Khốn khổ vì người yêu có tính ăn cắp vặt
Tôi thấy, ham ăn là tật xấu còn dễ chấp nhận và tha thứ được. Còn bạn trai tôi mắc bệnh “tắt mắt” và thường xuyên cầm nhầm đồ của người ta nữa mới hoảng và sợ. Cứ kể ra tật xấu này của bạn trai mà tôi lúc nào cũng thấy vừa thương vừa nhục vừa xấu hổ.
Lúc mới quen nhau, tôi chưa biết bệnh này của anh. Chỉ thấy anh ngoại hình ok, tính cách ok, công việc ok, gia đình ok, thế là thành cặp. Khi ấy tôi còn nghĩ bạch mã hoàng tử hoàn hảo không tì vết của tôi đây rồi, hóa ra là có nghề “2 ngón”. Mà những thứ anh chôm của người ta toàn ít có giá trị, nên dù có giận hay khuyên can cũng không được.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra chuyện này là lúc cả hai đi nhà sách cùng nhau. Tôi hí hửng sà vào quầy phụ kiện kẹp cài rồi khuân đến quầy thanh toán. Xong xuôi đi uống nước thì thấy anh chìa ra cho tôi thêm cái móc điện thoại pha lê rất đẹp.
Giở khóc giở cười là đến bố vợ tương lai mà anh ấy cũng không tha và vẫn ăn cắp vặt (Ảnh minh họa)
Tôi ngạc nhiên không biết anh mua lúc nào. Vì trong nhà sách tụi tôi ở bên nhau suốt thì làm sao anh có thời gian mua riêng? Có nghĩ ngợi nhưng tôi không dám nghĩ anh thó đồ của người ta. Vì cửa hàng có camera hẳn hoi, dù là ăn cắp chuyên nghiệp cũng không liều đến thế.
Đến lần thứ 2 tôi cũng chưa nghĩ anh có tật xấu này. Tụi tôi đứng trước hàng trái cây, mua xong, trong lúc cô bán hàng cúi xuống tủ lấy tiền thối thì anh đã nhanh tay bỏ thêm 2 quả táo vào bao nilon.
Tôi sửng sốt cấm khẩu không nói gì được vì sợ người ta biết rồi thêm rắc rối. Trên đường về tôi cằn nhằn rồi hỏi vì sao anh làm thế. Anh trả lời tỉnh queo rằng bà ta bán đắt nên lấy thêm cho bõ ghét. Rồi anh còn mắng ngược lại tôi là 2 quả táo không đáng mấy xu mà nhắng lên.
Nhưng đó là táo Mỹ, 2 quả cũng đã 70-80 nghìn, có giá trị với người buôn bán nhỏ lẻ lắm chứ. Nhất là thái độ của anh không nhận sai làm tôi rất bực. Tuy vậy, tôi chỉ nghĩ do anh nghịch ngợm nên mới thế.
Nhưng tới lần thứ 3 thì tôi chắc mẩm “thôi rồi, người yêu tôi có thói ăn cắp vặt thật”. Nhóm bạn tôi tổ chức đi chơi, tôi kéo cả anh ấy đi cùng. Lúc ăn trưa, có một anh bạn mang bật lửa zippo rất đẹp ra khoe. Mọi người tranh nhau xem rồi mải tám nên lúc về mới phát hiện ra nó đã không cánh mà bay. Tìm từ trên ghế dưới sàn mãi không có nên cũng thôi.
Lúc đó, tôi không dám nghĩ đó là người yêu tôi lấy. Nhưng hóa ra thật. Hôm sau thấy anh mang nó ra châm thuốc trước sự ngỡ ngàng của tôi. Lại còn bảo “thằng đó kênh kiệu trông ngứa mắt nên lấy cho bõ tức”.
Video đang HOT
Tôi khóc như mưa như gió vì giận và cảm thấy mất mặt. Gần 30 tuổi đầu rồi mà anh vẫn có tính xấu tồi tệ đó. Tôi dỗi cả tuần bắt anh hứa sẽ không táy máy thế. Anh gật đầu bảo sửa làm tôi rất yên tâm.
Thế nhưng đâu lại vào đấy. Anh không bao giờ đi siêu thị, bảo ngại vì đông đúc ồn ào. Tôi tưởng thật nhưng hóa ra không phải. Anh không muốn đi siêu thị lớn vì an ninh chặt chẽ mà chỉ muốn đi đại lý, tạp hóa nhỏ lẻ cho dễ “hành động”.
Mặc dù những thứ anh lấy chỉ nhỏ thôi nhưng tôi rất khó chịu. Lần là thỏi sô cô la, lần là chiếc khui bia, thậm chí cả bì tăm bông bé tẹo anh cũng lấy. Bực hơn nữa là thái độ của anh, anh không coi đó là ăn cắp mà xem là “đồ khuyến mãi đi kèm”.
Nói thật, với cái tính này, tôi rất nghi ngờ là anh cũng có thể ăn cắp tiền của người khác. Nhưng anh luôn chối đây đẩy là không.
