Không cam lòng ly dị vì khối tài sản
Trong mắt anh, cuộc hôn nhân từ lâu đã trở thành chướng ngại. Anh muốn phá bỏ để đến với nhân tình, kể từ ngày hai người có với nhau một đứa con trai.
Chị hiểu rõ điều đó, minh chứng là sự thay đổi đến tàn nhẫn của anh. “Hồi nào giờ, anh ấy đâu có đánh vợ, càng không nỡ nặng lời với các con. Vậy mà…” – chị kể.
“Vậy mà” là những lần anh về nhà, bày đủ chuyện rồi đánh đập, mắng nhiếc vợ con. Tô canh chị hâm nóng, nếu không nhăn mặt chê mặn, anh cũng nhíu mày hỏi chị có biết nấu ăn không? Sau đó, như một kịch bản soạn trước, anh mạnh tay hắt tô canh lên người chị. Dẫu chị có nhẫn nhịn thì các con cũng không thể ngó lơ. Con gái lớn gào lên: “Ba có còn là người nữa không?”. Sự việc diễn ra đúng như dự tính của anh. Không thèm đáp lời con, anh quay sang đánh chị, nhiếc móc chị làm mẹ mà không biết dạy con. Cuối cùng – đoạn kết của kịch bản – anh ném vào chị lá đơn ly hôn soạn sẵn. Hàng trăm lần như vậy, con gái quay sang chị chờ đợi cái gật đầu, nhưng chị lăng lăng nuốt cơn nghẹn ứ vào trong…
Tuần trước, hay tin mẹ anh bệnh, chị cùng hai con gái đến thăm. Cô em chồng chặn ngay ngoài cổng, trách chị “vai chính” sao đến sau “vai phụ”. Trong lúc chị còn lúng túng thì con gái đã xồng xộc bước vào, hỏi anh: “Ba đưa họ đến làm gì? Họ có chỗ ở đây sao?”. Anh giận dữ lao đến giáng cho con một bạt tai. Con gái ôm mặt, anh quay sang chỉ mặt chị: “Nhà này mới không có chỗ cho kiểu người lì lợm, mất dạy như mấy mẹ con cô”. Xót con gái, máu nóng nổi lên, chị gạt tay anh: “Lâu nay mẹ con tôi cũng không coi anh ra gì”. Điên tiết, anh cầm chiếc ghế đẩu phang vô người chị khiến con gái không kìm được: “Mẹ, mẹ còn luyến tiếc gì ông ấy nữa”… Trên đường về, chị hứa lần này sẽ ký đơn; nhưng rồi đó vẫn chỉ là lời nói trong cơn giận.
Con gái đợi ba ngày vẫn thấy me chần chừ nên bỏ ra ngoài sống, sau khi gửi lại tuyên bố: “Hoặc mẹ bỏ ông ấy, hoặc không bao giờ nhìn thấy con”. Đứa con gái còn lại, hổm rày cũng hăm he bỏ đi nếu chị còn dùng dằng. Chị mất ngủ mấy đêm liền, phần tủi phận, phần thương nhớ con. Có lúc đang nằm, chị bất ngờ bật dậy ngồi vào bàn viết một mạch lá đơn ly hôn; nhưng viết xong thì… xé bỏ. Phải đâu chị còn yêu anh. Càng không vì lý do muốn giữ mái gia đình. Căn nguyên cũng bởi khối tài sản vợ chồng chị tạo dựng gần 30 năm quá lớn.
Ngày ấy, chị gặp anh khi cả hai đang là công nhân xuất khẩu lao động tại Đức, rồi trở thành vợ chồng chỉ sau một bữa cơm ra mắt bạn bè. Cuộc sống trên đất người cực khổ, thiếu thốn, anh bàn với chị răng khổ đã khổ rồi, gắng tích cóp được đồng nào thì gửi hết về quê, nhờ người thân mua đất, xây nhà để mai sau có “nền tảng” làm ăn. Bấy giờ, Nhà nước chưa cho Việt kiều đứng tên bất động sản nên tất cả đất đai, nhà cửa đều đứng tên mẹ và các em anh.
