Khốn khổ khi ai đến với tôi cũng “dòm” trinh tiết
Cả 3 người tôi gặp đều nói yêu tôi nhưng khi đã đạt được thứ họ muốn, họ lại bắt đầu lẩn tránh. Họ cứ vô tình, thà rằng họ nói một câu chia tay có lẽ tâm trạng của tôi đã không như lúc này.
Tôi mệt mỏi lắm rồi, đã có lúc tôi nghĩ mình nên buông xuôi. Tại sao cuối cùng ông trời lai cho tôi gặp anh?
Tôi nhớ cái tuổi thơ của mình, nó nhơ nhớp làm sao. Tôi đã bị mất cái người ta gọi là “” nggàn vàng”" ấy từ khi lên lớp 4. Người cướp đi cái đó của tôi không ai khác là thằng em họ hơn tôi 2 tuổi. Khi tôi lớn lên chút nữa, đi đến đâu tôi cũng bị sàm sỡ. Tôi bắt đầu cảm thấy bản thân thật nhơ nhớp. Nhưng tôi lại không đủ can đảm nói cho người lớn nghe mọi chuyện.
Năm 18 tuổi, tôi trải qua mối tình đầu tiên. Anh ngọt ngào ga lăng, tôi sống trong hạnh phúc. Rồi chuyện gì xảy ra thì cũng xảy ra. Đêm đầu tiên anh không thấy tôi có dấu hiệu của sự trong trắng. Tôi biết anh thấy thắc mắc nhưng anh không hỏi. Sau chuyện đó anh vẫn làm tôi có cảm giác hạnh phúc nhưng hạnh phúc đó ngày càng nhạt dần. Mối tình đầu tiên ấy kéo dài chưa đầy 1 năm, tôi nuốt nước mắt rời xa anh.
Tôi cố quên anh bằng cách tìm người khác thay thế. Mối tình thứ 2 của tôi cũng khiến tôi nguôi ngoai phần nào. Tôi biết tôi có lỗi nhiều lắm. Tôi học cách dành tình cảm cho anh, thôi suy nghĩ về mối tình đầu, cuối cùng thì tôi cũng bắt đầu thích rồi yêu anh từ khi nào không hay. Anh không có đầy đủ vật chất nhưng tôi vẫn chấp nhận yêu anh. Có khi đi chơi anh không có tiền phải lấy tiền của tôi để chi tiêu.
Video đang HOT
Thời gian cứ thế trôi tôi và anh chẳng có gì là vượt qua giới hạn cả. Cho đến một ngày anh đòi hỏi, tôi không chấp nhận thì anh giận dỗi hờn trách. Tôi cảm thấy mệt mỏi, anh xin tôi chỉ một lần thôi. Sau một thời gian cuối cùng tôi cũng chấp nhận nhưng 1 lần của anh mỗi ngày một nhiều hơn. Mỗi lần bên anh như là 1 cực hình, tôi thấy kinh tởm anh và thấy con người anh thật bẩn thỉu. Tôi trở nên khinh thường anh hơn bao giờ hết. Cho đến 1 ngày tôi không thể chịu nổi nữa, tôi nói chia tay. Ngày ấy là ngày trong tôi không còn 1 chút tình cảm gì cho anh nữa. Chỉ còn lại sự khinh thường. Ngày chia tay anh van xin tôi, anh nói anh yêu tôi nhiều nên anh mới thế. Thế là mối tình sau hơn 1 năm gắn bó chúng tôi cũng chia tay.
Trong vòng 2 năm liền trải qua hai mối tình, hạnh phúc thì ít còn cay đắng thì nhiều. Tôi thấy hụt hẫng, nhiều khi tôi muốn mình có đủ dũng khí để tự tử. Tôi muốn chấm dứt cuộc sống tồi tệ này. Tôi học cách sống bất cần, ai muốn đến với tôi tôi cũng bỡn cợt, tôi trở thành cô gái lợi dụng, tôi mặc kệ. Cho đến khi tôi gặp anh, người yêu hiện tại của tôi.
