Không biết nên phải chọn ai
Bạn trai của mình tốt tính nhưng không có công ăn việc làm ổn định, trình độ của anh cũng thấp hơn mình. Nghĩ tới cuộc sống sau khi kết hôn với anh và tương lai của con cái, mình thấy thật nản. Giờ có một người hơn mình 9 tuổi, có địa vị trong xã hội, đang theo đuổi mình. Mình thấy rất rối.
Ảnh minh họa
Mình và bạn trai cũ quen nhau được hai năm, tụi mình không ở gần nhau, một tuần mới gặp nhau được một lần. Anh hơn mình một tuổi, hiện đang làm việc ở quê, mình làm việc ở thành phố. Nói về tính cách thì anh không có gì để chê, chỉ mỗi tội là công việc của anh không ổn định, trình độ của anh lại thấp hơn mình. Đôi lúc nói chuyện với anh, mình phải nhún nhường để giữ thể diện cho anh trước bạn bè. Nhưng mình nghĩ điều đó cũng tốt thôi. Ba má mình không muốn mình kết hôn với anh vì sợ sau này mình khổ. Nhiều lúc, anh vẫn hay đề cập tới hôn nhân nhưng nghĩ đến tương lai của con sau này, sao mình thấy nản quá!
Video đang HOT
Cách đây khoảng 10 tháng, mình tình cờ gặp một người đàn ông khác, anh lớn hơn mình 9 tuồi, có công việc ổn định, có địa vị trong xã hội. Trước kia anh hay gọi nhưng mình không bắt máy, anh mời mình đi chơi với cơ quan của anh, mình cũng không đi. Mình chỉ liên lạc với anh khoảng 5 tháng gần đây. Anh vẫn theo đuổi mình cho dù biết mình đã có bạn trai. Anh còn có kế hoạch xây dựng tương lai với mình. Bây giờ, trong lòng mình khó xử lắm! Đối với người cũ, mình không nỡ chia tay, nếu tiếp tục quen anh thì mình không muốn, còn người mới thì mình chưa sẵn sàng đón nhận. Mình phải làm sao đây các bạn? Các bạn cho mình đôi lời khuyên nhé!
Theo VNE
Nhục vì chồng mê rượu
Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: "Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!". Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã "lệch" mà cứ "kê cho bằng", đến nỗi hại mình.
Chị là bạn cũ của tôi, vốn là người đàn bà biết "giữ mặt" cho chồng, ít khi nào cự cãi lớn tiếng với chồng trước mặt con cái hay người ngoài. Hai vợ chồng cùng đi làm, nhưng lương công chức của anh không đủ vào đâu nên chị phải ra ngoài mở mối làm ăn riêng.
Nhờ đó, kinh tế gia đình khá hơn. Đi lại giao thiệp nhiều, chị cũng chăm chút ăn mặc, giữ gìn vóc dáng. Vợ chồng tôi từ nước ngoài về Việt Nam ăn Tết, mời bạn bè họp mặt. Đến dự tiệc tối hôm ấy, vợ chồng chị là một đôi đẹp, hai đứa con xinh xắn, họ là hình mẫu một gia đình tròn vẹn.
Tôi chẳng bao giờ quên bữa ăn hôm ấy. Bia nhiều, rượu cũng nhiều. Cánh đàn ông "dô dô" mừng ngày hội ngộ, phụ nữ rủ rỉ chuyện trò con cái, gắp thức ăn, coi chừng bọn trẻ con. Gần tàn tiệc, thấy anh gọi thêm bia, chị ý nhị bấm áo chồng. Chẳng ngờ anh vùng ra, trừng mắt nói: "Bà ngồi yên! Đàn bà biết mẹ gì mà...".
Ảnh minh họa
Chị sượng trân, vợ chồng tôi cũng sượng. Tư cách chủ tiệc, chẳng lẽ cản anh kêu thêm đồ uống, chồng tôi vui vẻ tìm cách gỡ gạc. Nhưng từ lúc ấy, tôi thấy chị cúi mặt xuống. Con cua trên tay, chị kẹp hoài mà không bóc được, chị đưa cho người ngồi cạnh, chắc định nhờ giúp. Con cua chưa kịp chuyển sang tay người khác, chồng chị đã giật phắt lấy. Anh cầm con cua ném mạnh vào người vợ, nước xốt me văng tung tóe trên chiếc áo đầm chị đang mặc. Anh quát: "Ăn được thì ăn, không ăn được thì xuống kia hốt c... mà ăn!". Cả bàn ăn lặng đi, chị sững người, rồi bật khóc, chạy vào phòng vệ sinh. Anh vẫn đang la lối chuyện gì đó lớn tiếng, cả nhà hàng cùng nghe thấy, đại khái là con vợ mất nết, thứ đồ đàn bà hư...
Chị khóc tức tưởi, áo dây bẩn, tóc tai bê bết. Mọi người xung quanh cố dỗ. Ai cũng bảo: "Thôi chấp gì, say mà! Rượu nói chớ phải ổng nói đâu!". Nhưng tôi lại nghĩ chị biết, chắc trong lòng anh có những ẩn ức nào đó, chắc rượu bia đã mở tung cái chốt chặn, nên những bọt bèo rác rưởi tăm tối xưa nay dồn tụ, đã đẩy anh đến chỗ hạ nhục vợ giữa chốn đông người. Tôi thương chị, nhưng cũng thầm trách, đã "lệch" mà cứ "kê cho bằng", đến nỗi hại mình.
Rồi tôi trở về với nếp sống, nếp nghĩ ở xứ người, nơi đàn bà đường đường được luật pháp bảo vệ. Vợ chồng chị, tôi cứ nghĩ họ sẽ đường ai nấy đi sau một lần hành xử với nhau như thế. Vậy mà sau đó tôi biết, họ vẫn sống với nhau, vẫn mặn nồng diễn vở gia đình tròn vẹn, hạnh phúc trước mắt thiên hạ. Chị vẫn đi làm, lo chu toàn kinh tế gia đình, chăm chút ăn mặc, giữ gìn vóc dáng. Anh vẫn ngày hai buổi xách cặp đến chỗ làm. Tôi đã nghĩ trừ những bạn bè thâm giao có mặt trong bữa tối hôm ấy, ngoài ra thì chẳng ai biết chị đã lãnh nguyên một con cua ném thẳng vào người, đã khóc tức tưởi trước một người chồng say rượu. Thế mà không phải, bạn bè bảo những chuyện đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra vì... bia rượu.
Rượu bia đổ vào miệng phải trả tiền, rượu bia tàn phá thần kinh hại thân thể phải đến bệnh viện chữa trị, rượu bia biến đổi nhân cách của người uống, hạ nhục nhân phẩm của người thân... bao nhiêu điều tồi tệ đến vậy, mà người ta vẫn chặc lưỡi bỏ qua, như thể đó chỉ là một thứ lỗi lầm vô chủ. Chẳng biết ngoài bạn tôi, có bao nhiêu người đàn bà khác nữa, đang âm thầm từng ngày chịu đựng nhục, bị hành hạ, chà đạp dưới những cơn say?
Theo VNE
Bây giờ em vẫn cô đơn một mình Anh bật cười khi nghe thằng bạn oang oang: "Thắm "cuội" hả? Bây giờ bà ấy là tiến sĩ rồi nhưng vẫn lông bông. May cho thằng Minh, hồi trước mà cứ đeo theo bà ấy thì có mà tàn đời". Sau câu nói ấy, cả bọn bật cười. Lâu lắm rồi, mấy thằng K07 mới có dịp ngồi lại với nhau đông...