Không cảm thông, sống với nhau có lợi ích gì?
Tôi gặp anh trong buổi văn nghệ giao lưu giữa các trường đại học và cao đẳng tại TPHCM. Anh là sinh viên Bách khoa, tôi là cô giáo nuôi dạy trẻ. Tôi tốt nghiệp trước anh và có việc làm ổn định. Những buổi tối cuối tuần sau khi tôi xong việc, anh cũng xong bài vở, chúng tôi cùng đi ăn kem, đi hát karaoke đến tận khuya.
ảnh minh họa
Những buổi tối trong tuần, chúng tôi cũng hay gặp nhau ở xe nước mía đầu hẻm nhà anh để kể nhau nghe những chuyện vui buồn.
Cảm thông anh chưa làm ra tiền, trong tất cả những buổi hò hẹn, tôi là người chủ động trả tiền ăn uống. Tôi rất hãnh diện khi được trả tiền vì nghĩ mình như một người vợ đang “nắm tiền” chồng. Gia đình tôi tương đối khá giả nên tôi không phải đóng góp tiền bạc, ba mẹ tôi chỉ mong tôi vui sống là được.
Chúng tôi lấy nhau sau khi anh tốt nghiệp và có việc làm. Nhà chồng tôi có khoảng sân rộng nên ba mẹ anh “cắt” cho chúng tôi một miếng đất nhỏ, ba mẹ tôi cho ít tiền để dựng một căn nhà cấp 4. Cuộc sống như thế cũng đã ổn. Những tưởng tôi sẽ hạnh phúc khi lấy được người chồng có học thức, có nhà cửa đàng hoàng. Nhưng không! Lấy nhau rồi, anh vẫn cứ thói quen “được tôi bao cấp”. Tiền điện nước, ăn uống trong nhà, anh đều chờ tôi chi ra. Thậm chí cái bóng đèn ngủ có vài ngàn đồng anh cũng chờ tôi mua. Mỗi lần tôi yêu cầu anh đóng góp là mỗi lần vợ chồng cự cãi.
Ỷ sống trong khuôn viên nhà ba mẹ, anh thường lớn tiếng chửi mắng tôi, nào là tính toán, nào là ky bo. Ba mẹ anh cũng biết điều nên yêu cầu anh phải trích lương phụ tôi trả những khoản chi tiêu trong nhà hàng tháng. Anh hỏi tôi: “ Sao trước đây cô chi được? Hay cô quen bỏ tiền bao trai còn với chồng thì ky bo?”.
Video đang HOT
Anh còn lấy lý do tôi thường về trễ để chửi mắng tôi. Tôi là cô giáo giữ trẻ, nhiều lúc phụ huynh đón con muộn, tôi không thể giao các bé cho bảo vệ trường mà về được. Đôi lúc tôi rất bực mình, nhưng nghĩ lại họ phải họp hành ở cơ quan hoặc bận công tác không thể đón con đúng giờ, nên phải nén sự mệt mỏi mà cảm thông với họ. Cũng công bằng khi hằng tháng những phụ huynh thường đón con trễ cũng có gởi tiền cho tôi để tôi có thêm chút ít bỏ vào ngân quỹ gia đình.
Tôi cố giải thích để anh hiểu hoàn cảnh của tôi, nhưng anh bỏ ngoài tai. Chiều về, thay vì phụ tôi bắc nồi cơm hay rửa bó rau anh lại đi uống bia cùng bạn bè, rồi về nhà chửi rủa, đánh đập tôi. Một tối, ba chồng tôi buông tiếng: “Hai đứa không sống chung với nhau được, không cảm thông cùng nhau thì hãy ly hôn, giải thoát cho nhau đi”.
Như một người lạc lối tìm ra hướng đi, tôi tiếp thu ý kiến của ba chồng, nhưng nghĩ lại, vợ chồng dù chưa có con, cũng đâu phải là tình qua đường, muốn thôi là thôi. Có cách nào để cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi không? Tôi phải làm thế nào?
