Khốn khổ vì đứa con gái “qua một lần đò” ở tuổi đôi mươi của tôi
Sống với nhau chừng ấy ngày mà chúng vẫn không hiểu hết được một chút về nghĩa vợ chồng, vẫn xem việc đến với nhau rồi chia tay nhau quá nhẹ nhàng.
- Ngày mai con ra tòa ly hôn, giải quyết mọi việc xong xuôi con sẽ chuyển nhà về sống với bố mẹ.
Nghe con gái nói thế, ông bà nhìn nhau thở dài. Rồi dường như không thể kìm được sự bức xúc trong lòng, ông gằn giọng:
- Tôi đến chịu với cách sống của anh chị thời nay rồi đấy. Lúc lấy nhau thì sống chết đòi cưới cho bằng được, chẳng ai cản nổi. Giờ bỏ nhau cũng giải quyết nhanh chóng không ai khuyên được. Thật ra thì chị định sống thế nào với cái tiếng “gái một lần đò” đây?
- Con chẳng có ý định lấy chồng lần nữa nên chẳng có gì phải lo điều ấy.
Ông vì quá ngán ngẩm với cô con gái cứng đầu nên bực bội đứng lên đi ra ngoài. Bà ngồi lại nhìn con gái đang tìm đồ lau dọn lại phòng riêng của nó để mai dọn về mà lòng rối bời.
Gần hai năm trước, con gái bà vừa học xong cấp III. Cả nhà đang hướng cho nó vào một trường đại học nào đó, tìm lấy cái nghề sau này có công ăn việc làm ổn định rồi mới tính chuyện chồng con. Ai ngờ, nó dắt về cậu bạn trai rồi hai đữa thẻ thọt xin bố mẹ cho cưới. Cả nhà bà choáng váng, ngăn cản rồi khuyên nhủ con nên gác chuyện lấy chồng vì tuổi còn trẻ, chuyện học hành chưa đâu vào đâu. Nhưng chúng nó sống chết đòi bố mẹ hai bên cho cưới nếu không sẽ bỏ nhà ra đi đến một nơi khác sống. Thậm chí chúng còn gây sức ép cho hai gia đình bằng cái thai gần ba tháng trong bụng con gái bà. Đến lúc này, ông bà đành nhắm mắt “con đặt đâu, cha mẹ ngồi đó”.
Ngày nhìn con lên xe hoa về nhà chồng, bà nát ruột gan vì phần nào đoán được tương lai cuộc sống làm dâu của con mình như thế nào. Ông bà vì thương con gái nên chấp thuận con rể nhưng bên thông gia thì khác. Họ thương con trai nên càng giận con gái bà, vì nó khiến cho con trai họ phải kết hôn sớm khi tuổi còn trẻ, công danh sự nghiệp chưa có gì. Dù gì con rể bà cũng là đứa con trai cưng nên bên sui gia cũng kỳ vọng con họ sẽ thành danh trước khi thành thân. Ai ngờ con gái bà lại đeo cho nó cái “gông” quá sớm. Bởi lo cưới vợ, nó chẳng để ý đến việc gì khác. Thậm chí khi họ hỏi lấy gì nuôi vợ con, nó thản nhiên bảo “đã có bố mẹ hai bên… lo hộ”. Vì cái tức giận ấy nên họ ghét con dâu, từ lúc dẫn cưới cho đến khi lúc đón dâu, họ chẳng hề háo hức, đón chờ, hay mong đợi.
Video đang HOT
Đúng như dự đoán của bà, về làm dâu được tháng trước tháng sau con gái bà mếu máo về nhà khóc lóc, bảo mẹ chồng quá đáng, luôn gây áp lực trong cuộc sống hàng ngày. Bà hiểu con gái nên chẳng dám trách thông gia. Nó lớn lên, bà chưa kịp dạy cho nó phải làm vợ, làm dâu như thế nào, nên giờ bị nhà chồng chỉ trích la mắng cũng là lẽ đương nhiên. Vậy nên bà một mặt dạy việc cho con, an ủi, động viên, mặt khác chạy qua chạy lại thay con “làm dâu”.
