Khốn khổ ! Vợ em ốm nghén các bác ạ
Một câu chuyện đáng yêu về một anh chồng đáng yêu, cưng vợ hết mực khi vợ ốm nghén. Mà đúng là phụ nữ ốm nghén thật khó lường, các chồng là phải tâm lý lắm đấy.
ảnh minh họa
Chiều nay cũng như bao chiều, tan giờ làm là phi ngay về nhà. Dù trời lạnh nhưng mình vẫn phóng xe rất nhanh bởi mình biết vợ yêu đang chờ mình bên cạnh mâm cơm nóng hổi với món cà muối sổi, món dừa kho trứng chim cút đang bốc khói nghi ngút, cả món canh dưa nấu nhạt tỏa hương ngào ngạt. Ôi, nghĩ đến đó thôi đã thấy ấm áp rồi, chợt thấy cái lạnh của mùa đông chẳng còn đáng sợ nữa.
Mở cửa vào nhà, thấy vợ đang ngồi máy tính chơi pikachu.
- Em yêu, sao chưa dọn cơm mà vẫn còn ngồi bắn điện tử? Dọn cơm ăn đi, anh đói quá.
- Em nghén rồi.
- Thế là dư lào?
- Thì định nấu nhưng ngửi mùi dầu ăn buồn nôn quá nên lại thôi.
- Thế tức là vẫn chưa nấu cơm à?
- Vâng.
- Ừ, vậy để đó anh nấu cho, em đi cắm nồi cơm đi.
………Ọe, ọe, Ọe
- Sao thế em?
- Anh ơi mùi gạo ghê quá, em buồn nôn, không cắm được.
- Ừ, vậy để đó tí anh cắm cho, em đi rửa cái đống bát dành dụm được từ đầu tuần đến giờ đi.
- Anh ơi, mùi sunlight cũng sợ quá, em không rửa được.
- Ok, để đó tí anh rửa cho, em tranh thủ giặt cho anh cái quần ngố để cuối tuần sau anh diện về quê dự đám ma.
Video đang HOT
- Anh ơi, mùi ô-mô, mùi ô-mô thật đáng sợ, em không giặt được.
- Thế thì quét qua cái nhà đi để tí ăn cơm nào.
- Anh ơi, cái chổi, cái chổi, mùi của nó khủng khiếp quá.
- Thôi được, vậy em lên giường đắp chăn nằm nghỉ đi cho đỡ mệt. Tí anh dọn dẹp nấu nướng xong sẽ gọi em dậy ăn. Ok.
- Dạ vâng.
Nửa đêm đang ngủ ngon thì vợ chọc chọc vào mông gọi dậy:
- Anh ơi, em thèm….
- Ừ, anh biết rồi, anh cũng đang thèm đây. Nhưng bác sĩ bảo phải kiêng 3 tháng đầu. Em cố gắng lên, 3 tháng nhanh thôi mà!
- Không, không phải thèm cái đó, thèm cái khác cơ!
- Là cái gì?
- Đùi gà luộc chấm bột canh ớt lá chanh.
- Sao lại thèm vào giờ này? Anh kiếm đâu ra?
- Thì nghén nó thế, ai mà biết được.
- Thôi, cố ngủ đi, sáng mai anh mua cả đàn gà về luộc cho em ăn.
- Không, bây giờ cơ, nếu không được ăn thì em không ngủ được, em mà không ngủ được thì anh cũng không ngủ được đâu.
Thế là lại lồm cồm bò dậy, khoác áo đi bộ ra đầu ngõ, vừa đi vừa cầu mong cho có cái quán phở gà nào nó còn mởcửa. Kia rồi, may quá, còn một quán vẫn sáng đèn.
- Có đùi gà luộc không anh?
- À, hết rồi em ạ, anh chuẩn bị dọn về nghỉ đây.
- Thế không còn cái gì khác để ăn à?
- Chỉ còn phao câu thôi.
