Không cảm thông, sống với nhau có ích gì?
Tôi gặp anh trong buổi văn nghệ giao lưu giữa các trường đại học và cao đẳng tại TPHCM. Anh là sinh viên Bách khoa, tôi là cô giáo nuôi dạy trẻ. Tôi tốt nghiệp trước anh và có việc làm ổn định. Những buổi tối cuối tuần sau khi tôi xong việc, anh cũng xong bài vở, chúng tôi cùng đi ăn kem, đi hát karaoke đến tận khuya.
Những buổi tối trong tuần, chúng tôi cũng hay gặp nhau ở xe nước mía đầu hẻm nhà anh để kể nhau nghe những chuyện vui buồn.
Cảm thông anh chưa làm ra tiề.n, trong tất cả những buổi hò hẹn, tôi là người chủ động trả tiề.n ăn uống. Tôi rất hãnh diện khi được trả tiề.n vì nghĩ mình như một người vợ đang “nắm tiề.n” chồng. Gia đình tôi tương đối khá giả nên tôi không phải đóng góp tiề.n bạc, ba mẹ tôi chỉ mong tôi vui sống là được.
Chúng tôi lấy nhau sau khi anh tốt nghiệp và có việc làm. Nhà chồng tôi có khoảng sân rộng nên ba mẹ anh “cắt” cho chúng tôi một miếng đất nhỏ, ba mẹ tôi cho ít tiề.n để dựng một căn nhà cấp 4. Cuộc sống như thế cũng đã ổn. Những tưởng tôi sẽ hạnh phúc khi lấy được người chồng có học thức, có nhà cửa đàng hoàng. Nhưng không! Lấy nhau rồi, anh vẫn cứ thói quen “được tôi bao cấp”. Tiề.n điện nước, ăn uống trong nhà, anh đều chờ tôi chi ra. Thậm chí cái bóng đèn ngủ có vài ngàn đồng anh cũng chờ tôi mua. Mỗi lần tôi yêu cầu anh đóng góp là mỗi lần vợ chồng cự cãi.
Video đang HOT
Ỷ sống trong khuôn viên nhà ba mẹ, anh thường lớn tiếng chử.i mắng tôi, nào là tính toán, nào là ky bo. Ba mẹ anh cũng biết điều nên yêu cầu anh phải trích lương phụ tôi trả những khoản chi tiêu trong nhà hàng tháng. Anh hỏi tôi: “ Sao trước đây cô chi được? Hay cô quen bỏ tiề.n bao trai còn với chồng thì ky bo?”.
Anh còn lấy lý do tôi thường về trễ để chử.i mắng tôi. Tôi là cô giáo giữ trẻ, nhiều lúc phụ huynh đón con muộn, tôi không thể giao các bé cho bảo vệ trường mà về được. Đôi lúc tôi rất bực mình, nhưng nghĩ lại họ phải họp hành ở cơ quan hoặc bận công tác không thể đón con đúng giờ, nên phải nén sự mệt mỏi mà cảm thông với họ. Cũng công bằng khi hằng tháng những phụ huynh thường đón con trễ cũng có gởi tiề.n cho tôi để tôi có thêm chút ít bỏ vào ngân quỹ gia đình.
Tôi cố giải thích để anh hiểu hoàn cảnh của tôi, nhưng anh bỏ ngoài tai. Chiều về, thay vì phụ tôi bắc nồi cơm hay rửa bó rau anh lại đi uống bia cùng bạn bè, rồi về nhà chử.i rủa, đán.h đậ.p tôi. Một tối, ba chồng tôi buông tiếng: “Hai đứa không sống chung với nhau được, không cảm thông cùng nhau thì hãy l.y hô.n, giải thoát cho nhau đi”.
Như một người lạc lối tìm ra hướng đi, tôi tiếp thu ý kiến của ba chồng, nhưng nghĩ lại, vợ chồng dù chưa có con, cũng đâu phải là tình qua đường, muốn thôi là thôi. Có cách nào để cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng tôi không? Tôi phải làm thế nào?
Theo PNO
Muốn 'vượt rào' để 'kiếm' con
Mệt mỏi vì chồng không chịu đi làm, tôi cần người chia sẻ, cảm thông. Và đó là điều kiện đẩy tôi vào hành động tội lỗi. Tôi năm nay 34 tuổ.i. Vợ chồng tôi là bạn học với nhau từ thời phổ thông. Năm năm trước, chúng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc sau 9 năm yêu nhau. Thời gian yêu nhau, chúng tôi nhiều lần đi quá giới hạn và do không giữ gìn được, tôi đã phải 3 lần đến bệnh viện để bỏ đi giọt má.u của mình. Vì thế, đã 5 năm cưới nhau mà chúng tôi vẫn chưa một lần mang thai lại, dù chúng tôi không dùng biện pháp kế hoạch nào. Vợ chồng tôi đã chạy chữa nhiều nơi bằng đông y, tây y nhưng vẫn chưa có kết quả. Vợ chồng tôi cũng đã làm các xét nghiệm cần thiết và bác sĩ kết luận chúng tôi hoàn toàn bình thường.