Cứ tưởng sự cố gắng của bà sẽ có sự thay đổi từ cả hai bên. Ai ngờ khi con gái bà mang thai đến tháng thứ 7, vì không chịu nổi áp lực của cuộc sống bên nhà chồng nên đã sảy thai. Những ngày nó mang thai, bên nhà thông gia nặng nhẹ nói con dâu khi quan hệ với chồng phải có chừng mực vì đứa cháu. Nhưng khi cháu không còn, họ chẳng phải lựa lời mà thẳng thừng thể hiện thái độ yêu ghét rõ ràng với cô con dâu ăn bám. Con rể bà cũng không phải là người chồng chín chắn hiểu biết nên chẳng thể là chỗ dựa cho con gái bà. Sau một thời gian “chèo chống” với vai trò làm dâu, làm vợ, con gái bà cuối cùng đành buông tay chèo để “xuống đò” hôn nhân ở tuổi hai mươi.
Ngày biết nó có ý định ly hôn, ông bà thương con nên gọi con rể sang bàn tính chuyện hai vợ chồng ra ngoài sống riêng. Ông bà nghĩ đó là một cách để hai đứa giảm áp lực từ phía gia đình, giữ vững tình cảm, tiếp tục yêu thương nhau, xây dựng hôn nhân hạnh phúc. Nhưng con rể là đứa quen sống ỷ vào bố mẹ, nó sợ ra ngoài không ai trợ cấp kinh tế, sợ cô vợ “cơm nấu còn khê” ấy sẽ bỏ đói nó hàng ngày nên không chịu nghe theo phương án của ông bà. Con gái bà cũng thuộc dạng ương bướng, “trời chẳng chịu đất thì đất cũng không chịu trời”, lá đơn ly hôn được hai đứa ký không một chút đắn đo.
Vì chẳng có tài sản chung riêng gì, con cái cũng không nốt nên phiên tòa xử cho chúng ly hôn diễn ra một cách nhanh chóng. Bà não nề rời khỏi phiên tòa trong khi hai đứa chúng nó bình thản chào nhau. Con gái bà về đến nhà thở phào như trút được gánh nặng mà không hiểu được tâm tư của bố mẹ đang buồn phiền đến cỡ nào.
- Giờ chị đính tính sống thế nào đây?
Nghe bố hỏi, nó nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Con sẽ đi học nghề, tìm công việc tử tế để nuôi sống mình không dựa dẫm vào bố mẹ nữa. Con sẽ sống với bố mẹ trọn đời.
- Tôi không cần chị sống trọn đời với chúng tôi, hai mươi tuổi đã thành “gái một lần đò”. Con ơi là con… – Bà cầm lòng không nổi nên âm thầm rên rỉ.
- Nếu mẹ cứ thế này, con dọn ra ngoài thuê nhà ở đấy.
- Chị giỏi quá nhỉ…
- Bố mẹ thật là… – Nó vùng vằng mang đồ lên phòng riêng rồi đóng sầm cửa lại.
Khốn khổ vì đứa con gái “qua một lần đò” ở tuổi đôi mươi của tôi
Nó kết hôn chưa đầy hai năm, chưa kịp nếm trải hết ý nghĩa của cuộc sống vợ chồng thì đã ly hôn. Thế hệ của bà nếu tính đến chuyện bỏ nhau thì cũng phải vật vã đau đớn, dùng dằng níu kéo mãi, cố gắng sửa chữa khiếm khuyết để hàn gắn. Chỉ đến lúc cảm thấy không thể tiếp tục níu kéo được nữa thì mới tính đến chuyện ra tòa. Mà có đến nước ấy thì cũng đau đớn lắm chứ không dửng dưng như chúng nó bây giờ.
Mấy hôm nay hàng xóm biết chuyện con gái bà ly hôn nên xì xầm bàn tán. Ra đường, bà não nề trước câu hỏi tò mò của những người hay đưa chuyện. Nhưng điều đó không làm bà đau khổ bằng việc không biết định hướng cho đứa con gái qua một lần đò ở tuổi hai mươi này như thế nào, nhất là khi nó đã mất niềm tin vào cuộc sống hôn nhân. Nó trẻ tuổi nhưng làm sao có cơ hội chọn chồng như gái tân, đàn ông hiện đại “thoáng” nhưng gia đình người ta không “thoáng” thì con gái bà lại khổ thêm lần nữa. Nghĩ mãi bà lại ước giá như thời gian quay trở lại bà sẽ không để con gái mình rơi vào tình trạng này…
Theo Thế giới trẻ
Khốn khổ vì vợ thích 'đổi gió' nơi công cộng
Phụ nữ có gia đình phải đoan trang, nghiêm chỉnh chứ ai lại đổ đốn đua theo mấy trò làm tình lố lăng ở nơi đông người được.