- Vâng, vậy cho em 10 cái phao câu. Có còn hơn không anh ạ.
Kể từ lần đó, cứ đang nửa đêm ngủ ngon mà vợ chọc chọc gọi dậy là lại giật mình thon thót. Lúc thì thèm gà tần, khi thì dồi chó, hôm thì lòng lợn, bữa lại tiết canh. Hồi mới cưới đang ngủ mà vợ chọc dậy thì thích lắm, cơ mà giờ thì chả thích nữa.
Còn nhớ có một hôm, hơn 2h đêm, đang ngủ, vợ vùng dậy đòi ăn bún đậu mắm tôm. 2h đêm thì còn ai bán cái đó nữa. Đành liều mặt gõ cửa mấy nhà hàng xóm hỏi xin. May mà có một nhà nó ăn cà pháo với mắm tôm từ hôm trước vẫn còn thừa một ít, nhưngchỉ có mắm tôm không thôi, không có bún, không có đậu. Thôi cũng đành vậy, có còn hơn không. Thế là mang về đổ ra bát, cho thêm tí nước mắm, mì chính vào cho thơm rồi lấy cái thìa đưa cho vợ tự xúc ăn. Mình mệt quá lăn quay ra giường ngủ còn vợ thì vừa xúc, vừa húp sột soạt vừa khen mắm ngon quá.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Một chiều hai vợ chồng đang đèo nhau đi chợ mua rau, tự nhiên vợ giật giật áo mình rồi kêu lên:
- Anh ơi, hình như, em lại thèm rồi.
- Sao? Thèm cái gì? Giờ là ban ngày, em thèm gì anh chiều hết.
- Anh quay xe lại đi, em chỉ cho. Em vừa nhìn thấy xong.
Mình ngoan ngoãn quay xe lại, đi theo hướng vợ chỉ. Vợ bảo mình dừng xe ở một shop thời trang rồi nhanh như cắt lao xuốngchỉ vào cái váy con mụ ma-nơ-canh đang mặc rồi thỏ thẻ:
- Đây, em thèm cái váy này.
Ôi thôi, đang bảo dành dụm tiền đầu tư đôigiầy da mới để đợt tới đi viếng đám ma cho oách, giờ quất quả váy này thì chắc lại phải mang đôi giày cũ đi khâu mà đi tạm vậy. Chả còn cách nào khác.
Từ hôm có cái váy, vợ dịu dàng hơn hẳn. Trước chồng xem bóng đá là lườm nguýt, rồi giành giựt điều khiển,tranh kênh đòi xem phim hàn quốc. Giờ lại ngồi xem bóng đá cùng chồng. Mà không chỉ xem không đâu, còn thường xuyên đưa ra bình luận và nhận xét rất chính xác và sắc bén nữa. Chỉ có điều những bình luận của vợ mình thường không liên quan lắm đến chuyên môn hay kỹ chiến thuật mà chủ yếu chỉ là:”Ôi! anh kia body chuẩn thế!”, “Eo! anh kia đùi to thế”!…
Đặc biệt là vợ mình rất hâm mộ anh Ronaldo. Lý do thì chỉ có một lí do duy nhất đó là anh ấy đẹp trai và trông rất lạnh lùng.Cứ mỗi khi anh Ronaldo có bóng là vợ mình lại gào lên: Ronaldo! Ronaldo!
Nhiều lúc mình phát bực mình và phải quay sang quát vợ:
- Em hâm mộ thằng đấy vừa vừa thôi nhé. Đừng có thái quá để đến lúc nghén nó là anh không có tiền mua nó về cho em đâu đấy. Không phải cứ ốm nghén là thích cái gì cũng chiều được đâu, nhá!!!
Theo cachsong.info
Thu nhập 40 triệu/tháng, tôi vẫn bị cả nhà chồng bảo 'đồ ăn bám'
Chỉ vì tôi làm nghề bán xôi mà chồng ngại không muốn cho đi nghỉ mát cùng cơ quan anh. Còn mẹ chồng tôi thì nói với hàng xóm rằng tôi ăn bám dù tôi là người kiếm tiền chính trong nhà.
