Không biết khen, đừng… lấy chồng!
Thật ra, mỗi người đàn ông đều có điểm mạnh, điểm yếu. Nếu chỉ chê thôi thì có mà chê suốt ngày. Chị kia có chồng là họa sĩ, một hôm đi làm về, chị bảo: “Hôm nay mượn xe của cô Lan ra phố một lúc, sao mà xe nó thích thế không biết. Xe cũ mà đi cứ chắc nình nịch, chạy bon bon, êm như ru.
Lúc về, trèo lên cái xe của mình, sao mà thảm hại! Hỏi Lan, nó bảo: “Biết đâu được! Tớ đi về cứ quẳng đấy, chồng muốn làm thế nào thì làm”. Chồng người ta thế chứ, nghĩ đến chồng mình mà… sầu cả đời!”. Chồng chị đang vẽ quay sang lườm vợ: “Thế sao ngày trước không lấy tay thợ sửa xe cho nó sướng?”. Vợ đã đi được mấy bước còn quay lại nguýt một cái rõ dài: “Biết thì đã quá muộn!”. Chồng điên tiết: “Này, cũng chưa muộn đâu!”.
Anh Tuấn là giáo viên văn nhưng thường bị vợ chê là óc “bã đậu”, con hỏi bài toán lớp 4 cũng không biết đằng giải. Anh Thủ là kỹ sư cơ khí bị vợ chê là “lười như hủi”, bảo viết hộ bài báo tường cứ khất lần hết nay đến mai. Cứ cái kiểu này, có lẽ trên đời khó có anh chồng nào thoát khỏi bị vợ chê?
Tục ngữ có câu “Giàu vì bạn, sang vì vợ”, giàu vì bạn đã đành rồi nhưng sao lại sang vì vợ? Chính vì vợ biết khen chồng, nhìn nhận đúng người chồng, từ đó thiên hạ mới đán.h giá đúng anh ta. Nếu vợ chỉ toàn ch.ê chồn.g, coi chồng chẳng ra gì thì làm sao người khác tôn trọng được? Chồng có là vua mình mới là hoàng hậu, chứ cố chứng minh chồng “vô tích sự” thì bất quá mình cũng chỉ là vợ cái anh vô tích sự chứ hay gì!
Có những chị em rất lạ lùng, ra đường gặp anh nào giúp đỡ một tí, chẳng hạn cho đi nhờ xe một đoạn hay đẩy hộ cái xe lên via he là về nhà khen lấy khen để: “Sao mà có người tốt thế không biết!”. Chồng nghe mà lộn ruột, nghĩ mình quần quật cả đời chẳng bao giờ vợ khen được một câu, nửa tiếng “cám ơn” cũng chẳng có.
Video đang HOT
Có nhà khoa học cho rằng, tâm lý đàn ông xét về mặt nào đấy, rất giống con trẻ. Đừng nghĩ đã là “đồ nhà” thì chẳng cần phải khen nữa, cứ cho ăn no, mặc ấm là được. Chị em nào nghĩ thế là nhầm. Ăn no mặc ấm chỉ là về vật chất. Khen ngợi làm cho người ta sung sướng, hả hê tinh thần, mà yếu tố tinh thần rất cần cho hạnh phúc lứa đôi. Cho dù vật chất thừa mứa đi nữa mà mất tự tin, buồn bực, lúc nào cũng bị vợ chê thi cũng chẳng thể nào hạnh phúc được.
Dale Carnegie, nhà tâm lý thực hành nổi tiếng người Mỹ thường mở các lớp dạy về nghệ thuật làm vợ, làm chồng, người theo học rất đông. Một lần giảng xong, ông ra bài tập yêu cầu mỗi học viên về nhà thực hiện “một tuần lễ khen”, sau đó báo cáo kết quả. Chẳng ai ngờ, chỉ một việc đơn giản là ngày nào cũng khen mấy câu, chẳng mất vốn mất lãi gì mà chi trong một tuần, có người xác nhận là được hưởng hạnh phúc nhiều hơn cả mười năm chung sống cộng lại.
Vậy thì bạn đừng ch.ê chồn.g nữa, cứ khen đi. Chẳng hạn: “Bác sĩ mà cũng biết chữa điện, khéo ra phết!”, “Kỹ sư cơ khí mà nấu ăn ngon đáo để!”, “Anh mặc bộ này trông quá được!”, “Hôm nay em mới biết thế ra chồng mình lắm tài”…
Cái khó là hãy tập khen chồng. Lúc mới khen có thể hơi ngượng, nhưng mỗi ngày cứ tập vài câu sẽ quen dần. Lời khen chẳng tốn kém gì mà hiệu quả không nhỏ, tại sao bạn không dùng chiêu ấy?
Theo PNO
Nếu mình tình cờ gặp nhau trên phố
Nếu em có vô tình gặp anh trên con đường tấp nập thêm một lần nữa, em sẽ mỉm cười và quay lưng đi.
