Khốn khổ nghe vợ tuyên bố “chồng phản bội thì đuổi ra khỏi nhà”
Tôi không bao giờ quên được câu nói dằn mặt đó của vợ. Tôi đã thề là sau này dù gì cũng phải mua được nhà riêng mà ở.
Tôi có một câu hỏi muốn thẳng thắn trực tiếp hỏi chị em ở đây. Ngoại tình có thật là một sai lầm không thể nào tha thứ và đáng bị trừng phạt suốt đời không?
Tôi đã và đang bị vợ dày vò hành hạ vì một phút sai lầm trong quá khứ. Đến nay đã 3 năm rồi, khi tôi hoàn toàn quên mất tên người đó là gì thì vợ tôi vẫn nhắc lại như chuyện đó vừa mới xảy ra hôm qua. Đàn ông vốn ghét ai nói nhiều, càng ghét những ai hẹp hòi không cho người khác cơ hội sửa sai.
Cách đây 3 năm, cơ quan tôi có một cô gái đến thực tập. Tôi đã quên mất là chúng tôi bắt đầu tình cảm trai gái như thế nào. Nhưng chưa được bao lâu thì vợ tôi phát hiện. Bằng chứng thật khó cãi vì cô ấy bắt được toàn bộ mail và lần chúng tôi hẹn nhau ở nhà ga.
Lần đó thì hơi oan cho tôi, thật tình là tôi đi công tác còn cô ấy đi thăm người bà con. Nhưng vì tôi nhân tiện đặt luôn vé tàu cho cô ấy nên chúng tôi ở cùng khoang. Mặc dù đã tránh nhưng vợ tôi cương quyết ở lại cho đến giờ tàu chạy nên bắt gặp.
Kết quả là vợ báo lên lãnh đạo báo hại cô bé thực tập phải nghỉ. Đến bây giờ cô ấy cũng không xin được việc ở bất kỳ một cơ quan nhà nước nào khác. Còn tôi bị khiển trách nội bộ, việc đề bạt vì thế cũng vì thế bị ảnh hưởng rất nhiều trong mấy năm qua.
Tôi biết mình sai khi rục rịch có tư thế ngoại tình nhưng cũng tức vợ. Đáng ra cô ấy nên biết giơ cao đánh khẽ, chuyện nhà thì đóng cửa giải quyết, việc gì phải làm ầm để ảnh hưởng đến danh tiếng và sự nghiệp chồng.
Vợ tôi là người vợ khôn nhưng chưa khéo. Cô ấy làm thế để giữ chồng nhưng vì tôi chậm được thăng chức nên kinh tế gia đình cũng khó khăn hơn. Không mang tiền về được nhiều như cô ấy muốn, cô ấy lại quay sang chửi tôi vô dụng. Thật không hổ danh là đàn bà tai hại.
Video đang HOT
Trước khi báo sự việc lên cơ quan, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô ấy làm rất nhiều việc quá quắt, tôi nghĩ là có phần tàn nhẫn. Tôi có nuôi một con chó, chỉ là giống chó thường nhưng cực kỳ khôn và giữa chúng tôi có nhiều năm gắn bó nên tôi rất thương vật nuôi này.
Vợ tôi bình thường hay hắt hủi nó vì bẩn, sủa không đúng lúc gây ồn ào. Khi phát giác tôi ngoại tình, cô ấy đem nó bán cho quán cầy tơ ngay đầu đường. Cô ấy kể lại mà tôi còn không tin. Đó là lần thứ hai tôi khóc sau lần mẹ tôi nhập viện vì đột quỵ. Tôi thực sự hận không thể bóp cổ được vợ.
Tôi ngoại tình, cô ấy chỉ cần trút lên tôi là đủ, đằng này còn nhẫn tâm với chú chó thân cận trung thành mà tôi xem không khác gì bạn. Tôi nhận thức được nỗi đau phản bội vừa gây ra cho vợ nên kìm chế lắm mới không cho vài cái tát.
Ấy vậy mà vợ còn dằn mặt “Vật nuôi phản bội thì làm thịt, người phản bội thì ra khỏi nhà”. Đúng là gà cậy vườn, cô ấy kiêu ngạo vì chúng tôi đang ở căn nhà mà bố mẹ cô ấy xây cho. Tôi không bao giờ quên được câu nói đó, tôi đã thề là sau này dù gì cũng phải mua được nhà riêng mà ở.