Anh hơn tôi 9 tuổi. Tôi cảm nhận được hơi ấm khi ở bên anh, không ồn ào anh đến bên tôi thật nhẹ nhàng. Tôi thích cách anh nói chuyện, thích nụ cười của anh. Tôi thích tất cả những gì của anh. Anh là một người đàn ông thành đạt nhưng không phô trương. Ở bên tôi anh không đòi hỏi gì cả ngoài những nụ hôn. Tôi nghi ngờ tình cảm của anh, tôi thấy hoang mang. Từ khi quen anh tôi sống trong nghi ngờ, tôi sợ cái quá khứ của tôi, tôi sợ tình yêu sẽ lại giống như 2 lần trước nhưng anh nói nếu không tin vào tình yêu của anh thì em có thể cảm nhận từ từ, thời gian sẽ cho em biết. Thế là tôi lại học cách tin và chấp nhận lời yêu anh. Những ngày bên anh thật hạnh phúc, dần dần tôi cũng cảm nhận được sự chân thành của anh.
Do thời gian học của tôi và thời gian làm việc của anh rất dày nên chúng tôi thường đi chơi rất khuya. Có một hôm đi sinh nhật bạn anh về khuya, anh say xỉn nên nói đi vào nhà nghỉ. Anh hứa sẽ không làm gì, tôi gật đầu đồng ý. Ở bên anh, lần đầu tiên tôi thấy ham muốn trong mình trỗi dậy.
Sau đêm đó tôi và anh nói chuyện ít hơn, tôi cảm nhận được rằng anh ít quan tâm tôi hơn. Khhông còn những tin nhắn hỏi han buổi trưa nữa nhưng anh vẫn nói yêu tôi. Sau hơn hai tuần tôi thấy sự lạnh nhạt ngày càng lớn, anh nhắn tin điện thoại gọi là có.
Tôi thấy mình thật ngu ngốc, tôi biết anh đang băn khoăn tại sao tôi không còn trong trắng. Tôi biết anh còn ngại nên chưa dám hỏi thẳng. Ngày trước anh hay hỏi han tôi và mong ngày tôi với anh gặp nhau trong dịp cuối tuần. Anh nói anh muốn cưới tôi khi tôi học xong. Nhưng gần đây tôi thấy đầy những trách nhiệm. Tôi nhắn tin nói chuyện nhưng lúc nào anh cũng gạt đi. Nhưng anh cứ lạnh lùng với tôi như thế thật tôi chịu không nổi. Tôi thấy ngột ngạt quá!
Tôi muốn hét lên rằng tôi yêu anh rất nhiều. Tại sao trong bao nhiêu cô gái theo đuổi anh, anh đã chọn tôi nhưng để rồi hôm nay anh lại làm tôi đau lòng thế này. Có phải tôi xứng đáng nhận hạnh phúc vì tôi đã mất đi trinh trắng? Có phải vì thứ tôi muốn giữ nhưng từ lâu đã không còn nữa rồi. Chẳng lẽ hạnh phúc lại không thể mỉm cười với tôi dù chỉ 1 lần ư?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bị bạn trai khinh thường vì làm đẹp bằng "dao kéo"
Khi tôi thành thực kể lại mình đã trải qua 3 lần chỉnh dao kéo trên mặt, anh chạm vào mặt tôi, rồi buông một câu lạnh lùng "Còn cái gì không giả nữa không em?".
Từ nhỏ tôi đã quen với việc phải sống tự lập. Ba mẹ tôi đều đang ở nước ngoài, gửi tôi cho bà ngoại chăm sóc từ năm tôi lên 5 tuổi. Ba mẹ gửi tiền cho tôi hàng tháng và thỉnh thoảng có về thăm tôi 1 năm vài lần. Khi tôi học tiểu học, trong khi những đứa bạn khác được ba mẹ lai đi đón về, thì tôi đã phải đi một mình tới trường, tự cầm tiền chi tiêu và tự lo bữa ăn giấc ngủ cho mình. Dần dà đã thành một thói quen, tôi luôn tự biết quyết định mọi việc về bản thân và không khi nào khiến ba mẹ phải lo lắng điều gì. Lên lớp 9, bố mẹ cũng tin tưởng đưa luôn thẻ ATM cho tôi cầm. Gia đình luôn động viên tôi bằng những khoản tiền thưởng hậu hĩnh nếu tôi có kết quả học tập tốt.
