Khốn khổ vì vợ chỉ thích sex ở những nơi kì quái
Nói ra thì mọi người bảo là “vạch áo cho người xem lưng”, mà không nói ra thì tôi chẳng biết phải làm thế nào với cái tình huống tréo ngheo này.
ảnh minh họa
Năm 27 tuổi, tôi được bạn bè mai mối cho vợ tôi bây giờ. Nói thật, hồi đầu tôi hơi sợ. Ai đời con gái chưa gặp bao giờ mà chủ động nhắn tin cho tôi nói là: “Em muốn nghiêm túc trong mối quan hệ này. Nếu trở thành người yêu của anh em sẽ… bla… bla”, rồi sau đó rủ tôi đi xem phim. Tôi chết khiếp, ậm ừ để đấy. Bạn bè tôi cáu gắt: “Giờ con gái chủ động là chuyện bình thường”. Cuối cùng, tôi cũng đồng ý cho mình một cơ hội.
Nhưng đúng là ở đời không nói trước được điều gì. Một đứa trước giờ chẳng tin vào thứ tình yêu sét đánh như tôi thế quái nào lại bị Thiên Lôi đánh trúng. Ba ngày sau buổi xem phim và cũng là lần đầu tiên gặp nhau, chúng tôi “ lên giường“. Tôi đã bị sự hoang dại, sexy và bản năng của cô ấy thôi miên đến mê mệt. Tâm sự với thằng bạn thân, nó nhảy dựng lên nhìn tôi như một đứa ăn phải bùa, vì trước đây, tôi luôn là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, đến với ai tôi cũng tìm hiểu, đắn do rất kĩ.
Cùng năm đó, tôi và cô ấy quyết định tổ chức đám cưới. Tôi không hối hận vì quyết định lấy vợ sau 3 tháng quen biết. Tôi cũng không có gì phàn nàn về vợ tôi cả, chỉ mỗi tội cái bản năng và sự hoang dại từng khiến tôi say mê lại quay sang… hại tôi.
Nhu cầu “chuyện ấy” của vợ tôi cao – Không sao cả, tôi mới 27 tuổi mà, thừa sức đáp ứng 7 ngày/ tuần ấy chứ. Thế nhưng tôi không thể chịu được khi 7 ngày làm “ chuyện ấy” vợ tôi đều không cho thực hiện ở trên giường. Cô ấy chỉ thấy hứng thú khi quan hệ ở những nơi oái oăm như nhà bếp, nhà tắm, ghế phòng khách…
Video đang HOT
Thà rằng nhà bếp đẹp đẽ, bóng bẩy thơm tho, phòng tắm có bồn tắm xịn như trên phim hay phòng khách với bộ bàn ghế tiền tỷ như nhà Đàm Vĩnh Hưng thì không nói làm gì. Đằng này nhà tôi bé như cái lỗ mũi, bếp vừa bé vừa bí, toàn mùi thức ăn dầu mỡ, nhà tắm tận dụng gầm cầu thang nên chỉ vừa đủ để cái bồn cầu và khoảng trống cho một người đứng dưới cái vòi hoa sen, diện tích phòng khách may mà khéo sắp xếp nên cũng đủ để vừa bộ bàn ghế gỗ cũ “thửa” của ông anh trai.
Ảnh minh họa
Đấy, trong cái hoàn cảnh ấy mà vợ tôi cứ bắt “thăng hoa” thì làm sao tôi đủ sức chịu đựng. Hồi đầu còn thấy hay ho, lạ lạ, cũng hùng hục lắm. Được 2 tuần là tôi bắt đầu oải, đau lưng, đau tay, đau chân, đau khắp mình mẩy. Mỗi lần quan hệ, tôi vừa phải làm hài lòng vợ, vừa phải căng tai, căng mắt nhìn trước ngó sau để… tránh bị cụng đầu, va chỗ nọ chỗ kia hay đập mặt vào cái bồn cầu.
Tôi thì thấy khốn khổ vậy và chẳng hiểu sao vợ tôi hưng phấn lắm, chẳng thấy kêu ca phàn nàn gì. Tôi cứ tự hỏi là tại sao vợ tôi giường đệm êm ái, điều hòa mát lạnh không thích, lại hứng thú với những chỗ chả ra làm sao. Mỗi lần “giao ban” cứ như đi đánh trận, mùa đông thì lạnh “sun vòi”, mùa hè thì mồ hôi mồ kê nhễ nhại. . . Đề đạt tâm tư nguyện vọng với vợ thì cô ấy phán: “Em không thích. Trên giường thì có gì hay ho”.
Thằng bạn thân nghe tôi nhăn nhó trình bày hoàn cảnh thì cười sằng sặc: “Sướng nhất mày còn gì. Hoang dại, bản năng thế còn gì. Còn muốn gì nữa”.
Nhưng quả thực là tôi oải lắm rồi. Giờ tôi chỉ có một ước muốn, một ước muốn duy nhất là được làm “chuyện ấy” trên chiếc giường êm ái của tôi mà thôi.
Tôi phải làm gì bây giờ nhỉ?
Theo Danviet
Nếu có kiếp sau, xin được làm đàn ông
Làm đàn bà khổ quá rồi, thật sự, tôi không muốn phải khổ sở thêm nữa, tôi muốn được có thời gian rảnh rỗi, được sống là mình, được thảnh thơi hưởng thụ...