Ba năm trở lại đây, chồng tôi kinh doanh, buôn bán bị thua lỗ liên tiếp, vì thế, anh quyết định nghỉ hẳn ở nhà lo cơm nước và sắc thuố.c uống cho hai vợ chồng để tôi toàn tâm, toàn ý với công việc. Lúc đầu, nghe anh nói thế, tôi cũng nhất trí, muốn anh nghỉ ngơi một thời gian cho lại sức vì sau khi làm ăn thua lỗ, vợ chồng tôi cũng suy sụp, giảm sút sức khỏe.
Ba năm anh ở nhà là ba năm tôi phải gồng mình lên để lo toan cho cuộc sống gia đình. Với đồng lương công chức nhà nước, một mình tôi phải đảm bảo cuộc sống tối thiểu của hai vợ chồng, lo tiề.n thuốc thang chạy chữa, lo đối nội đối ngoại, lo gom góp trả món nợ khổng lồ gần 1 tỷ đồng mà chúng tôi đã vay. Mặc dù đã cố gắng chi tiêu thật tiết kiệm nhưng tôi cũng chưa gom góp trả nợ được bao nhiêu. Mỗi lần, có người trong gia đình hoặc bạn bè cần tiề.n, tôi lại phải chạy đôn chạy đáo đi vay chỗ nọ để
trả chỗ kia. Còn anh, hằng ngày vẫn chỉ quanh quẩn ở nhà phục vụ cơm nước và đợi tôi tan sở về.
Đã nhiều lần tôi nhỏ to tâm sự cùng anh và mong anh tìm một công việc nào đó để đi làm cho khuây khỏa, cũng vừa là để phụ giúp tôi lo cho cuộc sống, trả bớt nợ nần. Nhưng tôi gợi ý làm bất cứ việc gì anh cũng chê thu nhập thấp, không làm. Mặc dù anh làm ăn thua lỗ và nợ nần nhiều nhưng chưa khi nào tôi than phiền hay trách mắng gì anh. Tôi luôn động viên, an ủi và chia sẻ cùng anh với mong muốn vợ chồng chung sức để làm lại từ đầu.
Thời gian này, tôi thấy căng thẳng và mệt mỏi vô cùng vì vừa lo thuố.c thang cho hai vợ chồng lại vừa lo kiế.m tiề.n trang trải cuộc sống, trả nợ. Nhiều lúc, tôi không hiểu chồng mình nghĩ gì khi thấy tôi lo nghĩ nhiều và sút cân trầm trọng? Tôi buông xuôi và chán nản. Tôi muốn đi thụ tinh ống nghiệm nhưng kinh tế không cho phép tôi làm việc đó lúc này. Chính sự thờ ơ, bỏ mặc tôi tự loay hoay với cơm áo gạo tiề.n của chồng đã đẩy tôi đến việc ngoạ.i tìn.h, mặc dù tôi vẫn rất yêu chồng.
Người ấy là bạn của tôi. Chúng tôi quen nhau cách đây 6 năm khi anh đến cơ quan tôi công tác. Tôi là người không xinh đẹp nhưng theo bạn bè, đồng nghiệp đán.h giá thì rất có bản lĩnh, tự tin và duyên. Vì vậy, anh cũng không là ngoại lệ khi bị tôi thu hút. Anh cũng đã nhiều lần nhắn tin, gọi điện thổ lộ điều đó với tôi nhưng tôi vẫn giữ mối quan hệ ở mức bạn bè. Thỉnh thoảng, chúng tôi vẫn gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm nhau, chia sẻ với nhau về công việc.
Một năm trở lại đây, chúng tôi có nhiều cơ hội gặp nhau hơn và cách đây không lâu, do không kìm chế được cảm xúc, chúng tôi đã "vượt rào". Cả tôi và anh đều nhận thấy chúng tôi có lỗi với chồng tôi và vợ con anh, song do quá chán nản, mệt mỏi với cuộc sống nên tôi luôn khát khao có người để tâm sự, động viên, chia sẻ với tôi mọi vui buồn. Anh luôn sẵn sàng đến với tôi bất cứ khi nào tôi cần. Tôi ngoạ.i tìn.h
nhưng không có ý định b.ỏ chồn.g.
Gần đây, tôi luôn có suy nghĩ sẽ giấu mọi người để có một đứa con với người ấy, sau đó, tôi sẽ chủ
động chấm dứt chuyện này để cả hai trở lại với gia đình. Mặc dù biết như thế là tội lỗi nhưng tôi hy vọng khi có con, cuộc sống vợ chồng tôi sẽ thay đổi. Mấy ngày nay, tôi suy nghĩ rất nhiều. Mong các
độc giả quan tâm hãy cho tôi lời khuyên hữu ích.
Theo Ngoisao
Em còn đi hoang đến bao giờ? Hai lần em xa tôi một thời gian ngắn thì cả hai lần đó em có thai Sau khi đọc được bài viết "Lần thứ hai em phản bội", tôi rất cảm thông với bạn trai trong câu chuyện đó vì tôi cũng đã và đang trải qua những ngày tháng đau khổ như bạn. Tôi năm nay 29 tuổ.i, còn bạn gái...