Tôi có biết là trên thế giới vẫn có một số người mắc bệnh ăn cắp trong vô thức. Tức là những lúc căng thẳng thần kinh, họ sẽ tiện tay lấy đồ của người khác mà không nhận thức được hành động của mình.
Tôi phân vân không biết có phải người yêu tôi mắc bệnh này không. Nhưng thật là lần nào táy máy cũng thấy anh đều rất tỉnh táo. Vả lại, nếu anh có stress gì đó thì tôi phải biết chứ.
Giở khóc giở cười là đến bố vợ tương lai mà anh ấy cũng không tha. Tôi dẫn anh về nhà ra mắt. Lần đầu còn nói chuyện khách sáo. Đến lần thứ 3 thứ 4 thì bố tôi rất quý anh và bắt đầu trò chuyện thân mật hơn.
Ông khoe với anh truyền thống cách mạng của gia đình, đời ông nội tham gia chiến đấu thế nào, được thành thích khen thưởng ra sao. Bố tôi còn đem cả hộp huân chương mà gia đình nội tôi có được trong kháng chiến ra khoe.
Quay đi quay lại, tuần sau đem ra xem lại thì thấy thiếu mất 1 chiếc huân chương hạng nhất của ông nội tôi. Tôi thấy bố hoảng hốt lật tung nhà lên tìm mà lạnh xương sống.
Tôi buồn lòng vì người yêu quá. Tôi đang nghĩ cách để trị tật xấu này của anh. Nếu mọi người biết thì bày cho tôi với! (Ảnh minh họa)
Tôi nghĩ ngay đến trò xấu của người yêu tôi. Gọi cho anh thì anh xác nhận luôn. Tôi phải chạy đi lấy về rồi lén vứt dưới ghế salon rồi đổ cho bố tôi tìm chưa kỹ mới yên chuyện.
Tôi phiền lòng vì bạn trai tôi quá. Các bạn đừng bảo tôi ngu ngốc mới đi yêu người như vậy. Vì thực sự là anh ấy tốt, chỉ có tính xấu đấy thôi. Với lại, chẳng thà mà anh cướp của, trộm cắp tài sản gì lớn để tôi còn có lý do mà chia tay. Chứ đúng là mấy thứ anh ăn cắp nhỏ thật, không tha thứ cũng không được.
Lần nào đi chơi với anh tôi cũng tránh những nơi như cửa hàng hay shop xiếc, vì sợ anh lại giở trò. Thậm chí là đi ăn vặt hè phố dưới đèn dầu leo lét mà anh cũng nhanh tay thó thêm thức ăn. Nhiều lúc giận quá tôi còn mắng anh trí thức kiểu gì không biết.
Tôi buồn lòng vì người yêu quá. Tôi đang nghĩ cách để trị tật xấu này của anh. Nếu ai có cách nào hay ho thì bày cho tôi với! Tôi xin cảm ơn rất nhiều.
Theo VNE
Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn cả thể xác
Mỗi ngày, sau giờ làm, anh lại xách cặp về nhà và chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ và ngồi vào bàn ăn cơm.
Thi thoảng, đang ăn, chúng tôi lại nghe tiếng chửi bới, đánh đập của hai vợ chồng bên nhà hàng xóm. Và cũng mỗi lần như thế, anh đều càu nhàu với tôi: "Đàn ông là không được đánh vợ đánh con. Gì thì gì chứ, chồng mà đánh vợ thì coi như vứt đi. Phụ nữ phải được nâng niu, trân trọng, đánh đập họ là chuyện không thể chấp nhận, nhất là đối với người chồng".
Mỗi lần nghe anh nói câu đấy, tôi đều thở dài, mệt mỏi. Tôi thừa biết, đàn ông không nên đánh vợ, anh cũng biết và nhiều người khác cũng biết. Tôi thừa nhận, anh chưa từng đánh tôi, cũng không bao giờ tát tôi dù tôi có nói gì đi chăng nữa. Nhưng những thứ tôi phải chịu đựng có lẽ còn lớn hơn cả nỗi đau thể xác ấy. Anh đang dày vò tâm can tôi.
Cũng trong bữa cơm ấy, sau cái triết lý không được đánh vợ là hàng loạt các &'luận điệu' kiểu như: Làm vợ là phải nấu ăn ngon, phải nữ công gia chánh giỏi, phải thủy chung với chồng, yêu chồng thương con. Tôi nào có dám làm sai những điều đó. Tôi đi làm, kiếm tiền, tối tối về nhà đón con ở nhà trẻ sau khi đã lượn quá chợ. Mệt phờ, vẫn phải chuẩn bị những bữa cơm ngon và nước tắm cho chồng.
