Khốn khổ vì kiêng khem chọn ngày để sinh con
Tôi yêu anh không phải vì gia đình anh giàu có mà vì anh là người đĩnh đạc và có chí tiến thủ. Gia đình anh chấp nhận tôi cũng vì tin tưởng con trai mình và vì tuổi của tôi và anh khá hợp nhau.
Nhưng khi cả hai đứa đều muốn lập gia đình thì mẹ anh nói thầy bói bảo khi tôi 25 tuổi chúng tôi mới được kết hôn, nếu không chúng tôi sẽ bỏ nhau. Mẹ anh là người rất mê tín, từ trước đến giờ khi nhà có việc lớn đều do mẹ anh quyết định. Vì vậy, anh nói đành phải nghe theo mẹ. Chúng tôi đành hoãn ý định kết hôn lại nửa năm nữa.
Nửa năm mong chờ và chuẩn bị cho ngày cưới, ngỡ tưởng đêm tân hôn của chúng tôi sẽ rất tuyệt vời và chúng tôi sẽ sống trọn cho nhau. Nhưng chúng tồi đã vỡ mộng khi biết món quà hồi môn của mẹ chồng là 1 đống bao cao su với đủ màu sắc, còn có thuốc tránh thai nữa. Mẹ còn viết tờ giấy để lại. Mẹ nói: ” Các con yêu quý! Mẹ biết như vậy là hơn vô duyên nhưng mẹ mong các con nghe mự lần này. Tám tháng nữa các con hãy sinh con. Như vậy mới tốt cho đứa con sau này! Phải nghe mẹ thì mới có được cuộc sống hạnh phúc. Chúc các con vui vẻ!”
Ảnh minh họa.
Tuần đầu tiên ở nhà chồng kết thúc một cách hết sức tẻ nhạt. Mỗi buổi sáng mẹ không quên gọi chúng tôi dậy từ rất sớm. Tối đến mẹ cũng không quên nhắc chúng tôi chú ý về “chuyện ấy”. Mẹ nói vì sách dạy nên phải thực hiện đúng như vậy. Vợ chồng tôi khốn đốn vì lịch sinh hoạt mà mẹ đưa ra. Cuộc sống mới với những quy tắc “sặc mùi mê tín” khiến cả tôi và anh ấy đều hết sức mệt mỏi. Đã 4 tháng trời lấy nhau, không chỉ vợ chồng tôi mà cả gia đình đều phải sống với cái nội quy “kỳ quặc” ấy. Chúng tôi đi đâu, làm gì mẹ đều xem ngày, xem giờ.
Cho đến một dịp nghỉ lễ, công ty tôi có chuyến nghỉ mát trong 2 ngày. Cả hai vợ chồng tôi rất vui mừng vì cuối cùng cũng có dịp được đi chơi, giảm căng thẳng. Nhưng không ngờ rằng mẹ nhất quyết không cho chúng tôi đi. Mẹ bảo nếu đi chắc chắn sẽ có chuyện. Thấy vậy, chồng tôi rất khó chịu. Anh và mẹ đã tranh cãi rất gay gắt. Cuối cùng, dù đã chấp nhận để chúng tôi đi, nhưng bà vẫn dặn dò và chuẩn bị rất “kỹ lưỡng” để đưa cho tôi.
Kỳ nghỉ đầu tiên kể từ khi kết hôn dù ngắn ngủi nhưng tôi cảm giác tình yêu của chúng tôi như trẻ lại, chúng tôi được thỏa sức “yêu nhau” không hề nghĩ ngợi. Tôi nhận thấy ánh mắt hạnh phúc từ anh, nhìn anh hạnh phúc, trong tôi lóe lên hy vọng về một gia đình nhỏ bé có anh, có tôi và một đàn con. Chưa bao giờ tôi lại khao khát đến cháy bỏng như vậy. Sau lần ấy, thật không thể ngờ rằng tôi đã có thai. Sự vui mừng, hạnh phúc đã khiến chúng tôi quên đi lời “cảnh báo” của mẹ. Nhưng niềm hạnh phúc ấy bỗng vụt tắt khi mẹ biết tintôi có thai.
Tôi không thể ngờ được rằng mẹ lại bắt tôi phá thai. Cái thai mà chúng tôi cố gắng lắm để có được. Mẹ nói đứa con sinh ra sẽ dị tật, khiếm khuyết và khó nuôi. Mẹ còn nói không được nói với ai chuyện này, đến khi phá thai xong thì hãy nói bị sẩy thai. Tôi không hiểu tại sao mẹ có thể nói như thế. Mẹ đã quá mù quáng, cuồng tín mà quên đi cái thai đó chính là cháu nội của mình.
