Khốn khổ vì chồng kiếm được quá nhiều tiền!
Lương tháng của tôi chỉ bằng một buổi nhậu của chồng mà thôi.
Tôi năm nay 32 tuổi, là giáo viên mầm non của một trường tư thục. Khỏi cần phải nói thì mọi người cũng hiểu, giáo viên mầm non vất vả, phải đi sớm, về muộn và thu nhập thế nào rồi. Nhưng quan trọng là tôi yêu nghề, muốn gắn bó và theo nghề đến cùng.
Còn chồng tôi thì ngược lại, anh là chủ một trung tâm môi giới nhà đất nên làm ăn cũng tương đối. Chỉ sau 4 năm kết hôn, vợ chồng tôi có thể mua được nhà thủ đô, được xe hơi để đi lại. Tôi cũng thừa nhận anh là trụ cột kinh tế và một tay lo cho vợ con cuộc sống sung túc.
Bản thân tôi suốt chừng ấy năm luôn ghi nhận công sức của chồng, chưa khi nào phàn nàn một lời hay phủi bỏ công lao của anh. Chỉ có điều, anh làm ra tiền nên quá coi thường công việc và sự hi sinh của vợ.
Công việc của tôi đòi hỏi phải ra khỏi nhà từ rất sớm và về muộn hơn vì phải đón và trả trẻ. Tuy nhiên, trường khá gần nhà nên tôi vẫn đảm bảo được việc nội trợ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chỉ có điều tất bật và vất vả hơn thôi.
Dù bận việc ở trường, tôi vẫn đảm bảo được việc nội trợ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, chỉ có điều tất bật và vất vả hơn thôi.
(Ảnh minh họa)
Nhiều hôm, thấy tôi cứ tất tả, vội vã với công việc, chồng nói hay nghỉ việc ở nhà trông con. Nhưng tôi từ chối vì tôi muốn có một công việc, muốn được lao động mà không phải phụ thuộc quá nhiều vào anh. Chồng không buộc tôi phải nghỉ ngay nhưng lúc nào anh cũng cằn nhằn nói tôi không có thời gian cho gia đình. Nếu chỉ là lời nói bình thường thì tôi có thể bỏ qua, nhưng giọng anh đầy miệt thị, khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Video đang HOT
Cách đây vài ngày, trường tôi tổng dọn vệ sinh nên tôi về muộn, có nhờ chồng đón con gái lớn (cháu học tiểu học), còn con nhỏ thì ở lại trường cùng tôi. Nhưng chồng cáu gắt: “Công với chả việc, lương ba cọc ba đồng mà mất thời gian quá. Em tự lo đi, em nói em đảm đương được mọi việc mà”. Nói rồi, anh không những không đón con hộ mà còn đi nhậu nhẹt với bạn đến tận khuya.
Khi anh về, tôi có hỏi sao tôi đã nhờ rồi mà anh không đón con, thì anh nổi cáu nói: “Ngay từ đầu tôi đã nói với cô rồi, thích đi làm thì tôi không cấm, nhưng con cái phải lo được. Còn nếu không đón được con thì nghỉ việc đi, ở nhà tôi nuôi cả 3 mẹ con”.
Quá ấm ức trước thái độ của chồng, tôi có nói lại mấy câu đại loại như, tôi muốn tự lập kinh tế, muốn có công việc cho bằng mọi người, không muốn phụ thuộc vào anh… Thì anh lại cười khẩy mà nói: “Tự lập kinh tế ư? 4 triệu của cô có đủ tiền ăn sáng, xăng xe với phấn son không? Lương của cô làm cả tháng chỉ bằng một buổi nhậu của tôi mà thôi. Từ mai nghỉ ở nhà đi nhé”.
Anh kiếm được quá nhiều tiền nên coi thường những đồng nhỏ lẻ của tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chồng đang coi thường mình, coi thường công việc mà tôi thích nên thấy tự ái vô cùng. Tôi nói “4 triệu cũng là tiền, là công sức của tôi. Anh không cần thì thôi đừng chê bai nó”. Chỉ đợi tôi nói lại là chồng lại tiếp lời không nghỉ: “Vâng, 4 triệu đối với cô là cao, là tiền, còn đối với tôi thì chả là cái gì hết”.
Nghe những lời ấy của chồng, tôi bật khóc vì cay đắng. Tôi cảm thấy rằng chưa khi nào anh cảm thông cho công việc, suy nghĩ của tôi cả. Anh kiếm được quá nhiều tiền nên coi thường những đồng nhỏ lẻ của tôi.
Mấy ngày qua, chồng tôi lại cương quyết hơn, nói tôi nghỉ việc để ở nhà nội trợ và lo cho con cái. Tôi thực không muốn một chút nào, nhưng cứ nghĩ đến mỗi lần xích mích, anh lại mạt sát, miệt thị và coi thường mình thì tôi lại muốn nhắm mắt đồng ý cho yên ổn.
Theo mọi người tôi có nên nghỉ việc ở nhà nội trợ trông con cho chồng để yên thân không?
Theo Tintuc
'Tất niên với bạn say quá, đêm nay anh không về'
Giáp Tết, công việc cơ quan vẫn ngập ngụa, việc nhà chưa đâu vào đâu. Con cái ốm đau kêu khóc, vậy mà, chồng tôi vẫn cứ say sưa ở phương nào...