Video đang HOT
Sau này về nước, tài sản ấy vợ chồng anh nhận lại qua hình thức cho tặng. Thời buổi tấc đất tấc vàng, với tài mua đi bán lại của anh, tổng tài sản giờ đã hơn 20 tỷ đồng. Ly hôn, biết chị có được nhận phân nửa hay không, khi nguồn gốc tài sản đến từ… người thân của anh? Quan trọng hơn, ly hôn, công sức bao nhiêu năm bôn ba, lao lực nơi xứ người không lẽ lại thuộc về người khác. Anh đã mua cho nhân tình một ngôi nhà khang trang, mở cho vợ chồng anh trai cô ta một cửa hàng nội thất. Rồi đây, anh sẽ còn cho nhân tình thêm gì nữa? Chị lắc đầu, cố xua đuổi ý nghĩ khiến mình không cam tâm…
Chị còn chần chừ bởi thấy phải đâu mình chị chẳng cam lòng. Nhiều người cũng như chị, sẵn sàng níu kéo cuộc hôn nhân chỉ còn vỏ bọc, chấp nhận cuộc sống “ngục tù”, bị đày đọa bởi những mục đích không vì tình yêu. Có người không đành lòng khi ra đi tay trắng hoặc nhận phần ít hơn nếu ly hôn; có người tiếc xót những năm tháng đánh đổi cả công danh, sự nghiệp để lùi năm bảy bước làm chiếc bóng bên chồng; người khác lại không muốn buông tay như một cách trả thù, không để cho đối phương thỏa nguyện… Nhưng, suy cho cùng, với cách nghĩ ấy, chính họ mới là nạn nhân trước tiên vì phải chịu nhiều đau đớn, tổn thương. Bản thân chị cũng đã không chịu nổi cảnh sống quá ư ngột ngạt, chỉ có tủi nhục, đau đớn, ê chề. Chị khiếp đảm những lần anh trở về kiếm chuyện; xót xa thấy các con chịu đựng một người cha tệ bạc và vô hình trung, trong chúng đã hình thành vết thương đủ để lo lắng, chán ngán mỗi khi chị đề cập chuyện lập gia đình.
Trói mình trong những suy tính hơn thua, chị không còn tâm sức để nghĩ đến một “trang đời” khác mà nhiều lần con gái vạch ra. Một “trang đời” thanh thản, bình yên. Cái “được” ấy trăm phần hơn hẳn, nhưng liệu chị có dám với tay chạm đến hay không?
Theo VNE
Hai năm ân ái chỉ để đỡ buồn
Chính Dũng là người đã "đưa tôi vào đời", "giúp tôi bước vào thế giới văn minh" như cách nói của bạn tôi ngày đó.
Ngày trước, tôi không nghĩ gì nhiều đến tương lai, đến hạnh phúc mà chỉ biết sống kiểu "mì ăn liền", được đâu âu đấy. Ai ngờ bây giờ, khi tôi sắp tìm được một người đàn ông tốt, thích hợp để tôi neo đậu cuộc đời thì tôi lại dằn vặt, không dám tiến tới.
"Em à, tối nay anh qua nhà em chơi nhé", "ừ, qua đi, lâu quá rồi mèo chưa được ăn... thịt chuột". Đó chỉ một trong vô số tin nhắn ỡm ờ mà tôi và Dũng thường xuyên nhắn qua nhắn lại với nhau. Dũng không phải là chồng tôi, chỉ là một người đàn ông song cùng tôi mấy năm qua.
Tôi sinh ra ở quê, một thân một mình lên thành phố học đại học. Mấy năm trời ở trong ký túc xá, tôi chứng kiến bạn bè của mình tíu ta tíu tít yêu đương. Thấy tôi chỉ có một mình, bạn tôi còn trêu tôi quê mùa, lạc hậu quá.
Ảnh minh họa.
