Không cần biết đến trước hay đến sau, miễn đến rồi thì ở lại mãi mãi
Vì tình yêu vốn chẳng cần coi trọng thứ tự, hết yêu người này không có nghĩa yêu người khác sẽ bớt đi đam mê.
Trước đây cô gái từng rất ngại yêu, sợ yêu, tránh né tình yêu hết mức. Vì cô gái nghĩ, yêu một người chắc gì người đó đã chịu ở bên mình mãi mãi, mà cứ yêu đi yêu lại như thế, liệu có đến một ngày tình yêu bị chai sạn? Cô gái không muốn mình có một thứ tình yêu trách nhiệm hay một thứ tình yêu “Ừ, dẫu sao còn may là có đứa chịu yêu mình”. Không, cô gái muốn yêu là si mê, là cả thế giới này chao đảo chỉ bởi một cái liếc mắt, là hàng đêm nỗi nhớ giày vò đến mất ngủ. Cô gái muốn mình phải yêu như thế, có khi là hơn cả thế.
Ấy vậy mà cũng có trốn được mãi đâu, cô gái yêu rồi, và không chỉ một lần.
Cô gái từng nghĩ sẽ bất chấp tất cả mà lao vào tình yêu một cách cuồng si và nhiệt thành nhất
Lần đầu tiên, cô gái đem lòng yêu một đàn anh khóa trên. Đánh guitar giỏi, giọng hát thì khỏi phải bàn, mái tóc dài rất lãng tử, nụ cười thì cứ như thực như không. Cô gái đắm đuối trong tiếng đàn, trong tiếng hát, đến cả khóe miệng hơi nhếch lên một chút chẳng ai đoán được là đang vui hay buồn. Nhưng mà tâm hồn nghệ sỹ vốn không dành cho một kẻ mơ mộng như cô gái có thể nắm giữ. Cô gái nhận ra mình bất lực ngay từ điểm bắt đầu nhưng vẫn cố chấp cho đến điểm kết thúc. Một cách kết thúc giữa tiếng khóc của cô và sự im lặng đến lạnh lùng của anh ấy. Cô gái nhốt mình trong phòng hàng tháng trời, thấy một ngày dài như thể mấy năm. Bạn thân đến “sút” cô ra khỏi “cái vỏ ốc”, kéo cô đi làm thêm, tình nguyện, mọi thứ có thể. Cô gái lấy lại được nụ cười rồi nhưng tim thì vẫn như có một lỗ hổng lớn, mỗi khi gió lùa qua lại rùng mình một cái.
Cô gái nhận ra mình bất lực ngay từ điểm bắt đầu nhưng vẫn cố chấp cho đến điểm kết thúc
Lần thứ hai, một người con trai đáng yêu như bảo bối nhỏ. Cô gái thấy má mình nóng lên khi tay hai người vô tình chạm, cô gái có thể dành hàng giờ nghe cậu thao thao bất tuyệt về bóng đá, về game, về hàng ty tỷ thứ khác cậu quan tâm dù cô chẳng hiểu gì mấy. Mỗi tin nhắn về đêm của cậu khiến cô cười hạnh phúc, không đếm được bao lần đang nhắn tin dở thì ngủ gục. Người con trai kém cô 2 tuổi, vậy nên chẳng biết bao giờ mới trưởng thành. “Bảo bối” của cô gái rất hay ghen, và cố chấp, và ngang ngược đến mức cực đoan. Cô gái mệt mỏi, cô gái chán nản, cô gái thấy phiền phức. Cô gái cảm thấy mình không được người yêu coi trọng, đến chút tin tưởng cũng chẳng có, thế thì yêu nhau làm gì nhỉ? Nhưng cô gái không muốn chia tay, không, cô gái không muốn. Tình yêu nên là bất diệt, tình yêu nên là phép nhiệm màu có thể xua tan mọi ghen tuông mù quáng, cô gái hô lên khẩu hiệu không biết bao nhiêu lần rồi lại chùng vai xuống vì thấy mình đang giả tạo quá. Chia tay ư? Thực sự phải chia tay ư?