Chào độc giả của mục tâm sự , tôi là độc giả thường xuyên của mục tâm sự, tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi chia sẻ những chuyện khó nói của mình với hy vọng sẽ nhận được sự góp ý chân thành của mọi người.
Tôi kết hôn được 8 năm, có hai bé trai ngoan ngoãn, khỏe khoắn. Tôi mới 26 tuổi, còn chồng tôi 32 nhưng chúng tôi đã có nhà riêng, xe hơi và đời sống vật chất tương đối đủ đầy.
Nhìn nhà tôi ai cũng khen rằng tôi tốt số lấy được người chồng không chỉ đẹp trai mà còn kiếm tiền tốt (mọi người nghĩ vậy vì chồng tôi làm ở một cơ quan lớn). Tuy nhiên, ít ai biết rằng phần lớn tiền xây nhà, mua xe và sắm sửa trang thiết bị trong nhà đều một tay do tôi làm ra chứ lương anh chỉ đủ nuôi bản thân anh và dư ra chút ít là cùng.
Tôi tốt nghiệp đại học ngoại thương và ra trường đi làm được 2 năm với số lương cũng không kém bạn bè cùng trang lứa. Tuy nhiên, do nhận thấy rằng việc làm công ăn lương rất vất vả và tốn quá nhiều thời gian nên sau khi kết hôn xong, tôi quyết định mày mò học làm xôi nấm và ở nhà mở một cửa hàng bán xôi.
Vì luôn quan niệm nấu cho nhà mình ăn sạch sẽ và ngon như thế nào thì sẽ phục vụ khách tương tự vậy nên cửa hàng của tôi khá đông khách và ngày càng đông hơn. Khách nào đã đến nhà tôi một lần thì hẳn sẽ quay lại lần sau. Thậm chí có người nếu ăn xôi thì nhất định chỉ qua nhà tôi.
Vì lẽ đó nên chỉ sau khoảng 2 năm mở cửa hàng, tôi đã ăn nên làm ra và có đủ tiền để xây nhà rồi sau này là mua xe. Hiện tại, cửa hàng chỉ rộng chưa đầy 25 mét vuông này cho tôi lợi nhuận trung bình tháng lên tới 40 triệu đồng.
Không chỉ mang lại thu nhập cao mà công việc này còn giúp tôi thuận lợi trong việc sinh con và nuôi con. Vì kể từ khi có bầu, tôi có thuê thêm 3 người làm nên công việc hàng ngày của tôi chỉ là ngồi thu tiền, chuyện trò với khách và chỉ đạo bán hàng. Tôi chỉ đến cửa hàng vào giờ cao điểm khách nên có nhiều thời gian ở nhà chăm con, nội trợ. Chồng tôi chưa bao giờ chê tôi lấy nổi một lời vì việc chăm con và nội trợ.
Tuy nhiên, nhà chồng tôi, tất cả mọi người đều đi làm nhà nước hoặc công sở nên rất xem thường những việc như bán hàng. Kể từ khi tôi nghỉ việc ở nhà bán xôi, phía nhà chồng tôi tỏ ra rất coi thường. Hồi tôi mới mở quán, bố mẹ chồng tôi cứ luôn bảo: Saokhông làm được ở đâu nữa mà lại đi bán xôi. Rồi sau đó, cứ mỗi lần gặp là ông bà lại giục tôi đi kiếm việc. Bố chồng tôi xa gần rằng: Chồng con đi làm như vậy, con chỉ ở nhà trông thật không xứng tí nào.