Em thấy mình lạc lõng giữa dòng người tấp nập trên con phố đông đúc. Thành phố này bao năm qua vẫn vậy, mà sao giờ với em, em có cảm giác như mình không còn thuộc về nó. Mọi cảm giác mất đi từ ngày tình yêu với anh tan thành mây khói. Em đã cố gắng bước đi, đi tới tận cùng nỗi buồn. Vậy mà đi mãi, đi mãi, đi tới bao giờ mới tới cuối nỗi buồn đây anh?
Yêu thương đó đã vút bay thật rồi dù em có tin điều đó hay không thì thực tế vẫn là như vậy. Anh nhắn nhủ với em rằng hãy coi như anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em. Chúng ta gặp nhau trong đời là một cái duyên nhưng chia xa là phận. Mà đã là duyên phận thì em yêu nhiều đến bao nhiêu cũng đâu có ý nghĩa gì. Anh nói nếu em nghĩ như vậy thì sẽ quên anh nhanh hơn, đón nhận chuyện chia tay này nhẹ nhàng hơn. Nhưng em không tin, có thể như vậy được không anh, có thể coi một người đã từng bước vào trái tim mình, tạo một hình ảnh khắc sâu thì liệu có thể coi như chưa từng xuất hiện trong đời nhau hay không?
Mình gặp nhau ở thành phố này, giữa một chiều đông thật buồn. Cơn gió bấc thổi buốt lòng những kẻ cô đơn. Mình đã gặp nhau như thế đó. Em và anh đã cùng nhau bước qua biết bao mùa đông lạnh nơi thành phố đông người này. Anh làm cho em vơi bớt cảm giác nhớ nhà. Anh cho em nghị lực để sống ở nơi đông đúc này mà không thấy mình lạc lõng. Anh làm cho tình yêu đôi lứa trở thành tình yêu cuộc đời này.
Anh đã mang tới cho em niềm tin vào cuộc sống và giờ anh buông tay (Ảnh minh họa)
Trước khi gặp anh, em vốn là cô gái mạnh mẽ, kiên cường nhưng vẫn có những phút giây em yếu lòng, cảm thấy cô độc giữa chốn phồn hoa đô hội này. Yêu anh rồi, em cho phép những phép yếu đuối ấy đến nhiều hơn. Vì em tự tin có anh bên cạnh nên em không sợ những phút mệt mỏi, buồn lòng. Anh đã biến đối em trở thành một cô gái biết yếu mềm như thế. Vậy mà giờ đây, anh lại ra đi. Anh đi để lại sau lưng mình một cô gái mất hết mọi bản năng mạnh mẽ. Anh là điểm yếu của em và giờ thì chỉ còn mình em ở lại.
Em không còn có thể đối diện với cuộc đời như trước được nữa. Làm sao có thể coi anh như người vô hình chưa từng xuất hiện bên mình khi mà chúng ta đã gắn bó với nhau lâu đến như vậy. Anh thật tàn nhẫn. Nếu biết trước có ngày anh sẽ buông tay em ra giữa chừng như thế này thì trước kia anh đừng vội nắm lấy bàn tay em, đừng trao cho em hi vọng. Bởi vì như thế có nghĩa là anh đang làm em đau khổ hơn trong ngày hôm nay.
Em sẽ ra sao khi tình yêu với anh vụt bay mất rồi? (Ảnh minh họa)
Em đã đán.h mất chính mình kể từ khi yêu anh. Em đã đặt trái tim, ước mơ của mình vào anh nên giờ đây em giống như một người mất phương hướng hoàn toàn trong thành phố đông người này. Em hụt hẫng và bơ vơ thật rồi. Em đã nghĩ mình sẽ khóc thật nhiều nhưng sao em không thể nào rơi một giọt nước mắt nào. Nỗi đau quá lớn thường khiến người ta không thể nói nên lời.
Giờ thì em lại là một cô gái bơ vơ và đơn độc. Nhưng cảm giác cô đơn này khác xa với ngày anh chưa tới. Có lẽ em sẽ mất rất nhiều thời gian để đưa mọi cảm giác của mình về trạng thái ban đầu, ngày mà anh không là gì trong tim em. Và em hứa, nếu em có vô tình gặp anh trên con đường tấp nập thêm một lần nữa, em sẽ mỉm cười và quay lưng đi. Em sẽ không dừng lại như điều năm xưa em đã từng làm...
Theo VNE
Anh quá phũ phàng, nên yêu hay bỏ? Anh có bạn gái khác, đối xử phũ phàng với em. Em có nên chờ đợi anh không? Em chào chị Thanh Bình ! Em đang cảm thấy vô cùng đau khổ với cuộc tình này. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên! Năm nay em 23 tuổ.i, quen anh 28 tuổ.i, được 4 tháng. Cả hai đã có công việc...