Năm 15 tuổi, một lần trên đường đi học về, tôi bị một chiếc xe máy tông phải. Tôi sợ phát khóc khi thấy phần môi và cằm bị dập xuống đường, chảy rất nhiều máu. Thế rồi phần vì chủ quan nghĩ rằng chỉ bị gẫy răng, phần khác vì không muốn bà ngoại lo lắng nên tôi đã không đến bệnh viện. Hậu quả là vết thương trên môi của tôi do không được xử lý kịp thời nên đã để lại sẹo. Tuy không lớn, nhưng vết sẹo đó khiến miệng tôi trông mất cân đối và khá kì quặc. Lúc đầu tôi cũng chẳng để ý đến nó quá nhiều. Nhưng sau đó, bạn bè khi gặp tôi đều hỏi về lý do tôi bị sứt môi. Có đứa còn bảo: "Khổ thân mày, sao hồi ấy dại thế không đến viện để người ta khâu cho, giờ ra nông nỗi này." Cứ xem cách chúng nó nhìn tôi bằng vẻ mặt thương hại là tôi lại không chịu nổi. Tôi đã soi mình trong gương hàng trăm hàng nghìn lần, với ý nghĩ làm thế nào để xóa đi được vết sẹo đó, làm thế nào để lấy lại gương mặt bình thường của ngày xưa. Hàng ngày đến trường, tôi luôn mím chặt môi để tránh sự chú ý của những đứa bạn. Và tôi lại càng quyết tâm rằng mình sẽ phải phẫu thuật ngay khi có khả năng.
Bằng tiền tiết kiệm của mình, và với bản lĩnh tự lập từ bé, tôi quyết tâm tìm đến một bệnh viện uy tín trong thành phố. Thế là tôi trải qua lần chỉnh sửa thẩm mỹ đầu tiên trong đời, một cuộc tiểu phẫu là đi vết sẹo trên môi của tôi. Nó hoàn toàn không đau đớn như tôi đã tưởng tượng trước đó. Sau 10 ngày, tôi được các bác sỹ tháo băng. Lúc nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương, tôi đã thật sự xúc động. Đây chính là mong muốn của tôi suốt gần một năm phải chịu đựng vết sẹo xấu xí.
Sau lần tiểu phẫu khá thành công, trong tôi luôn ám ảnh ý nghĩ rằng mình có thể trở nên xinh đẹp hơn với những cuộc phẫu thuật tiếp theo. Tôi đâu biết rằng mình đang lạm dụng sự can thiệp của dao kéo. Vào đầu năm lớp 10, tôi đã cắt mí và làm lại răng bằng số tiền thưởng của bố mẹ cho tôi khi thi đỗ cấp 3. Đôi mắt tôi từ bé đã không đẹp vì bị sụp mí giống nhà nội. Nếu có thể thay đổi, tôi mong muốn mình có một đôi mắt với hai mí rõ ràng, trông sẽ trẻ trung và dễ thương hơn bây giờ. Tôi không biết mọi người nghĩ gì về phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng đối với tôi, tôi không kiềm chế được cảm giác thích thú với sự thay đổi mới lạ trên khuôn mặt mình. Nó thôi thúc tôi làm mọi việc để có được vẻ đẹp hoàn hảo hơn. Một cái gì đó như là sở thích nghiện shopping, nghiện rượu mạnh hay thuốc lá, không thể cưỡng lại được. Tôi đã nhịn cả ăn uống để có tiền đi nâng mũi - điểm thiếu sót cuối cùng trên gương mặt tôi hiện giờ.
Thật sự, tôi rất sung sướng khi bạn bè ở lớp mới đều nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ. Với gương mặt xinh đẹp, sống mũi thanh tú và cặp mắt tròn to rõ hai mí, tôi đi chụp ảnh cho nhiều shop quần áo nổi tiếng và trở thành teen model quen mặt của một vài trang báo mạng. Thi thoảng tôi đi tắm trắng để có được làn da trắng mịn, càng khiến tôi xinh nổi bật hơn. Facebook của tôi thậm chí cũng bị quá tải vì số lượng người kết bạn và theo dõi. Cũng trên trang mạng của mình, tôi đã quen anh. Anh là người luôn chăm chỉ comment những album ảnh của tôi bằng lời khen có cánh. Tôi vẫn nhớ mình đã hạnh phúc đến nhường nào khi anh gửi message vào hòm thư facebook: "Ngày nào anh cũng phải vào mạng để ngắm ảnh em. Anh có thể xin em số điện thoại để được nói chuyện với em nhiều hơn không?".