Nhưng mãi sau này vẫn thấy tôi say mê với cái quán mới mở, ông bà tỏ ý giận lắm. Cứ mỗi lần có ai hỏi thăm về tôi là bố mẹ chồng lại tỏ ra buồn bã, lại gạt chuyện của tôi đi như thể tôi làm xấu danh thế nhà chồng. Nhiều lần mẹ chồng tôi chép miệng bảo: "Học đại học cho phí công phí gạo, học xong mà chỉ đi bán xôi thì chả bằng đứa thất học". Nghe mà buồn nhưng tôi vẫn cố chịu. Tính tôi không thích đôi co.
Rồi mỗi khi bên gia đình chồng tụ họp hay có việc cưới hỏi gì, tôi chỉ được phân công làm những việc dọn dẹp này nọ còn tiếp khách hay giao dịch này nọ phải để cho các chị em trong nhà đang làm việc ở nơi này nơi nọ vì theo như bố chồng tôi nói là "Có giới thiệu với ai đó thì cũng đỡ ngại".
Nhiều lần gia đình tụ họp, nhiều người trong họ còn bảo chồng tôi là anh làm cơ quan lớn vậy sao không cưới ai khá hơn mà lại lấy cô vợ bán xôi. Nghe mà buồn ghê gớm.
Còn chồng tôi dù miệng nói không câu nệ việc vợ làm nghề gì nhưng thú thực, tôi cảm nhận thấy rõ rằng anh ngại khi nói về nghề của tôi. Hồi tôi còn làm cho công ty liên doanh, hè nào đi nghỉ mát với cơ quan, anh cũng rủ tôi đi vì lý do "đi phải có đôi có cặp".
Nhưng từ khi tôi chuyển sang nghề bán xôi thì anh kiếm đủ mọi lý do để không rủ tôi đi cùng anh mỗi dịp nghỉ hè. Nào là cơ quan phức tạp, cả nhà bìu ríu nhau đi chỉ tổ làm trò chọc ngoáy cho mấy người ở cơ quan. Nào là gia đình tổ chức đi riêng là đủ rồi.
Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thái độ lúng túng và sự phóng đại của chồng khi giới thiệu với mấy anh bạn về nghề của tôi rằng: "Vợ em kinh doanh chuỗi nhà hàng" là tôi hiểu anh đề cao chuyện công việc thế nào.
Nhiều khi tôi cũng không thể tin nổi giữa Hà Nội mà sao vẫn còn người coi trọng vỏ bọc công việc như vậy chứ. Tôi nhiều khi cứ băn khoăn nếu tôi cũng đi làm như chồng tôi với mức lương vài triệu đồng thì gia đình tôi giờ sẽ khó khăn như thế nào.
Chồng tôi cũng từng nhiều lần thừa nhận rằng kinh tế gia đình tôi chủ yếu đến từ cửa hàng xôi. Vậy nhưng trước bố mẹ anh ấy và họ hàng anh ấy vẫn sĩ diện bảo rằng nhà này không có anh ấy thì có mà chết đói, rằng tôi không nghề không ngỗng vậy sao gánh nổi gia đình.
Đặc biệt, hôm kia, tôi còn nghe mẹ chồng nói với hàng xóm rằng: Nhà có mấy cô con dâu thì chỉ có tôi là không nghề ngỗng, phải ăn bám chồng, đi đâu cũng phải ngửa tay xin tiền chồng.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi rất chán nản. Tôi có nên từ bỏ công việc kinh doanh của mình để xin vào các công ty lớn, sáng mặc váy đẹp đẽ đi làm, hè được đi nghỉ mát, cuối tuần cả gia đình lại tung tăng đi chơi cho mọi người nể nang hay không? Rất mong nhận được sự góp ý chân thành của quý độc giả.
Theo Người đưa tin
Người mẹ chồng khốn khổ "Lần sau bà đi chợ, nấu nướng cho tử tế. Nếu không làm được thì đưa tiền cho vợ tôi ra ngoài ăn, nghe chưa?" - Nhớ lại lời thằng con ngỗ nghịch bà Tâm chỉ biết cay đắng khóc thầm. Bà sinh cả thảy bốn người con nhưng chỉ có Thành là con trai. Được nuông chiều từ bé nên càng lớn...