Chính Dũng là người đã "đưa tôi vào đời", "giúp tôi bước vào thế giới văn minh" như cách nói của bạn tôi ngày đó. Dũng là bạn của một bạn cùng phòng ký túc với tôi. Dũng đến phòng tôi chơi nhiều, dần dà thì quen luôn tôi. Chúng tôi trở thành bạn chung, đi đâu chơi cũng gọi nhau. Cô bạn thấy vậy, tìm cách ghép đôi cho tôi và Dũng. Quả thực, tôi không thấy mình yêu Dũng. Và Dũng cũng vậy. Chỉ là cả hai đến với nhau để giúp nhau đỡ buồn. Rồi chuyện gì xảy tới cũng tới. Vào đầu năm thứ 3 thì tôi lần đầu có quan hệ tình dục với Dũng. Đó là dịp trước nghỉ Tết dương lịch, cả phòng tôi đều đã về quê. Tôi hãy còn giải quyết chưa xong vài việc nên ở lại ký túc muộn hơn một chút. Tối, Dũng đến chơi. Hoàn cảnh lúc đó không có gì ngăn cản nên tôi chót không thể kìm giữ bản thân được.
Sau lần đó, tôi khóc sướt mướt vì ân hận. Các bạn trong phòng tôi thấy vậy, phá lên cười. Rồi có bạn bảo chuyện ăn cơm trước kẻng bây giờ là bình thường. Nam thanh nữ tú, người chưa vợ, kẻ chưa chồng ở gần nhau thì tất phải quan hệ tình dục. Tôi đừng nặng nề quá. Dũng cũng bảo vậy và khẳng định sẽ ra đi bất cứ lúc nào tôi cảm thấy không muốn duy trì quan hệ với Dũng nữa. Lúc đó, tôi lại hoàn toàn tự do đi tìm tình yêu mới, hoặc là xây dựng gia đình. Dũng sẽ biến mất như cơn gió để tôi không cảm thấy ai ngại.
Chúng tôi cứ duy trì quan hệ như vậy, cứ dăm ba ngày thì gặp nhau, rủ nhau đi ăn rồi Dũng thuê nhà nghỉ để hai đứa quan hệ rồi lại chia tay. Tôi và Dũng mỗi người đều có khoảng trời riêng, không ai can thiệp ai. Tiền tôi tôi trả, tiền Dũng kiếm Dũng tiêu, rất là sòng phẳng.
Thấm thoắt đã hai năm. Tôi cũng đã tốt nghiệp ra trường. Một lần, có cô bạn hỏi tôi: Hai đứa có tính chuyện kết hôn không? Tôi giật mình, tự hỏi: ừ nhỉ, Chúng tôi có kết hôn không. Tiếng là ở với nhau hai năm nhưng tôi thực ra biết rất ít về Dũng. Dũng chưa bao giờ đưa tôi về nhà ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi cũng không biết gì về Dũng cả.
Cuộc đời tôi bỗng thay đổi khi Bình xuất hiện. Anh hơn tôi hai tuổi, là nhân viên ở công ty mà tôi mới xin vào. Tính anh rất điềm đạm, người lớn, hình thức được. Anh còn xuất thân từ gia đình gia giáo. Nghe anh kể, bố mẹ anh đều là giáo viên đã nghỉ hưu, rất yêu thương con và đang mong anh lập gia đình.
Tôi nhanh chóng bị cuốn hút bởi Bình. Tình cảm của tôi dành cho Bình khác hẳn với Dũng ngày trước. Trước tôi sống với Dũng theo kiểu vì nhu cầu bản năng nhiều hơn là sự rung động của con tim. Tôi gần như chẳng bao giờ nhớ nhung Dũng. Gặp cũng được mà không cũng chẳng sao. Riêng với Bình, tôi thấy trái tim mình thực sự loạn nhịp. Tôi luôn mong ước được ở bên anh, dù chỉ là để cùng nói những mẩu chuyện không đầu không cuối. Tôi thấy quan hệ của mình với Bình rất đẹp, như thể chiếc bình pha lê mà tôi lúc nào cũng muốn cất giữ, nâng niu và không muốn làm vấy bẩn. Bình cũng vậy, anh rất tôn trọng tôi.