Tôi hơn Khanh - vợ tôi đến 7 tuổi, một khoảng cách đủ làm tạo nên tính cách, quan điểm khác nhau. Ngày mới yêu Khanh, em là một cô bé rất đáng yêu. Có nhiều chàng trai theo đuổi em và tôi đã may mắn là kẻ chiến thắng.Yêu tôi rồi, Khanh vô cùng đoan chính, đàng hoàng. Em cắt đứt mọi mối quan hệ với những người đàn ông "có ý đồ" với mình. Đi đâu cũng xin phép tôi ngoan ngoãn. Tôi rất yên tâm về em.
Sau 3 năm yêu nhau, chúng tôi đám cưới. Cuối cùng tôi cũng có được em trọn vẹn cả về tâm hồn và thể xác. Đêm tân hôn thực sự rất tuyệt vời và hạnh phúc.
Nàng thỏ non ngô nghê của tôi lần đầu nếm mùi vị "sex" và tỏ ra thích thú ngoài mong đợi của tôi. Những ngày đầu, thấy cô ấy mê đắm trong cơn sóng tình. Tôi cũng vui vì hai vợ chồng hòa hợp và hứng thú trong "chuyện ấy". Nhưng em ngày càng tò mò về "sex". Ban đầu, em chỉ dám tâm sự những thắc mắc về "chuyện ấy" với chồng. Nhưng nhiều khi chuyện khó nói quá, vả lại vợ cứ hỏi liên tục tôi lười trả lời, tôi nói em lên mạng tìm hiểu và hỏi các chị em trong cùng cơ quan.
Vợ tôi nghe theo thật và đi tìm hiểu. Kết quả là sự hiểu biết của cô ấy về sex dày dặn lên trông thấy. Sau khi lùng sục khắp nơi, vợ đưa ra kết luận về sở thích của đàn ông trong sex: "Nhanh, mạnh, độc, mới lạ". Em quyết định áp dụng tất cả những thứ ấy vào chuyện "gần gũi" để trói chồng. Chẳng hiểu ai bơm vào đầu mà em nghĩ là "độc và mới lạ" là phải có yếu tố liều ở trong đó. Vợ cứ khư khư nói với tôi rằng đàn ông và cả phụ nữ thường bị kích thích hơn khi có những hành động thân mật ở chốn công cộng. Lúc ấy, vừa lo lắng bị bắt gặp, vừa hồi hộp thích thú.
Nghĩ sao làm vậy, vợ tôi thực hành ngay. Sáng hôm ấy hai vợ chồng cùng đi ăn phở như mọi khi. Đến quán ngay vỉa hè, hai đứa ngồi đối diện nhau. Đang ăn, em bỗng nhìn tôi đầy ẩn ý và nở một nụ cười khó hiểu. Sau đó, em tháo giầy, đưa chân khều khều "cậu nhỏ" của tôi dưới bàn ăn. Tôi đỏ chín mặt vì ngượng. Thầm thì nộ nạt vợ: "Yên nào, để anh ăn!" thì cô ấy càng khoái chí và lại càng khều mạnh hơn. Tôi không tài nào tập trung ăn uống được. Gần 20 phút ăn sáng, tôi đi ra khỏi quán với tâm trạng hết sức bí bách vì "cậu nhỏ" ngóc đầu dậy vô cùng khó chịu. Tôi phải mượn tạm vợ cái túi xách để che đi, lom khom bước ra khỏi quán. Em thì cứ khúc khích cười, còn các vị khách khác hình như đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt đầy dò xét. Từ sau hôm ấy, tôi đành phải bỏ quán phở vỉa hè ngon lành quen thuộc vì quá ngại ngần.