Video đang HOT
Giờ đây, tôi không biết phải làm thế nào. Rõ ràng mẹ đang đẩy tôi vào đường cùng. Mẹ đã lấy đi sự tự do của tôi nhưng sao lại lấy đi cả con của tôi? Cái thai là hy vọng lớn nhất của tôi, không thể vì lời bói toán đó mà tôi nỡ bỏ đứa con đi được. Tôi có nên nói chuyện này với chồng tôi không?
Theo Phunutoday
Tôi có nên nuôi con của người yêu cũ đã qua đời?
Tôi đã ném chiếc điện thoại đi và hét lên một câu bậy bạ trong nỗi đau tột cùng.
Khi kể ra câu chuyện này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Cũng bởi tôi không biết phải làm sao để vượt qua nỗi đau và đưa ra một quyết định cho riêng mình.
Tôi vốn là anh chàng có ngoại hình tương đối đẹp trai, còn Yên - người yêu tôi có một vẻ đẹp trong sáng như nàng thơ trong những câu chuyện cổ tích. Xung quanh chúng tôi đều có nhiều người đem lòng yêu thương, nhưng nói thật tôi chỉ yêu mỗi Yên và luôn sợ mất cô ấy. Cũng vì yêu quá, nên tôi thường hay ghen tuông hờn dỗi. Và chính tôi đã trả giá quá đắt cho điều đó.
Ngày đó, khi tôi mới ra trường đang chân ướt chân ráo đi tìm việc thì Yên đã được nhận về làm việc cho một Đài truyền hình lớn. Yên vốn xinh lại có giọng nói trong trẻo nên cô ấy sớm trở thành cô MC được nhiều người biết đến. Lúc đó, lòng tôi vừa vui vừa sợ, sợ sẽ mất Yên mãi mãi.
Một ngày tôi đang đợi Yên thì thấy cô ấy bước ra từ một chiếc xe ô tô sang trọng. Cô ấy ăn mặc khá hớ hênh. Tôi chú ý chỉ có 2 người với nhau. Khi tôi hỏi, Yên nói cô ấy vừa đi quay một cảnh phim về. Tôi tuy giận, nhưng không có bằng chứng gì để bắt bẻ cô ấy. Một lần khác, khi chúng tôi hẹn ăn trưa, tôi đến đón thì thấy Yên đang đi với người đàn ông hôm nọ, họ khá thân mật. Thi thoảng anh ta còn xoa đầu người yêu tôi. Tôi giận nhưng vẫn cố kìm nén. Tôi hỏi "Gã đó là ai mà đi cùng em suốt?". Yên nói, đó là đạo diễn của cô ấy.
Sau lần đó, tôi đã cố im lặng và tha thứ, nhưng rồi tôi như chết lặng khi phát hiện ra một cuộc gọi của một gã trai mà cô ấy lưu là OX, không chỉ vậy mà còn có cả hình đại diện là cảnh Yên đang hôn người đàn ông đó. Tôi đã ném chiếc điện thoại đi và hét lên một câu bậy bạ vô cùng.
Yên khóc và nói đó chỉ là một cảnh diễn và ai đó đã ác ý cài nó vào điện thoại cô ấy.
Tôi đã không tin cô ấy, bởi chẳng có ai ngu ngốc tới mức để người khác làm gì cái điện thoại của mình mà không biết. Vả lại chẳng ai có ý hãm hại cô ấy cả, đó chỉ là một lời ngụy biện vớ vẩn nhất mà tôi từng thấy. Tôi mất niềm tin ở cô ấy từ hôm đó.
Sau thời gian vất vưởng đi tìm việc, cuối cùng tôi được nhận vào làm ở một dự án truyền thông của một công ty ở tận Thanh Xuân, còn Yên làm ở Cầu Giấy. Cũng vì khoảng cách và những tổn thương chúng tôi đã gây ra cho nhau nên tình cảm của tôi và Yên dần mờ nhạt. Tôi vướng vào vòng xoáy tình ái với một cô gái mới tên Vy. Cô ta không xinh nhưng nóng bỏng, kiều diễm.
Nếu ai đó nói rằng, tình yêu là duyên phận là ý trời thì tôi khẳng định là đúng (Ảnh minh họa).
Và rồi Yên bắt gặp tôi với cô gái đó trên giường với nhau, trong chính nhà tôi. Hôm đó, Yên đã khóc và ném thẳng vào mặt tôi chiếc điện thoại, trong đó là lời xin lỗi của cô bạn thân. Thì ra chính cô ta đã chụp ảnh cảnh quay hôm nọ và cài nó làm ảnh đại diện. Cô ta không nghĩ trò đùa đi xa như vậy. Nhưng giờ có nói cũng ích gì. Yên khóc và bỏ chạy...Chúng tôi đã không còn liên lạc kể từ ngày đó.
Nếu ai đó nói rằng, tình yêu là duyên phận là ý trời thì tôi khẳng định là đúng. Bởi chính hai từ "duyên phận" cứ đeo đuổi cuộc đời tôi, giằng xé trái tim tôi, khiến tôi như ngạt thở mỗi ngày.