Từ sau lần bắt được chồng ngoại tình, cho dù chúng tôi thật sự chưa làm gì quá đáng, nhưng vợ tỏ ra bất mãn coi thường chồng. Đến sau này sinh con, dù con còn nhỏ cô ấy đã nựng con và nói “May mà mẹ khôn khéo giữ bố lại cho con, nếu không mày sinh ra là đứa không cha rồi con ạ”. Tôi sợ sau này con lớn, cô ấy lại tiếp tục lải nhải vào tai con những điều vô bổ này.
Bây giờ tôi đi đâu cũng không được thoải mái vì cứ mỗi 15 phút vợ lại gọi điện kiểm tra một lần. Lần nào gọi cô ấy cũng nói những lời rất khó nghe, hỗn láo và xúc phạm “Đang ngoại tình ở đâu đấy, có cần mẹ con tôi đến làm khán giả không” hay “Không còn mạng chó nào đỡ tội cho anh nữa đâu, liệu đấy mà ngoại tình”
Tôi là người chồng có trách nhiệm và biết sửa sai. Sau lần bị vợ biết và triển trách ở cơ quan, và nhất là từ sau khi con tôi ra đời, tôi một lòng với vợ con hơn bao giờ hết. Nhưng lúc nào vợ tôi cũng vẽ ra đủ thứ chuyện linh tinh và xỉa xói lỗi lầm của tôi.
Ba năm rồi, vợ tôi vẫn chưa để quá khứ được yên. Tôi thấy mệt mỏi với một người vợ lúc nào cũng đa nghi và tìm mọi cách hạ thấp chồng. Bực quá tôi còn nghĩ liều thôi đằng nào vợ cũng chửi rồi, mình cứ ngoại tình cho trắng mắt.
Xin mọi người ở đây hãy cho tôi một lời khuyên. Một người chồng đã tích cực sửa sai như tôi có đáng được tha thứ hay không? Phải làm gì để vợ bớt trách cứ nhắc lại chuyện cũ bây giờ. Cứ đà này thì có ngày tôi cũng sẽ “bật lại” vợ rồi cơm chẳng lành canh chẳng ngọt.
Theo Trí thức trẻ
Trắng tay sau 5 năm lui về làm hậu phương cho chồng
5 năm sau ngày chị rút về nhà làm nội trợ, giao cơ ngơi cho chồng quản lý, một ngày anh bỏ nhà đi, ôm theo toàn bộ tiền bạc...
Bài viết dưới đây là của chị Nguyễn Phương Thảo, bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tại TP HCM, người từng trải qua thời kỳ "sống chỉ là tồn tại", cũng từng gặp nhiều chị em có cuộc đời bất hạnh khi mải chăm lo gia đình mà quên chăm sóc bản thân:
Bạn có thấy ai mà trong một tuần không tiêu vặt đồng nào không? Đó chính là tôi của 5 năm về trước.
Khi đó, sáng tôi thức dậy 6h, nấu món gì đơn giản cho con ăn sáng rồi đi học, còn mình thì luôn là cơm nguội. Trưa tôi ăn cơm ở bếp công ty. Chiều tối 7h về nhà ăn cơm bà ngoại nấu. Cuộc sống cứ thế trôi, cả ngày tôi chỉ biết công việc mổ xẻ, xong rồi về nhà, chẳng cafe, quán xá bù khú gì cả. Và đương nhiên, tôi không tiêu xu nào.
Rồi có những lúc stress, buồn trong công việc, trong cuộc sống, tôi muốn đi đâu đó giải khuây mà chẳng biết đi đâu. Bạn bè không có ai. Mấy đứa bạn bác sĩ thì cũng cặm cụi làm phòng mạch. Rồi tôi lại lững thững về nhà.
Một ngày nhìn lại, tôi thấy mình đã ở trong bóng tối quá lâu, đã đứng sau lưng người khác quá lâu. Mình cần bước ra, đưa tay với lấy mặt trời. Cuộc đời này rạng rỡ biết bao nhiêu. Vì vậy mà bạn mới biết đến bác sĩ Thảo như hôm nay - biết yêu bản thân, làm đẹp cho mình và tận hưởng cuộc sống. Tôi hôm nay khác và ngày mai sẽ luôn mới.
Trong những năm trong nghề chăm sóc sắc đẹp cho chị em, tôi gặp và nghe khá nhiều nỗi đau của những người phụ nữ quên mất bản thân. Tôi muốn kể một câu chuyện để chị em nhìn lại cuộc sống, thói quen của mình mà yêu lấy bản thân và hạnh phúc.
