Không ai ngờ người chồng mẫu mực bên ngoài về nhà lại là dã thú
Từ hàng xóm cho đến bạn bè, ai cũng khen Sương lấy chồng sướng bởi Trung là một người đàn ông mẫu mực. Chỉ đến khi hai người ra tòa ly dị, với những vết bầm dập trên mặt của Sương, họ mới biết bản chất vũ phu của Trung.
Ảnh minh họa
Sương năm nay mới 28 tuổi, vậy nhưng ai gặp cô cũng ngỡ cô đã ngoài 30 bởi nét mặt già dặn. Tuy vậy, bạn bè thì khen cô sướng vì đã lấy được một người như Trung, nhưng chỉ ai “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, nỗi khổ của Sương chưa bao giờ cô dám tiết lộ ra ngoài.
Trung hơn Sương 2 tuổi, là một nhân viên ngân hàng. Trung làm ở vị trí thường xuyên phải tiếp khách nên công tác xã giao của anh với người ngoài rất tốt. Nhiều người ghen tỵ với Sương vì lấy được chồng làm ra tiền lại ăn nói khéo léo, được lòng nhiều người. Nhưng không ai biết, về nhà, đóng cửa lại, Trung lại biến thành một người hoàn toàn khác.
Những lần đi tiếp khách, uống rượu về anh ta đều hành hạ Sương về cả thể xác lẫn tinh thần. Sau những đêm bị Trung “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” Sương đều phải xin nghỉ làm vì những vết bầm dập trên mặt. Mặc dù, sáng hôm sau tỉnh rượu anh ta lại rối rít xin lỗi và hứa sẽ không có lần sau, thế nhưng việc đó vẫn cứ tiếp diễn.
Video đang HOT
Có lần, Trung đánh Sương thừa sống thiếu chết phải đi bệnh viện cấp cứu, thế nhưng đáp lại ánh mắt tò mò của hàng xóm, anh ta lại thản nhiên bảo vợ ngã cầu thang. Bình thường, Trung có quan hệ khá tốt với hàng xóm láng giềng nên không một ai không tin lời Trung nói.
Nhưng tất cả đều là giả dối. Nằm trong bệnh viện, con phải gửi về cho ông bà ngoại, Sương nước mắt chảy dài nghĩ về thời kỳ mang bầu. Thời điểm đó, đi khám bầu Sương cũng phải tự đi, Trung cũng bớt đánh vợ nhưng thi thoảng Sương vẫn phải ăn vài cái tát của chồng. Sương nhận ra bản chất của Trung chỉ sau 3 tháng cưới nhau. Những lần đầu khi Trung xin lỗi, nghĩ chồng say nên mới thế nên Sương vẫn tha thứ. Nhưng lâu dần cô nhận ra mình đã lấy nhầm chồng.
Sau khi sinh con xong, đã mấy lần Sương đòi li dị nhưng Trung không đồng ý. Sau lần này cô quyết tâm phải rời bỏ người đàn ông tàn bạo ấy. Ngày ra tòa, từ người thân cho đến bạn bè đều ngỡ ngàng vì lý do Sương li dị chồng. Nhìn những vết bầm, vết sẹo được Sương chụp ảnh lại, ai cũng ngỡ ngàng vì tính bạo hành của Trung. Đúng là không thể “nhìn mặt mà bắt hình dong” được.
Theo Báo gia đình
Tôi ngoại tình nhưng được chồng tha thứ, không ngờ quãng thời gian sau đó mới là địa ngục
Ly hôn không đáng sợ, thứ hạnh phúc giả dối mà tôi đang trải qua hàng ngày mới là điều kinh khủng nhất.
Ảnh minh họa
Tôi gặp chồng từ khi còn đang học đại học năm thứ 3. Khi ấy anh đã 25 tuổi, ra trường được 3 năm, một người đàn ông chín chắn, tin cậy và rất đáng để dựa dẫm vào. Chúng tôi được bạn bè gọi là cặp "tiên đồng ngọc nữ" vì sự xứng đôi về cả ngoại hình lẫn sự phù hợp trong tính cách.