Sau 1 thời gian tìm hiểu, tôi đã nhận lời yêu anh. Anh rất trân trọng tôi và luôn có mặt ngay khi tôi cần. Tôi chưa từng được một ai cung phụng như thế. Tôi đi đâu đã có anh đến đón, mua cho tôi điện thoại, máy nghe nhạc đắt tiền và các loại quần áo hàng hiệu xa xỉ. Tôi sẽ chẳng bao giờ quên được sự dịu dàng khi anh nói, rằng "Em là niềm tự hào của anh. Thật may mắn cho anh vì có được tình yêu của em". Đứa con gái nào chẳng hạnh phúc khi được người yêu chiều chuộng chứ! Thành thực mà nói, tôi muốn cảm ơn công nghệ thẩm mỹ đã giúp tôi có được gương mặt hoàn hảo như bây giờ. Tôi biết với nhiều người, chỉnh sửa và đụng chạm dao kéo là một điều không tốt đẹp cho lắm, nhưng đối với tôi thì lại khác. Tôi đã có một cuộc sống hoàn hảo, được nhiều người biết đến và quan trọng hơn hết là tôi đã có anh.
Việc yêu anh sẽ chẳng khiến tôi lăn tăn gì, nếu không có buổi đi xem phim hôm đó, chính tai tôi đã nghe thấy anh nói: "Bọn con gái bây giờ lừa tình sợ thật, đua đòi đi bơm chỗ này, đắp chỗ nọ, anh nhìn phản cảm quá. Vợ anh không được giống thế đâu nhé." Câu nói của anh làm tôi giật bắn mình. Anh vẫn chưa hay biết gì cả, vẫn vô tư yêu chiều tôi như mọi lần. Anh đâu biết trong tôi là biết bao nỗi sợ hãi đang bóp nghẹt tâm trí, khiến tôi run lập cập không nói nổi câu nào. Ngay lúc đó, tôi có cảm giác mình là kẻ dối trá, đang lừa dối anh một sự thật đáng xấu hổ. Tôi sợ lắm nếu như anh phát hiện ra tôi đã chỉnh sửa mặt mình như thế nào để được xinh đẹp như bây giờ. Cũng từ đó, tôi biết cơn ác mộng đã chính thức bắt đầu...
Thời gian trôi qua được nửa năm. Tôi sống trong lo lắng, hay bị giật mình và luôn nơm nớp khi có ai đó chẳng may chạm tay vào mặt mình. Nhiều khi tôi chỉ muốn nói với anh tất cả sự thật cho nhẹ lòng, nhưng nghĩ thì dễ, mà làm thì sao khó quá. Thế rồi một hôm, tôi vào facebook và bàng hoàng nhận ra mình bị ai đó tag trong album ảnh của lớp cấp 2. Tôi vốn rất kín tiếng và ít chụp ảnh hồi đó. Nhưng thật sự tôi cũng không thể ngờ, chỉ vì một bộ ảnh mà cuộc sống và tình yêu của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Những comment thắc mắc về sự thay đổi trên khuôn mặt tôi đã bị tất cả mọi người để ý. Mặc dù tôi tự remove mình ra khỏi cái note ấy nhưng nhiều người đã kịp viết trên wall khiêu khích "Hóa ra em này cũng chỉ là hàng giả" . Trước đây, họ khen ngợi tôi bao nhiêu thì giờ đây họ công kích tôi bấy nhiêu. Có những kẻ còn săm soi vào từng chi tiết trên gương mặt tôi, viết những status chế giễu, nhạo báng kinh khủng rồi tag tôi vào đó.
Tôi đã chỉnh sửa gương mặt với những nét hoàn hảo, nhưng chẳng lẽ chuyện đó lại đáng lên án đến vậy? (Ảnh minh hoạ)
Khoảng thời gian ấy, tôi thậm chí còn không dám vào trang xã hội của mình. Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy ức chế. Chuyện tôi sửa mũi, cắt mí, trám răng và là vết sẹo có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mấy người đó đâu cơ chứ. Tôi biết có nhiều bạn gái cùng tuổi với tôi cũng đi sửa lại răng, làm lại mũi. Đó là chuyện cực kỳ bình thường ở thời buổi này. Vậy thì tại sao, tôi lại bị đánh giá là "hàng giả", "toàn dùng hàng fake"... Cảm giác của tôi lúc này còn đau khổ hơn trước kia, khi vẫn còn là "vịt con xấu xí" rất nhiều.