Tôi đi làm, kiếm tiền, tối tối về nhà đón con ở nhà trẻ sau khi đã lượn quá chợ. Mệt phờ, vẫn phải chuẩn bị những bữa cơm ngon và nước tắm cho chồng. (Ảnh minh họa)
Hôm nào không kịp đi chợ vì công việc bận mà mua đồ ăn sẵn thì chồng càu nhau: "Phụ nữ mà cho chồng ăn cơm hàng, đúng là không phải phép. Em không nên làm thế, bận gì thì bận cũng phải lo việc nhà là việc trước tiên". Tôi lại thở dài, chẳng nói câu nào, chỉ cắm đầu gắp thức ăn, còn chồng tôi thì đứng lên, giận dỗi với lý do: "Anh nói mà em không phản ứng thì quả là hết thuốc chữa rồi".
Có ngày cuối tuần, tôi rủ chồng đi nhà hàng cùng ăn cơm để thay đổi khẩu vị. Chồng bảo: "Thay vì đi nhà hàng, em hãy ra chợ và chuẩn bị cho chồng một bữa ăn thật ngon, nấu như ở nhà hàng ấy, vừa rẻ lại không sợ kém vệ sinh. Có như thế mới là việc tốt mà vợ làm cho chồng. Chứ đừng hơi tí là đi nhà hàng, phụ nữ mà lười nhác là không được đâu". Nghe những câu nói đại loại như: phụ nữ là phải thế này, đàn bà là phải thế kia, làm vợ là phải... tôi thật sự chán đến tận cổ rồi.
Tôi cãi lại: "Có mỗi cái chuyện đi nhà hàng ăn cơm với vợ, chuyện mà người chồng nào cũng có thể tâm lý làm được mà anh lại càu nhàu như thế, đúng là em không hiểu nổi anh". Anh nhăn mặt một cách bình thản, bắt đầu lại giọng triết lý: "Cãi chồng á, em dám cãi chồng à. Anh đã dạy em bao nhiêu lần rồi, làm vợ là không được cãi chồng, sao em cứ căng ra mà cãi thế?". Trời ơi, tôi chỉ muốn phát điên lên với anh, thật sự tôi cảm thấy mệt mỏi vì cái thói gia trưởng, dạy dỗ ấy lắm rồi.
Hôm rồi, đang đi dạo, tôi đưa tay lên khoác vai chồng, dạng đùa cợt vui vẻ, thế mà chồng hất mạnh tay tôi xuống và nói: "Em đừng có coi anh bạn của em thế, không có phép tắc nào vợ lại khoác vai chồng như bằng vai phải lứa vậy". Mặt tôi tiu nghỉu, không nói được lời nào, tôi buông tay xuống, một cảm giác chán chường, mất hứng ngay trong cuộc đi dạo ấy.
Tôi không thèm quay lại cũng không thèm trả lời, cứ thế bước lên trên phòng, còn anh thì đang tức ứ họng. (ảnh minh họa)
Hôm nay anh lại câu chuyện cũ trong bữa ăn: "Anh bảo, hôm qua chị bạn cùng cơ quan anh đi làm, mặt sưng húp vì bị chồng đánh". Rồi anh cười ha hả bảo, "đấy nhé, em là sướng nhất, được chồng chiều như vong, chưa bị đánh bao giờ. Đàn ông bây giờ vũ phu nhiều, nhiều người đánh vợ, đánh con mà không hề nghĩ tới hậu quả. Em thật may vì lấy được anh đấy!".
Tôi cười khẩy, không nói lời nào, nhưng tôi buông đũa xuống, không ăn cơm nữa. Anh lập tức gọi với theo: "Này, em thái độ gì thế. Khi chồng còn ngồi ở mâm, thì em không được phép đứng lên. Cơm chưa ăn hết thì em không được bỏ, quay lại ngay".
Tôi không thèm quay lại cũng không thèm trả lời, cứ thế bước lên trên phòng, còn anh thì đang tức ứ họng. Tôi lẩm bẩm trong đầu, thà rằng cứ chịu một trần đòn cho xong, dù chẳng mong muốn gì, nhưng còn hơn phải chịu đựng một người chồng gia trưởng, hành hạ mình đủ thứ thế này. Anh không đánh tôi, anh luôn ca ngợi bản thân, chê bai những gã đàn ông khác, nhưng tôi thấy, anh còn gieo cho tôi những thứ ức chế và đau khổ hơn nhiều là một cái tát kia. Khổ nhất là lấy phải người chồng gia trưởng, nỗi đau tinh thần anh dành cho tôi còn lớn gấp trăm lần nỗi đau thể xác.
Nếu như anh không sửa, không thay đổi, tôi nhất định sẽ vùng lên, chẳng có lý do gì tôi phải cam chịu cảnh này nữa. Tôi chán lắm rồi!
Theo VNE
Hoang mang không biết có nên hủy cưới? Tôi và anh yêu nhau đến nay đã được hơn 3 năm. Anh là 1 người đàn ông tốt và rất lãng mạn, thật sự tôi đã nghĩ đến gia đình và những đứa trẻ cùng anh, nhưng đáng tiếc cuộc đời không bao giờ như là mơ. Khi còn là học sinh cuối cấp, tôi đã chết mê chết mệt cậu bạn...