5 tháng sau một đám cưới đã diễn ra giữa tôi và Vy. Khi cưới xong tôi được nhà vợ cho một căn hộ chung cư ở Mỹ Đình. Nhưng từ đây, tôi mới nhận thấy sai lầm của đời mình. Hóa ra tôi không yêu vợ như tôi tưởng. Trong căn nhà rộng lớn đó, mỗi ngày xem ti vi tôi đều nhìn thấy hình ảnh của Yên.
Cô ấy vẫn xinh đẹp, dịu dàng như ngày nào. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, đêm tôi lại mơ về cảnh năm xưa chúng tôi ở bên nhau. Vợ tôi biết điều đó, cô ấy không nói gì mà chỉ im lặng. Tôi biết vợ tôi cũng đang cố chịu đựng một nỗi đau không kém gì trái tim tôi.
Tôi tạm bỏ qua nỗi đau của vợ mà nói tiếp câu chuyện cuộc đời mình. Ngày hàng xóm cạnh tôi chuyển về sống cạnh, tôi như chết lặng khi biết đó là gia đình của Yên. Cô ấy đang mang bầu tháng thứ 9. Nhìn thấy tôi Yên không ngạc nhiên mà lặng lẽ bước qua như không hề quen biết.
Mỗi ngày sống cạnh nhau là mỗi ngày tôi sốt sắng, nhìn thấy Yên tim tôi lại đập loạn nhịp. Tôi không biết mình còn yêu Yên hay chỉ là một nỗi đau từng phản bội cô ấy vì cả ghen, vì dại khờ nông nổi. Yên vẫn đẹp, vẫn xinh như ngày nào. Chỉ có điều cô ấy buồn bã hơn trước. Nhìn vẻ ngoài tôi thấy chồng cô ấy cũng là người điềm đạm chín chắn.
Vợ tôi hiểu được nỗi lòng tôi, nên đã chủ động nói chuyện với Yên trước. Cô ấy cũng tạo điều kiện để chúng tôi chuyện trò, hai nhà giao lưu với nhau. Mới đầu còn gượng gạo, nhưng lâu dần chúng tôi lại trở thành hàng xóm thân thiết. Điều đó, khiến tôi ngày thêm yêu vợ, tình cảm dành cho Yên cũng vơi dần đi.
Ngày Yên sinh, khi mẹ cô ấy chưa kịp lên, vợ tôi đã vào đó và chăm sóc đứa bé. Cô ấy đã làm hết trách nhiệm của mình để tôi vui. Sau 2 ngày trực ở bệnh viện, tôi nhìn thấy cô ấy gầy và xanh xao hơn. Tự bản thân tôi cũng thấy mình nên dành nhiều thời gian cho cô ấy. Có lẽ giờ là tới lúc tôi sống cuộc sống cho riêng mình.
Thời gian trôi đi, thấm thoắt đứa con của Yên đã tròn một tuổi. Tình cảm gia đình giữa 2 nhà thêm thắm thiết. Mẹ của Yên cũng quý vợ tôi như con bà, cũng bởi vợ tôi sống tình cảm và biết quan tâm người khác.
Rồi một hôm khi tôi và vợ đang chuẩn bị cho con đi chơi thì mẹ của Yên hớt hơ hớt hải chạy sang khóc ầm lên "Cái Yên và chồng nó qua đời rồi Tuấn ơi. Nghe đâu bị lật xe khi đang lên Sapa". Vợ tôi hay tin ngất xỉu, còn tôi đứng đó nghẹn ngào, cổ họng tôi nóng ran, có lẽ tôi cũng đang đau đớn.
Từ khi Yên ra đi, không khí gia đình tôi bỗng dưng chùng xuống. Hôm qua, đi qua căn phòng ấy, tôi bỗng nghĩ đến Yên nghĩ tới đứa trẻ tội nghiệp mới một tuổi đã mất cả bố lẫn mẹ. Rồi bất chợt tôi nghĩ đến vợ chồng tôi, cưới nhau hơn một năm nay, nhưng chưa có con bế bồng.
Liệu tôi có nên bàn với vợ để đón con của người cũ về nuôi hay không? Mong mọi người hãy cho tôi biết liệu việc làm của tôi có làm tổn thương vợ mình hay không?
Theo Phunutoday
Chồng ngoại tình, mẹ chồng bênh chằm chặp Nghĩ đến chuyện sống trong một gia đình, không được ai coi trọng, ngay chính người chồng của mình cũng hắt hủi mình, em đã cạn kiệt niềm tin. Còn lời nào để nói nữa, còn đâu để hi vọng nữa, em cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Sống thế này cũng là sống sao anh? Ngày xưa, anh yêu em nhiều biết...