Khi tôi đang bị stress nặng vì phản ứng của mọi người trên mạng, cũng là lúc anh gặng hỏi tôi: "Có thật trước đây em sửa mũi với cắt mí không? Em phẫu thuật thẩm mỹ à?" Biết là muộn, nhưng tôi vẫn thành thực kể với anh tất cả. Từ việc tôi làm tiểu phẫu thế nào, cảm giác của tôi ra sao và lý do gì khiến tôi phải làm điều đó. Nhưng thật bất ngờ, nghe xong tất cả những điều đó, anh không hề cảm thông với tôi mà còn có hành động thật đáng sợ. Anh chạm vào mặt tôi, rồi buông một câu lạnh lùng "Còn cái gì không giả nữa không em?". Tôi như chết đứng khi nghe lời anh nói, nhưng anh vẫn giữ vẻ lạnh lùng đó và làm tôi đau đớn hơn bằng những câu "Anh yêu em nhưng cứ nghĩ đến đống đồ giả đắp trên mặt em là anh hoàn toàn mất hết cảm giác. Em thích sửa chỗ này chỗ kia để lừa tình những thằng như anh phải không. Còn bé tí đã biết làm những trò này rồi". Anh còn nhấn mạnh "Chắc tại không có bố mẹ ở cạnh dạy dỗ nên mới nhố nhăng thế!".
Thực sự sau câu của anh, tôi chỉ biết òa khóc. Đúng là tôi không có bố mẹ ở bên dạy bảo. Đúng là tôi còn quá trẻ để trải qua 3 lần sửa thẩm mỹ như thế. Nhưng nếu anh thực lòng yêu tôi, sao anh không thể hiểu nỗi đau và áp lực mà tôi đã trải qua. Anh xa lánh tôi như thể tôi là một con bệnh truyền nhiễm. Tôi không sợ những lời chửi bới chát chúa trên mạng, nhưng tôi rất sợ sự im lặng của anh. Không thể vơi được nỗi nhớ anh, tôi chạy đến nhà anh và đứng ở đó cả đêm để được nhìn thấy hình bóng mà tôi yêu thương. Thế nhưng sáng hôm sau, tất cả những gì tôi nhận được từ anh chỉ là một ánh mắt nhìn tôi khinh thường. Tôi đã khóc rất nhiều để xin anh tha thứ, thậm chí còn hạ mình xin lỗi bằng được, chỉ mong anh chấp nhận vì dù sao chuyện cũng đã xảy ra từ trước khi chúng tôi yêu nhau. Tôi đã nói hết nước hết cái, nhưng anh đẩy tôi ra không thương tiếc và lạnh lùng "Xin lỗi, hiện giờ anh cảm thấy hơi chán nản. Anh sợ có lúc anh yêu em quá lại làm hỏng mặt em thì chẳng biết thế nào. Tốt nhất giờ em nên đi về, khi nào rảnh anh sẽ gọi".
Tôi cảm thấy mình không còn một chút tự trọng hay sĩ diện nào nữa rồi. Giá như tôi được biến mất khỏi thế giới này không chút đau đớn, không một ai nhận ra. Khi "rảnh" anh sẽ gọi ư?? Đó có phải là lời nói của những người đang yêu dành cho nhau không? Giờ đây anh ghê sợ và muốn rời xa tôi. Sao lại thế, anh đã hết yêu hay vì anh sợ phải nhìn thấy một gương mặt sau này sẽ có biến chứng?! Tôi thật không thể hiểu nổi. Một người đã từng rất yêu và tự hào về tôi giờ đang phũ phàng quay lưng lại, trong khi tôi rất cần một bờ vai để khóc lúc này.
Có lẽ, tình cảm của anh không như tôi nghĩ, cũng chỉ giả dối và "fake" như lời anh dành cho tôi khi nói về bộ mặt của tôi mà thôi. Nếu tôi không có gương mặt xinh đẹp, liệu anh có đến với tôi? Chẳng lẽ anh sợ mang tiếng là người yêu của đứa "xinh đẹp giả tạo, toàn xài hàng fake và lừa tình trên mạng" hay sao? Đáng lẽ anh phải đứng về phía tôi và bảo vệ tôi khỏi những lời cay nghiệt ấy chứ. Tôi đâu đáng bị đối xử như vậy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi cho một tình yêu Đã được hơn nửa năm trôi qua nhưng dường như mới hôm qua. Tôi như một kẻ phạm tội non nớt đang lẩn tránh một bản án mà tình yêu đã phán quyết sai cho tôi. Tôi phải thi hành nó tới bao giờ? Phải làm gì để lại được tự do và ai sẽ cho tôi điều đó? Tôi... Em... hay ai...