Bác sĩ Nguyễn Phương Thảo. Ảnh: NVCC.
Một ngày nọ, khi đang làm giảm mỡ cho khách, sau khi cho một ít thuốc giảm đau, tự nhiên tôi nghe tiếng nấc từng hồi. Chị khách khóc. Chị khóc đến nghẹt cả mũi thở không được, oxy trong máu giảm xuống, làm tôi phải dừng cuộc mổ để ổn định và an ủi chị. Rồi chị kể...
Chị khóc vì nỗi tủi thân. Chị nhà ở Long An, năm nay đã 40 tuổi. Chị kết hôn năm 27 tuổi với anh chồng 32. Ngày ấy hai vợ chồng tay trắng, cưới nhau xong được ít vốn liếng, hai người mở một cửa hàng tạp hóa tại thị xã Bến Lức. Ăn nên làm ra, cửa hàng của chị trở thành nơi bán sỉ, tiền ngày một nhiều hơn. Anh chồng tham gia mua bán nhà đất. Đùng một cái, khi anh bước vào tuổi 33 -34, nạn tam tai làm anh mất sạch vốn liếng. Anh bị nợ nần, thưa kiện pháp luật... Chị vội gom góp tiền họ hàng anh em giải quyết. Sau đó, chị giao lại cửa hàng tạp hóa cho anh, rồi lui về sinh con và cơm nước cho chồng.
Chị chẳng mấy khi ra ngoài đi chơi đâu cả. Quần áo cũng chẳng sắm cho mình cái nào hợp thời. Tóc lúc nào cũng búi một cục. Ngày ngày, chị đưa đón con đi học, về cơm nước cho chồng và chăm lo nhà cửa, phụ chồng chăm sóc cửa hàng. Có mấy người bạn học chung rủ chị đi chơi mấy lần nhưng chị toàn bận con cái nhà cửa nên chẳng đi. Riết chẳng còn ai gọi điện thoại liên lạc với chị nữa.
Sau 5 năm kể từ ngày giao cơ ngơi, chồng chị bỏ nhà đi mất, ôm theo toàn bộ tiền bạc kinh doanh mấy năm qua, bỏ lại chị cái cửa hàng và 2 đứa con. Anh có người đàn bà khác, đã một thời gian mà chị chẳng hay. Đi tìm chồng, chị bị anh mắng chửi. Anh ta không quay về.
Một mình chị về, xem xét và tiếp tục mua bán những hàng hóa còn lại. Mối lái chị chẳng biết ai là ai, hàng hóa giá nào không biết. Chị y như người mò trong bóng đêm. Chị phải cố gắng vực dậy cửa hàng trong 2 năm khốn khó.
Sau khi ổn định, một ngày chị giật mình nhìn vào gương. Một người đàn bà có 2 cục nám trên má, bụng to đầy mỡ, và một mớ tóc búi tỏi trên đầu.
Rồi chị tìm đến bác sĩ, và nằm khóc tu tu vì những khổ cực, vì những tổn thương, vì sự chịu đựng âm thầm những năm qua.
Tôi chỉ biết bảo chị rằng, chị ơi, anh ấy không xứng đáng, chị hãy quên đi. Chị còn quá trẻ, hãy yêu lấy mình và tìm những niềm vui khác. Không cần phải yêu ai đó, phải có đàn ông khác mới là hạnh phúc.
Hãy nhìn thấy niềm vui ở sự khôn lớn của các con. Hãy làm việc có ích cho xã hội như tham gia các hội từ thiện. Hãy cafe với bạn bè, liên lạc và chăm sóc họ đi. Hãy mở rộng trái tim để đón chờ tình yêu mới, tại sao không? Hãy mặc những bộ quần áo đẹp và đánh son lên môi. Hãy chăm sóc cho mình khỏe mạnh và tươi trẻ...
Theo VNE
Khốn khổ vì mẹ chồng 60 tuổi còn yêu đương như thanh niên Đi với mẹ chồng, nhiều người không ai tin, chúng tôi là hai mẹ con. Có lúc nhà có khách, họ còn tưởng bà nuôi ô sin là tôi đây. ảnh minh họa Ai đã từng gặp bà đều không khỏi ngạc nhiên vì bà đã 60 tuổi nhưng ăn vận chẳng khác gì một cô gái mới lớn và luôn miệng chê...