Khốn khổ vì bị bạn gái ‘đè đầu cưỡi cổ’
Yêu nhau hơn 1 năm, tôi hiểu em là người nóng tính nhưng rất thật lòng, là con trai tôi luôn tự hỏi sao mình phải nín nhịn nhỉ em nhiều đến thế?
Ảnh minh họa
Tôi luôn là người phải chạy theo em, chạy theo những hờn giỗi vu vơ của em, luôn phải xoay sở để vừa lòng em, không một lời trách móc, oán thán. Gia đình tôi không hoàn hảo. Bố mẹ bỏ nhau khi tôi còn nhỏ nên có thể nói, tôi là đứa con thiếu thốn, khô khan tình cảm. Đã yêu qua nhiều mối tình nhưng chỉ là qua đường. Em đến mang cho tôi một cảm xúc, một thứ tình cảm gì đó mà tôi chưa từng được chạm vào.
Video đang HOT
Em sinh ra trong gia đình khá giả, được chiều chuộng, ăn sung mặc sướng, quen sai bảo người khác. Phải chăng vì thế mà khi em tức lên là em có quyền chửi tôi, thậm chí nguyền rủa tôi. Không vừa lòng điều gì là em đòi chia tay và tuyên sẽ đi với người đàn ông khác tốt hơn tôi. Dĩ nhiên, tôi luôn là người phải xin lỗi và níu kéo em.
Tôi không nhớ đã bao nhiêu lần mình đã phải hạ mình trước em như thế. Nhưng đến một ngày, gia đình tôi và gia đình em có khúc mắc. Tôi chỉ là người đứng giữa, vậy mà em đã lăng mạ tôi. Tôi lại cố gắng nhẫn nhịn. Song chưa dừng ở đó, em tiếp tục xúc phạm đến cả gia đình tôi. Em nhắn cho tôi một cái tin: “Để xem với cái gia đình như thế, mày có thể yêu ai khác hơn tao và gia đình tao không”. Tỗi sững người và không hiểu đây có thể gọi là tình yêu không nữa, và tôi đang là cái gì trong cuộc sống của em hay chỉ đơn giản là món đồ để em trút giận mỗi khi bực tức. Như mọi khi, tôi định vẫn cứ ầm thầm mà nín nhịn cho qua ngày song lần này, chuyện không còn đơn giản như những lần trước, vì vô tình mẹ tôi đã phát hiện ra tin nhắn ấy. Mẹ tôi là một người phụ nữ thành đạt, tính tình cũng rất cương quyết. Đọc những lời xúc phạm của em, mẹ tức giận lắm, mẹ đã nói với tôi, một là chọn mẹ hai là chọn em!
Đã 2 tuần trôi qua kể từ khi sự việc xảy ra, tôi đã sống lặng lẽ, cố gắng không trả lời hay nghe bất cứ cuộc gọi nào từ em. Em nói xin lỗi và muốn tôi quay lại. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy em khóc và níu kéo tôi quay về. Tôi còn yêu em, yêu em rất nhiều. Nhưng giờ đây khi niềm kiêu hãnh đã trỗi dậy, khi mà tôi không còn muốn trở thành một con rối luôn bị em mắng mỏ, và khi buộc phải đứng trước sự lựa chọn giữ mẹ và em, thì quả là 1 bài toán quá khó đối với tôi.
Là đàn ông nhưng đã rất nhiều đêm tôi khóc thầm vì nhớ em. Liệu tôi nên chọn em, chọn tình yêu mà tôi đã tin tưởng đã xây đắp bao lâu, hay tôi phải chọn mẹ – người đã sinh thành và luôn bảo vệ che chở cho mình? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đoản khúc cuối
Một mình lang thang trên phố, nó không biết đi đâu, về đâu. Nó như người vô hồn, cố sống cho qua những tháng ngày vắng bóng anh.