Video đang HOT
Ừ, thế là cô gái lại chia tay đấy. Lỗ hổng cũ trong tim chưa vá xong đã có một lỗ hổng mới bên cạnh, gió thổi qua lúc này không phải rùng mình nữa mà là quặn lên từng cơn rồi. Cô gái lại bắt đầu sợ yêu, tránh né, tìm cách chạy trốn trước mọi “tín hiệu” quanh mình. Lần này cô hạ quyết tâm, không bao giờ yêu nữa nếu không chắc chắn.
Tình yêu giống như bong bóng, chẳng thể nắm bắt cũng chẳng thể biết khi nào nó tan vỡ
Cuộc sống cô đơn thú vị hơn cô gái nghĩ. Những chuyến “phượt”, những người bạn không giới hạn vùng miền và cả quốc tịch khiến cô gái chẳng cần đến một tình yêu nữa. Công việc ngập đầu, bài vở liên miên ngày này qua ngày khác cũng khiến cô gái chẳng đủ chút tâm trí thừa thãi nào để nghĩ ngợi. Bố mẹ cằn nhằn, bạn bè giục giã, cô gái cười, phẩy tay thẳng tưng “Kệ đi, rồi sẽ đâu vào đấy.”
Rồi cô gặp anh trên một chuyến hành trình, tình cờ hơn cả số phận sắp đặt. Ban đầu, cô gái rụt rè, cô gái vẫn sợ yêu mà, cô gái sợ mình lại yêu lầm một lần nữa. Nhưng ngày qua ngày, cô lại thấy anh đáng để yêu thêm một chút. Người con trai của miền núi mang nước da bánh mật rắn rỏi và ý chí mạnh mẽ trong từng câu nói. Cô gái không biết nữa, cô gái nghĩ anh xứng đáng có một người yêu anh theo kiểu cuồng nhiệt và si mê như cô năm nào, chứ không phải cô hiện tại, yêu mà không dứt khoát, yêu mà muốn tránh né. Cô muốn anh là tình đầu, là khi cô còn ngây dại và chân thành nhất để yêu mà không cần biết tương lai, có khi còn chẳng quan tâm hiện tại.
Liệu anh sẽ nắm tay cô đi hết đoạn đường này chứ?
Anh nói cô ngốc. Anh bảo em sợ không thể yêu anh cuồng si sao, anh cũng chẳng cần em yêu anh cuồng si. Cô gái hỏi vậy anh muốn em yêu anh kiểu gì.
“Kiểu đây là người em sẽ lấy làm chồng”
“Để lấy làm chồng thì không cần cuồng si ư?”
“Không cần thiết.”
“Anh thực sự không ghen với quá khứ của em chứ? Em sợ rằng mình đã từng yêu họ nhiều hơn yêu anh”
“Em có chắc không? Họ bên em nhất thời, anh bên em cả đời. Tính thế nào cũng thấy em yêu anh nhiều hơn họ vài chục lần”
Ừ nhỉ! Cô gái chợt nhận ra điều hiển nhiên không thể tả, cô còn cả một đời này để yêu anh cơ mà. Ai dám nói cô sẽ lại không cuồng si một lần nữa?
Theo Blogtamsu
Gửi em người con gái đến trước chị...
Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được.
Nhớ có lần đọc được ở đâu đó trong 1 cuốn sách của Minh Nhật có vài dòng: "Trong cuộc sống nói chung, có ba loại người tôi ghét nhất: bọn đạo đức giả, lũ vô trách nhiệm với cuộc đời, và đám người yêu cũ của người yêu. Hai loại đầu, về căn bản thì bạn có thể nhắm mắt làm ngơ, có nghĩa là nếu chúng nó không chọc vào bị gạo của tôi, thì tôi cũng chả can hệ gì đến cuộc đời chúng. Còn loại thứ ba thì rất khó, kể cả họ không làm gì tôi, tôi cũng cứ tự phát điên lên.