Theo VNE
Vợ tôi và chồng của cô đang sống với nhau
Tháng cuối cùng ở Úc, chồng tôi và vợ anh ta đã chung sống với nhau như vợ chồng
Tôi ước gì mình không gặp người đàn ông đến gõ cửa nhà tôi hôm đó. Tôi đã dự cảm tới những điều không hề tốt lành khi anh ta với vẻ mặt cực kỳ nặng nề với đề nghị muốn được nói chuyện. Anh ta sống ở Sài Gòn, ra Hà Nội nhân một chuyến công tác ngắn ngày. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để có thể đi qua cơn sốc và bình tâm lại khi nghe anh ta nói: Tôi biết vợ tôi và chồng chị đã từng đi lại với nhau. Sau khi bị tôi phát hiện, vợ tôi đã thú nhận và xin tôi tha thứ. Tôi chưa bao giờ hết yêu vợ tôi, và tôi cũng có thể hiểu được phần nào lý do cô ấy ngã vào vòng tay người khác vì chúng tôi ở quá xa nhau. Giờ vợ tôi đã từ bỏ cuộc sống ấy và trở về với tôi. Tôi có thể tha thứ cho cô ấy. Nhưng tôi không muốn có thêm một người vợ như chị sẽ tiếp tục trở thành nạn nhân của một người chồng thích đi chinh phục!
Khi đó, tôi đã ước rằng người chồng kia cứ việc giải quyết chuyện nhà anh ta đi, rồi cứ để tôi yên trong thế giới của mình, khi mà cuộc sống của vợ chồng tôi đang này càng đẹp đẽ hơn. Và chúng tôi sẽ lên kế hoạch có em bé trong thời gian chồng tôi đi học hơn một năm ở Úc ngay sau khi hai đứa cưới là một quãng thời gian nặng nề đối với tôi. Khi đó, tôi thấy chồng mình ngọt ngào qua những lá thư, nhưng có cảm giác anh chỉ nói để tôi được yên lòng. Bản năng phụ nữ mách bảo rằng, anh có quá nhiều việc để dành những phút nhớ nhung thật sự cho tôi như thời còn yêu nhau. Tôi cũng miệt mài với công việc nên tôi tự trấn an mình bằng cách gạt đi mọi suy nghĩ lung tung. Tôi chỉ nghĩ rằng chồng tôi cũng mãi lo nghĩ công việc...
Tôi đã cố giữ bình tĩnh sau khi chồng đi công tác về. Tôi âm thầm bí mật tìm hiểu bằng mọi phương thức, và cuối cùng, tôi đã có thứ mình muốn. Một hòm mail bí mật của chồng với người phụ nữ kia. Anh ta đúng. Chồng tôi đã quyến rũ cô ấy. Đó là theo lời cô ấy nói với chồng khi cầu xin anh ta tha thứ. Nhưng những dòng thư kia thì nói lên điều ngược lại. Cô ấy đã quyến rũ chồng tôi. Những lá thư từ ngọt ngào quan tâm, đến gợi cảm và cuối cùng là trần trụi và đầy mùi chăn gối. Tôi đọc mà thấy nghẹn ngực.
Tôi quyết định tìm đến chồng cô ta để trả thù hai con người đó (Ảnh minh họa)
Cô ấy quả là một cô gái rất biết đàn ông thiếu thốn gì, ao ước gì. Chồng tôi đã đáp trả lại bằng những bức thư với ngôn ngữ khác hoàn toàn cách anh viết thư cho tôi. Ban đầu là những tình cảm ngọt ngào, chia sẻ. Rồi đến việc bộc bạch những ao ước xác thịt. Chồng tôi dành cho cô ấy những lời khen ngợi về thân hình nóng bỏng và dùng những từ dung tục gợi ý muốn "yêu" cô ấy.
Tôi cáo ốm và gần như khủng hoảng suốt một tuần lễ. Chồng tôi vẫn không hay biết gì nên khuyên tôi nên nghỉ dưỡng sức và đi khám tổng thể để duy trì một sức khỏe tốt cho kế hoạch em bé sắp tới. Tôi bề ngoài thì cười nói rảo hoảnh, bên trong thì đau thắt gan thắt ruột. Đêm nào tôi cũng mơ thấy cảnh chồng tôi và cô gái ấy đang vuốt ve nhau (dù tôi chỉ nhìn được những bức ảnh nóng bỏng của cô ấy trong hòm thư kia thôi). Có điều gì đó thôi thúc tôi gọi điện cho anh chồng kia. Tôi gặng hỏi tất cả về những điều vợ anh ta "thú tội" về mối quan hệ với chồng tôi. Và tôi òa khóc khi anh ta nói: Họ đã ở cùng nhau hàng đêm vào tháng cuối cùng trước khi chồng tôi về nước. Vợ anh ta còn thành thật kể rằng chồng tôi đã cầu xin cô ấy hãy cho chồng tôi được ngủ cùng cô ấy mỗi tháng một lần sau khi về nước...
