho những người xung quanh khi cuộc sống bản thân bộn bề khó nhọc. Chính tôi cũng quen mang những ý nghĩ lạc quan khi ở cạnh Quân. Nghĩ đến đó, nụ cười tôi nở ra méo xệch:
- Quân à, phòng tranh sẽ mang tên của Quân để Quân dễ tìm về thăm Mi nhé!
Theo Guu
Chiều nay không có mưa bay "Đã đến lúc phải dừng lại rồi. Mình chia tay nhé em!" -Dòng tin nhắn gọn lỏn từ số điện thoại của anh làm nó choáng váng. Đây là câu trả lời sau bao ngày biến mất của anh dành cho nó sao? Nó thấy mắt mình nhòa dần, là mơ phải không, nhưng sao vẫn thấy tim mình như bị bóp nghẹt....