Không biết có phải vì tôi lớn tuổi hơn em hay không mà quan điểm của tôi rất ngại thân mật ở chốn đông người trong khi vợ tôi thì ngược lại. Có khi hai vợ chồng đi dạo ở hồ Gươm, em cứ đòi được hôn ở giữa đường trong khi dòng người đi lại đông đúc. Vợ tôi mặc kệ, cứ níu lấy tôi hôn rất sâu, rất đắm đuối. Tôi từ chối thì em làm mặt phụng phịu dỗi hờn và hỏi: "Sao phải ngại, chúng ta đã là vợ chồng rồi mà, cần gì phải giữ ý".
Mỗi lần chiều theo em là y như rằng tôi nhận được một đống ánh mắt soi mói hướng về vợ chồng tôi. Những người trẻ thì chỉ trỏ, cười cợt. Những người lớn tuổi thì lắc đầu, thậm chí còn lầm bầm khó chịu. Vợ tôi cứ tập trung vào chuyên môn mà chẳng cần để ý gì xung quanh. Hoảng nhất là có lần cô ấy hôn xong rồi còn bạo gan rủ rê tôi vào một góc khuất ở sau chợ Đồng Xuân để "sex". Tôi tá hỏa không đồng ý thì vợ cứ tìm mọi cách khiêu khích. Thậm chí, cô ấy còn cố tình cọ ngực vào tay tôi ngay chốn đông người. Tôi bực mình mắng cho một trận thì em lại thút thít khóc giữa đường. Tôi đành phải khẩn trương đưa vợ về nhà và "yêu" một trận tới bến để chuộc lỗi.
Mấy lần như thế em vẫn chẳng từ nan. Em vẫn nung nấu ý định "đổi mới địa điểm sex". Khi tôi nói ngại làm ở chỗ đông người, em lên mạng tìm hiểu và biết được rằng ở bến Hàn Quốc hồ Tây vắng vẻ là nơi các bạn trẻ yêu nhau vẫn thường ra đó. Và cô ấy lên kế hoạch cho 2 vợ chồng.
Nghe cô ấy nói, tôi chỉ thấy đó là 1 trò rất vô duyên và bất đắc dĩ những người trẻ ấy mới phải mò ra chỗ công cộng vì họ không dám dẫn nhau về nhà và không có tiền để thuê nhà nghỉ chẳng hạn. Còn vợ tôi thì cứ nằng nặc đòi đi đổi gió ngay cuối tuần này. Tôi đang tìm cớ khất lần. Cứ nghĩ đến cảnh hai vợ chồng riêng tư ở nơi khỉ ho cò gáy toàn cây với muỗi, rồi xung quanh cũng là những đôi trẻ đang xì xụp là tôi thấy ớn. Chưa kể đến việc xui rủi gặp mấy tên du côn trấn lột thì khổ cả hai vợ chồng. Vợ tôi nghe vậy thì bĩu môi kêu tôi lạc hậu và chán. Tôi chả hiểu làm tình ở ngoài có gì cuốn hút mà em cứ phải cuồng lên như vậy. Ở nhà thoáng mát tiện nghi đầy đủ lại chẳng mỹ mãn hơn gấp mấy lần.
Tôi biết nhiều cặp đôi giờ cũng thích đổi gió kiểu ấy thật. Nhưng tôi vẫn quyết không để vợ mình bị cuốn theo trò lố lăng ấy. Phụ nữ có gia đình phải đoan trang, nghiêm chỉnh chứ ai lại đổ đốn đua theo mấy trò vô duyên khoe khoang ở nơi đông người được. Hôm nay là ngày đầu tuần rồi, có nghĩa là tôi chỉ còn 6 ngày để thuyết phục vợ "hành sự" ở nhà thôi. Tôi phải nói sao để em không giận dỗi?
Theo VNE
28 ngày khốn khổ của cô gái từ mặt bố mẹ 'theo trai' Khi viết những dòng này, em đang rất ân hận và bế tắc. Em không biết mình phải làm gì tiếp theo nữa. Em lấy chồng, tính đến hôm nay là tròn 28 ngày, cũng là tròn 28 ngày em sống trong đau khổ, dằn vặt và hối hận. Em sinh và lớn lên ở một huyện nghèo. Bố mẹ em là nông...