Ngạn ngữ có câu: "Trời đã sinh ra người yêu mình tại sao còn sinh ra đám người yêu cũ của anh ấy" chính là như vậy. Oan nghiệt!" Ấy là khi những cô gái kia đã là quá khứ, chỉ vô tình chạm đến, động đến...đến trước hay đến sau không có tội, và quá khứ ấy cũng sẽ vô tội, vô trách nhưng còn em?
Em có ích kỉ quá không khi lạnh lùng bước đi bỏ mặc anh ấy với cả khoảng trời vụn vỡ và rồi quay lại khi anh ấy quyết định nắm lấy tay chị? Không dễ dàng gì để anh ấy bước qua được quá khứ kia và bắt đầu cuộc sống mới, chia tay anh ấy em yêu thêm người mới, quen thêm ngưới mới để rồi khi anh ấy cũng bắt đầu xoa dịu tim mình bằng việc yêu một người thì em lại không cam chịu, không chấp nhận và bằng mọi giá phải phá vỡ cái tình yêu mới chớm nở ấy
Em có mệt mỏi không khi cứ phải tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, cô đơn và tội nghiệp trong mắt anh ấy, khi phải dùng quá khứ đã qua và nước mắt để níu giữ người em đã từng bỏ rơi? Có mệt mỏi không khi cứ phải cùng lúc một mình diễn hai vai, ngoài mặt thì em luôn nói "Chúc anh hạnh phúc", tỏ ra mình cao thượng để rồi sau lưng lại cám dỗ, níu kéo anh ấy? Em làm thế, anh ấy có hạnh phúc nổi không? Em ở đâu khi anh ấy suy sụp, khi anh ấy gục ngã? Em ở đâu khi anh ấy cần em, cần tình yêu mà anh ấy bao bọc và bảo vệ mấy năm trời?
Con trai, nhất là với một người con trai nặng tình như anh ấy sẽ chẳng đủ tàn nhẫn đễ bỏ em lại bơ vơ và hạnh phúc với tình yêu mới, sẽ có lúc nhưng không phải lúc em không còn ai ở bên, em cô đơn rồi đủ các thứ mà em vẽ ra. Ngày trước xem phim, chị hay phát điên với những thằng bị mấy con giả tạo qua mắt nhưng giờ nếm trải thì mới thấy chỉ có đàn bà mới hiểu thấu được lòng dạ đàn bà. Đàn ông họ chỉ biết rằng những cô gái tỏ ra yếu đuối, mỏng manh, tội nghiệp thì luôn cần sự che chở...còn cô gái ngày ngày bên cạnh họ, luôn miệng nói rằng "em không sao" "em ổn" thì không...
Chị chẳng giành giật vì vốn dĩ tình yêu không phải thứ có thể cầm lấy, cất đi và cho vào tủ kính. Cứ cho là em hả hê vì nhận được sự quan tâm từ anh ấy, mấy câu hỏi thăm hay thương hại, cứ cho là em hài lòng với thành quả mà em dày công diễn xuất mới có được, nhưng em à...chẳng có chiếc mặt nạ nào bao bọc được khuôn mặt em vĩnh viễn đâu, và cũng chẳng có sự giả tạo nào che đậy được sự ích kỉ, tham lam của em mãi được.
Có thể trước đây em với anh ấy đã từng yêu nhau thắm thiết, nếu có ai xuất hiện người đó sẽ là kẻ thứ ba...nhưng bây giờ bên anh ấy đã có cô gái khác, họ yêu thương nhau, trân trọng nhau...nếu em cố tình xen vào giữa thì em chính là kẻ thứ ba....không phải kẻ thứ ba nào cũng đáng ghét nhưng kẻ thứ ba nào cũng đáng thương và tội nghiệp.
Theo Blogtamsu
Nỗi buồn người đến sau... Là người thứ ba cũng đau lắm chứ ạ... Tôi và anh quen nhau trong một lần tình cờ trên facebook, ngày ấy tâm trạng tôi không tốt, tôi đăng lên stt rằng: "Cần tuyển người yêu gấp", thế rồi có anh chàng nọ gương mặt baby, làn da trắng, giọng nói yểu điệu vào bắt chuyện với tôi, bạn bè trong face...