Tôi muốn được ngồi vắt chân lên ghế xem phim, đọc báo và gọi ới một cái là có cơm bưng nước rót. Tôi muốn được đi làm về có người xách túi, có người chuẩn bị cơm nước, chuẩn bị nước tắm, giặt giũ cho, dọn cơm cho và chỉ việc ngồi vào ăn, thậm chí hoa quả tráng miệng cũng không phải động dao tới gọt. Tôi ước sao cuộc sống của tôi như thế, có người phục vụ, có người thương yêu chăm sóc mình hết lòng, hết dạ, còn mình chỉ việc đi làm về và... nghỉ ngơi....
Đó là cuộc sống của chồng tôi, người mà tôi yêu thương dành trọn cuộc đời mình. Tôi tưởng là lấy chồng được nhờ, nhưng cuối cùng trong cái nhà chồng này, tôi chỉ giống như một người giúp việc.
10 năm qua, sống với gia đình chồng, bố chồng, mẹ chồng, không việc gì là không đến tay tôi. Là con dâu cả trong nhà, tôi phải sống với bố mẹ chồng và đảm đương mọi việc của nhà chồng từ giỗ chạp, cúng bái, từ cái ăn cái mặc, từ chuyện nhỏ nhất trong nhà tôi cũng phải lo. Lo cho bố mẹ chồng chưa xong còn phải lo cho cả họ nhà chồng, nếu mà không chu toàn là bị nói này, nói kia, nói là con dâu trưởng không chu đáo, không vun vén. Còn bị chồng chê bai đủ kiểu. Trọng trách chăm chồng, chăm con là tới tay tôi cả. Chưa chăm xong chồng con đã khóc nhè, chưa chăm xong bố mẹ chồng, chồng đã gọi với từ trên phòng xuống. Nghe mà não hết ruột gan. Cả ngày nghỉ mà còn bận hơn ngày đi làm vì chỉ có ăn với rửa bát cũng hết ngày. Đó là chưa kể tới chuyện có khách đến chơi. Thật sự, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. (Ảnh minh họa)
10 năm ở nhà chồng, chưa một lần tôi được mẹ chồng hay chồng rửa cho một cái bát. Có ốm chết cũng cứ để đó, mai rửa, chứ đừng có chuyện chồng mó tay vào. Mẹ chồng tôi thì già nhưng việc nhà không phải không làm được, chỉ là bà không làm. Còn bố thì đúng là không động gì rồi, vì đơn giản, bố là đàn ông, lại là người có tuổi nên không bao giờ làm gì ngoài việc đi đánh cờ tướng với các cụ.
Con tôi còn nhỏ, cháu chưa hiểu chuyện nên chưa giúp được gì cho gia đình. 1 nách hai con, mệt phờ người chứ đừng nói tới chuyện lo lắng nhà chồng...
Thế mà 10 năm nay, tôi cứ làm những việc như vậy, cuộc sống gần như không có một ngày nghỉ ngơi. Không có cả thời gian về thăm bố mẹ một lần. Con cái thì còn nhỏ, chẳng biết đến bao giờ mới có cảnh con trai lớn đi lấy vợ, rồi có con dâu về làm thay mình. Thú thực, có con dâu tôi cũng không nỡ để con phải làm như tôi bây giờ. Vì mình là con dâu, mình hiểu hơn ai hết.
Mẹ chồng tôi nhiều tuổi nên hay cổ hủ, có những chuyện mẹ cũ kĩ không chịu được. Nhưng tôi đành phải nhịn để &'dĩ hòa vi quý', chứ trong cái gia đình này, nói ra thì có hay ho gì, mẹ chồng con dâu cãi cọ nhau, còn sống riêng được đâu mà gây sự. Tôi cố nhịn bao nhiêu thì cuộc sống càng mệt mỏi bấy nhiêu. Thú thực, tôi đúng là một &'thiên tài' về nhẫn nhục.
Chồng tôi thì lười làm, anh tự cho mình có cái quyền được sai bảo vợ con, gia trưởng kinh khủng. Anh đi làm về thì mọi thứ tôi phải lo, còn anh chỉ việc tắm táp, chơi với con tí rồi đợi cơm, vắt chân lên ghế xem ti vi và đọc sách. Nói thực, tôi cảm thấy mình đúng là một ô-sin chính hiệu, được trả lương. Nhưng lương thì tôi lại phải tiêu pha trong nhà chứ nào được giữ cho riêng mình. Thật tình, tôi thấy mệt mỏi với cuộc sống. Nhưng vì con, tôi phải cố gắng thật nhiều. Tôi cũng đã vượt qua được 10 năm rồi thì phải nhịn thôi, đâu còn trẻ để suy nghĩ mông lung. Thôi thì cái kiếp làm vợ, làm phụ nữ, tôi phải gánh chịu. Chỉ hi vọng, nếu có kiếp sau, tôi xin được làm đàn ông. Được ăn to nói lớn, được gác chân lên ghế và căn bản là thoát khỏi kiếp làm vợ, làm dâu... nhất là dâu trưởng thế này.
Theo VNE
Làm mẹ đơn thân nuôi con bị tim bẩm sinh Đến giờ phút này tôi mới nghĩ, nếu như không có con luôn bên cạnh tôi, cho tôi niềm tin vào cuộc sống thì thực sự, tôi không thể nào vượt qua được đau đớn của cuộc đời. Tôi đã sống, đã hết lòng hết dạ vì chồng, nhưng cuối cùng, tôi chỉ nhận lại nỗi đắng cay và tủi hổ. Nhiều khi...