Cuộc sống của tôi như có những con sóng ngầm bên trong. Tôi lục tung mọi thứ trong ngăn kéo quá khứ bí mật của chồng mình, chắp ghép với những lời của người chồng kia. Anh ta không nói dối tôi. Anh ta thực sự là môt nạn nhân của cuộc tình vụng trộm này mà thôi, và hơn ai hết, anh ta hiểu và thông cảm cho tôi.
Lần công tác thứ hai tại Hà Nội của anh ta, chúng tôi đi ăn trưa, uống cà phê. Tôi đã khóc rất nhiều, và anh ta có lẽ vì thấy thương hại tôi nên đã ôm tôi thật chặt. Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi cảm thấy muốn gần gũi với anh ta. Tôi muốn trải qua cái cảm giác ở bên chồng một kẻ khác, nhất là kẻ đã từng cướp chồng tôi khi không có tôi bên cạnh. Chúng tôi vào khách sạn. Anh ta là một người đàn ông đẹp, nhưng vụng về và thụ động. Mặc kệ, trong đầu tôi khi đó là hình ảnh chồng tôi và cô gái kia, là những hình ảnh khêu gợi về cách họ kích thích nhau.
Anh ta hứng thú khi tôi đùa nghịch trên thân thể anh ta, thực ra là đúng với kiểu mà chồng tôi và cô gái kia đã vẽ ra cho nhau bằng những dòng thư khiêu khích. Tôi chủ động tấn công anh ta, khi nhẹ nhàng, khi dồn dập khiến anh ta ghì chặt lấy tôi khao khát. Anh ta không ngớt lời khen ngợi tôi, và trong phút giây đó, tôi cảm nhận rõ cảm giác tội lỗi dày vò, nhưng cũng có cái gì đó hả hê, thật mãn nguyện. Tôi hả hê vì nghĩ mình lấy lại của cô gái kia tương đương những gì cô ta đã lấy của tôi!
Trong 2 tuần công tác của anh ta, anh ta gọi cho tôi liên tục. Tôi đều đến, đều đáp ứng cho anh ta, đều giả vờ cho anh ta thấy rằng anh ta tuyệt vời. Thực ra, đầu tôi như những cuốn phim hồi tưởng lại những gì chồng tôi đã viết ra trong thư, tôi làm mọi thứ chỉ với suy nghĩ: Đó là thứ tôi mất, và tôi cần lấy lại...
Trở lại Sài Gòn, anh ta gọi điện cảm ơn tôi vì tôi giúp anh ta tự tin hơn khi trở về đối mặt với vợ (có lẽ anh ta rất hoang mang và sợ mất cô ấy). Thực ra tôi chẳng quan tâm mấy đến suy nghĩ của anh ta về tôi. Chúng tôi như những kẻ bấu víu vào nhau trong nỗi đau và sự ấm ức. Chỉ có điều trái với anh ta, tôi không thấy mình nhẹ nhõm hơn. Tôi chẳng hiểu mình ngủ với anh chồng kia để làm gì, khi mà giờ đây tôi tránh né chồng tôi vì cảm giác anh ta chẳng thuộc về mình nữa.
Tôi vờ lên đỉnh. Tôi vờ nhắm mắt chiều chồng, nhưng đầu tôi thì vẫn ngập ngụa những thước phim quay chậm. Chồng tôi khổ sở vì không hiểu nổi vợ, còn tôi thì không biết phải đối mặt với câu chuyện này như thế nào. Tôi chỉ sợ khi phanh phui mọi chuyện với chồng tôi, tôi lại sẽ phát hiện ra thêm những sự thật từ việc chồng tôi thanh minh cho mình khiến cho tôi đau đớn hơn nữa. Đàn ông hay đàn bà cũng vậy thôi, khi cùng quẫn, họ đổ tội và tìm mọi cách để cứu lấy mình. Tôi chẳng biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Tôi như kẻ trầm cảm mất rồi...
Theo VNE
Vị đắng sau một đêm với tình cũ Cuộc tình tưởng ngọt ngào hóa ra đắng chát đã khiến hạnh phúc vụt khỏi tay tôi nghiệt ngã. Tôi là con gái đất Bắc, theo như bạn bè nhận xét tôi có nét đẹp kiêu sa, sang trọng. 18 tuổi, tạm biệt gia đình, tôi vào Sài Gòn học Đại học. Còn anh là trai miền Tây, phong trần và lãng tử....