Bóng đêm đến là nước mắt nó lại rơi. Đã ba tháng rồi, ngày nó bắt gặp một sự việc mà có lẽ nó không bao giờ quên được bởi khi nào trên thế gian này không còn có tình yêu thì nó mới có thể quên. Có lẽ nó chỉ cố giấu đi và cố chịu đựng hoặc thầm lặng để nó tiếp tục sống mà không ai biết tại sao nó trở thành một người khác? Nó là người trong cuộc nên vết thương đó nó gánh lấy.
Còn nó, nó có quên được không? Chắc sẽ không quên, chỉ trừ khi nó mất đi trí nhớ và thành kẻ ngớ ngẩn thì nó sẽ quên. Nó trở nên lầm lỳ, lạnh lùng, không còn là nó trước kia. Nó cũng tự hỏi bản thân nhưng nó không có câu trả lời. Nó sống mà chính trong lòng nó mâu thuẩn.
Nó trước kia bướng bỉnh, nghịch ngợm, mẹ có la mắng nhưng nó biết cách nịnh mẹ và mẹ nó không nói ra nhưng nó biết mẹ rất cưng chiều nó. Nó lớn thêm chút nữa, nó ra xã hộim học hỏi được nhiều thứ, nó càng thương mẹ hơn. Nó cố gắng và bắt đầu lại mọi thứ vì không muốn thấy mẹ nó buồn và lo lắng cho nó. Nó là đứa con út nên nhõng nhẽo từ bé, tất cả tình thương nhiều người trong gia đình điều dành hết cho nó.
Rồi nó gặp anh, yêu anh, nó cũng tham lam muốn anh chỉ dành tình yêu đó cho nó, quan tâm nó. Nhưng anh đã không làm thế. Nó cũng biết chấp nhận sự thật vì tình yêu cũng là do duyên số. Nó tự an ủi bản thân "đứng lên bước tiếp đi". Nhưng những tháng ngày không có anh, nó thấy nhớ.
Trước giờ nó vui, buồn, giận, hờn là nó đều nói lên cảm xúc của nó. Nhưng giờ đây, nó không nói ra được bởi nó không biết bắt đầu thế nào? Nó đang giải mã một bài toán "ma trận" nhưng nó đã không giải ra được. Trước giờ, nó làm điều gì cũng hỏi ý kiến bởi nó quan điểm rằng "không biết thì hỏi". Nhiều lúc nó vừa hỏi xong nó quên và hỏi lại tiếp. Còn bây giờ nó không biết hỏi gì? Nó không biết đáp án cho bài toán nó đang tìm kết quả.
Giờ đây, nó sống chẳng biết để làm gì? Nó chỉ biết là nó nhắm mắt để cho qua ngày rồi mai tới đâu thì tới. Đó không phải là cách sống của nó. Vì trước giờ nó luôn sống có dự tính cho tương lai dù khó khăn nhưng nó không nản và nó nói rằng "mình phải đặt ra cái đích đến và có cái đích đó để mình phấn đấu". Có thể mọi chuyện không suôn sẻ, phẳng lỳ nhưng chỉ cần cố gắng và biết cách né tránh điều đáng tiếc xảy ra dù hơi lâu để mình đi đến đích nhưng mình cũng có điểm đích để đến.
Đã bao lần nó nói anh hãy nắm chặt tay nó, cùng nó đi đến đích nhưng lần nào anh cũng hờ hững và anh bông đùa. Nó có chút buồn nhưng anh cứ làm thế rồi anh hứa anh không làm thế nữa. Cuối cùng lời hứa của anh là sao? Gió cuốn bay rồi, nó không thích chơi trò chơi "dây thun" kéo dài rồi thả ra mà anh cứ làm với nó. Nó buồn nhưng nó nói cho anh biết nó không hiểu sao những lần như vậy anh hứa rồi lần sau anh tiếp tục.
Yêu anh vì chỉ biết đó là anh Nhớ có lần ngồi cạnh anh trong một quán nước, em lại được nghe bài "Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu?". Em tự hỏi trong cuộc sống vốn có những điều không đơn giản như hôm nay, liệu người ta có thể nào yêu mà không cần biết em là ai hay không? Riêng với bản thân,...