ảnh minh họa
Tôi là nhân viên kế toán ở một công ty xuất nhập khẩu. Gần Tết, công việc ở công ty chất thành núi. Tôi có cảm giác như mình đang ngộp thở. Ngộp thở đến mức, đến công ty là tôi không có thời gian đi lấy cho mình cốc nước để uống. Vậy mà, tôi vẫn phải lo toàn bộ việc nhà.
Ở nhà, bình thường tôi thuê một người giúp việc. Cô ấy đảm nhiệm công việc cơm nước, dọn dẹp, đưa đón hai đứa con tôi, một cháu lớp 3 và một cháu 4 tuổi đi học. Thế nhưng, trước ngày cúng ông Công ông Táo, cô giúp việc nằng nặc xin về quê thu dọn nhà cửa, sắm sửa cho Tết.
Tôi giữ không được nên đành thanh toán tiền cho cô ấy về quê. Thế là, từ đó đến nay, tôi kiêm luôn việc đưa đón con, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa.
Cậu con trai 4 tuổi của tôi lại đang ho, sổ mũi. Cháu quấy khóc và không chịu ăn uống. Tuy nhiên, không còn cách nào khác, tôi vẫn phải nói khó các cô giáo để gửi con ở trường muộn hơn mọi ngày.
5 rưỡi chiều, tôi cố gắng rời khỏi công ty để về nhà với con nhưng đường tắc, công việc níu chân. Vì thế, hôm nào tôi cũng phải đón con muộn nhất trường. Nhìn thấy mẹ, cháu khóc, tôi cũng khóc theo. Ấy thế mà chồng tôi cứ vô tâm đến lạ.
Đối với anh, việc osin nghỉ không liên quan gì đến anh. Anh làm công việc ở cơ quan nhà nước. Gần Tết, công việc của anh bận nhưng không phải quá bận như tôi. Thế mà, từ đầu tháng đến nay, ngày nào cũng như ngày nào, anh tan sở lúc 5 giờ chiều nhưng về nhà vào lúc 11 giờ tối. Lúc về, người anh nồng nặc mùi rượu bia.
Có hôm, 2 giờ sáng anh về nhưng say quá không đi được xe xuống tầng hầm. Bác bảo vệ phải điện thoại cho tôi xuống dìu chồng. Tôi xuống đến nơi, nhìn thấy chồng đứng không vững, quần áo bẩn bê bết vì ngã ở đâu đó mà thấy buồn bực và chán nản đến khủng khiếp.
Tôi chỉ muốn mắng anh, cãi nhau với anh để bớt đi chút bực bội vì quá tải và áp lực. Thế nhưng, tôi không có cơ hội đó. Thời gian ở nhà, anh luôn lăn ra ngủ vì đã say mềm. Muốn nói chuyện với anh, nhờ anh làm một việc gì đó, tôi phải chờ đến giờ làm việc của anh rồi nhắn tin, gọi điện cho anh.
Tôi bảo anh đừng nhậu nhẹt mà hãy về sớm lo các các con giúp tôi, mua sắm cho gia đình để ngôi nhà có chút không khí Tết, nhưng lần nào cũng như lần nào, câu trả lời của anh luôn là "bận". Hôm thì anh bận tất niên ở phòng, hôm lại tất niên cơ quan, hôm khác phải tất niên với cơ quan bạn..., rồi bạn bè, hội nọ nhóm kia. Tôi đọc tin nhắn của chồng xong mà phát nản.
Tự nhiên, tôi nghĩ phận đàn bà thật khổ.
Công ty tôi cũng có tất niên, phòng tôi cũng có tất niên và cả bạn bè tôi nữa. Chỗ nào cũng gọi, cũng giục, cũng yêu cầu tôi phải có mặt. Thế nhưng, tôi nào có được đi ăn tất niên với ai.
Tôi đi tất niên với mọi người thì con tôi ai đón? Ai cho ăn? Ai dọn nhà ? Ai sắm sửa Tết nhất? ...
Hôm nay, lẽ ra, tôi cũng chẳng có thời gian để ngồi than thở với mọi người, nhưng tôi đang bị quá tải và stress quá độ. Công việc của tôi chưa xong. Các con chưa có quần áo mới, nhà cửa vẫn bừa bộn, quất đào chưa hề mua. Thế mà, chồng tôi đi nhậu 4 ngày nay không thấy mặt. Hôm nào anh cũng chỉ nhắn cho tôi một dòng vỏn vẹn: "Tất niên với bạn say quá, đêm nay anh không về".
Tôi chỉ mong, các ông chồng thích tất niên nhậu nhẹt, nếu đọc được dòng tâm sự này của tôi, hãy nhớ rằng, vợ con cũng đang chờ các anh về làm bữa tất niên ở nhà...
Theo Vietnamnet
Giả vờ làm rơi ví trước mặt mẹ bạn gái đang đứng lượm rác và cái kết khiến chàng trai sốc Mẹ Lan cầm chiếc ví trên tay. Mở ví ra, mặt bà hốt hoảng. Bên trong có quá nhiều tiền, số tiền mà cả đời bà có vất vả cũng khó mà kiếm ra được. Mẹ Lan rảo bước đi đâu đó làm Hoàng cũng phải vội vã đi theo ngay. (Ảnh minh họa) - Thằng này, mày ăn phải bả của con...