2 năm sau ngày yêu nhau, khi tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, chúng tôi quyết định kết hôn, về chung một nhà. 1 năm sau, chúng tôi đón thiên thần đầu tiên chào đời, là một bé gái giống bố như lột. Cuộc sống gia đình sẽ cứ thế êm đềm và hạnh phúc trôi qua nếu như tôi không chuyển công tác.
(Ảnh minh họa)
Vì sau khi sinh con, không còn hợp với tính chất của công việc cũ nên tôi buộc phải nghỉ việc, chuyển sang một công việc có phần nhàn hạ và có nhiều thời gian cho gia đình hơn. Và rồi, tôi đã gặp người làm xoay chuyển cả cuộc đời mình ở đó.
Ấy là một cậu đồng nghiệp cùng phòng kém tôi 1 tuổi. Sau quãng thời gian làm việc chung, tôi đã bị thu hút bởi tính cách hài hước, vui vẻ và hòa đồng của cậu ta. Có vẻ như cậu ta cũng cảm thấy có gì đó hứng thú với tôi - người phụ nữ một con "trông mòn con mắt".
Ban đầu là những người đồng nghiệp thân thiết, một thời gian sau chúng tôi coi nhau như bạn bè tâm giao. Và điều gì đến cũng phải đến, tôi bị tình cảm che mờ lí trí và quyết định tiến thêm một bước với cậu ấy.
Chúng tôi giấu giếm kĩ hết sức có thể, nhưng "cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra", tôi bị chồng phanh phui vì một lần lỡ để quên điện thoại ở nhà. Tôi biết anh đau đớn, nhưng quan trọng hơn, có lẽ anh cảm thấy không bao giờ hiểu được tại sao tôi lại hành động như vậy. Tôi chỉ biết khóc lóc, biết nhận sai nhưng chẳng mảy may dám nói một lời xin tha thứ. Tôi biết mình có tội, và chỉ chờ chồng ban cho mức án "tử hình" là tờ đơn ly hôn.
Thế nhưng không. Anh ấy nói: "Anh không tha thứ được cho em, nhưng anh thương con, cũng cần gia đình này". Tôi xin thôi việc ở công ty cũ, cắt đứt mọi liên lạc với nhân tình và quay về đóng vai một người vợ chính chuyên, một người mẹ hiền thảo.
Một tuần, rồi một tháng sau ngày đó, không khí gia đình vẫn cứ ngột ngạt như vậy. Anh vẫn vui đùa cùng con trên chiếc ghế sô pha quen thuộc đó, nhưng tôi cứ tiến đến gần, anh lại bế con dậy rồi bảo: "Anh cho con vào trong phòng chơi".
Gia đình tôi không còn những cuộc đi chơi cuối tuần nữa, anh luôn lấy lí do bận này bận nọ để từ chối mỗi khi tôi đề nghị đi đâu đó "đổi gió". Những mâm cơm nhiều món như nhà có cỗ tôi nấu ra, anh cũng chẳng buồn đụng đũa rồi khen một câu cho có lệ. Chuyện "ân ái" thì khỏi phải nói, anh tránh như tránh tà.
Cuộc sống một "người thừa" trong chính ngôi nhà của mình đã cứ tiếp diễn như thế trong vòng nửa năm nay. Nó khiến tôi bức bối đến mức không thở được. Anh rõ ràng không cả trách cứ hay nặng lời với tôi, nhưng thế này so với ly hôn thậm chí còn đau đớn hơn gấp nhiều lần. Tôi phải làm thế nào đây?
Theo Afamily
Phụ nữ đâu nhất thiết phải lấy chồng nếu như không gặp được tình yêu đích thực So với việc lấy nhầm chồng thì thà phụ nữ cứ ở vậy, sống cuộc sống độc lập tự chủ, ung dung tự tại còn tốt hơn! Ở độ tuổi chớm 30, người ta vẫn thường giục giã các cô gái nên mau chóng tìm cho mình một tấm chồng. Từ người thân trong nhà cho tới bạn bè gần xa đều có...