Ngay khi bắt đầu nhận ra mình đã yêu Bình, tôi càng hoang mang hơn. Tôi bắt đầu bị kẹt giữa hai người đàn ông. Buổi tối, tôi đi ăn trưa cùng Bình. Nhưng tối về, thì Dũng tới. Dũng không biết chuyện nên lại kéo tôi đi nhà nghỉ. Một lần, hai lần, đến lần thứ 3 thì tôi thực sự muốn quay đầu vào bờ. Tôi không muốn trở thành kẻ bắt cá hai tay, yêu một người nhưng vẫn sống chung với một người. Tôi quyết tâm nói hết suy nghĩ của mình cho Dũng. Tôi tha thiết mong Dũng sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Rằng, bây giờ, tôi chỉ muốn có người yêu, rồi lập gia đình, sinh con như mọi cô gái bình thường khác. Những tưởng Dũng sẽ giận dữ, sẽ nổi khùng, sẽ mỉa mai tôi. Nào ngờ, Dũng thực hiện đúng thỏa thuận ngày trước. Dũng đồng ý chia tay tôi nhẹ như lông hồng.
Tôi bỗng hoàn toàn tự do để đến với Bình. Nhưng, không hiểu sao, dù Dũng đã xa tôi thật nhưng hình ảnh của Dũng vẫn cứ ám ảnh, dày vò tôi. Tôi bỗng trở nên thận trọng trong mọi việc. Ngay cả với Bình, dù lòng tôi nổi sóng nhưng tôi lại không dám lại gần anh, dù chỉ là một cái ôm nồng nàn. Bình không biết quá khứ của tôi nên anh càng hết lời khen tôi trong sáng, ngây thơ. Anh tôn trọng quan điểm sống của tôi nên sẽ giữ gìn cho nhau đến ngày cưới. Tôi nghe anh nói, chỉ muốn bật khóc. Lòng tôi tự hỏi, liệu khi biết đến quá khứ của tôi, Bình sẽ thế nào? Liệu anh có tha thứ cho tôi không? Còn gia đình anh nữa, có chấp nhận một cô con dâu đã sống như vợ chồng với người đàn ông khác.
Hôm qua là sinh nhật tôi. Khi ra về, Bình đã nắm lấy bàn tay tôi rồi run run nói: Cuối năm mình cưới nhau em nhé. Anh nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc được lấy em làm vợ. Chúng ta sẽ sinh những đứa con giống anh và giống cả em nữa. Chúc em sinh nhật hạnh phúc và hãy nhớ đề nghị của anh.
Lẽ ra, bất kỳ cô gái nào cũng phải hạnh phúc lắm khi được nghe lời cầu hôn đó từ người đàn ông mình yêu. Nhưng sao, tôi lại thấy đắng lòng. Tôi phải làm gì đây với quá khứ của mình? Quãng thời gian sống chung với Dũng, tôi không thể vứt bỏ một cách sạch trơn như thể nó chưa từng tồn tại. Để rồi bây giờ, khi ở bên Bình, nhưng chưa bao giờ tôi thấy lòng mình thanh thản. Còn Dũng nữa, anh ta đang ở đâu? Liệu có lúc nào, anh đột nhiên trở lại để nhắc tôi rằng, tôi không xứng đáng với tình yêu trong sáng của Bình không?
Giá như ngày xưa, tôi đừng coi nhẹ chính bản thân mình đến thế.
Theo VNE
Ám ảnh vì clip sex của chồng với gái làng chơi Khi vào mục lưu trữ ảnh và clip sex, toàn thân tôi bủn rủn, có một video dài hơn 5 phút ghi lại hình ảnh của chồng tôi và một cô gái. Hơn một tháng nay, không một giây phút nào tôi thôi ám ảnh về những gì mình phải chứng kiến. Tôi và chồng có một tình yêu đẹp kéo dài suốt...