Khốn đốn vì kẻ cuồng yêu
Anh ta đe dọa chúng em, nói ra chuyện em đã ngủ với anh ta để phá hoại tình yêu hiện tại của em.
Em và người yêu em quen nhau từ hồi học cấp ba cho đến nay. Hai đứa bằng tuổi nhau, đều sinh 1991. Chuyện tình cảm ngây thơ và hồn nhiên, chúng em rất yêu thương nhau mặc dù có rất nhiều sóng gió xảy ra với chúng em. Chúng em đều vượt qua hết. Đến khi lên thành phố học đại học, chúng em cãi nhau nhiều hơn. Và số lần chia tay cũng nhiều nhưng cãi nhau rồi lại thôi vì chúng em chưa thật sự hiểu nhau. Đến khi em ra trường đi làm, mọi chuyện mới bắt đầu, sóng gió bắt đầu ập tới… Mà người tạo ra chính là em. Em hối hận lắm nhưng không biết phải như thế nào. Không giải quyết được, chúng em cứ phải gặm nhấm nỗi đau mà không dám nói ra. Người đau nhất chính là người yêu em.
Chính vì không hiểu anh, chúng em thường cãi nhau. Những lần đó em rất buồn và cứ nghĩ anh không yêu em nhiều. Vì anh vốn dĩ là người không thích biểu lộ cảm xúc và không biết cách quan tâm em, chính vì thế làm em rất buồn. Trong một lần chúng em cãi nhau cách đây nửa năm, em đã rất tuyệt vọng. Lúc đó em đã bị rơi vào tội lỗi mà em không lường trước được hậu quả. Một cậu đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn em, cậu ấy hay chọc cười em, làm em vơi đi phần nào nỗi đau. Cậu ấy giăng cho em 1 tấm lưới không lối thoát. Bị cuốn hút vào đó và cậu ấy nói cậu ấy yêu em chỉ trong 1 thời gian ngắn và em đã tin như vậy. Như có 1 cái phao, em bám lấy.
Chỉ vì chút yếu lòng, em đã ngã vào vòng tay cậu ta để giờ đau khổ vì bị cậu ta uy hiếp (Ảnh minh họa)
Càng lúc em càng sa lầy, quen cậu ấy em đã không giữ được mình.Em và cậu ấy đã đi quá giới hạn mấy lần. Em thấy vô cùng tội lỗi và xấu hổ, trong lúc đó em vẫn liên lạc với người yêu cũ. Anh ấy nói cho anh ấy cơ hội. Anh rất buồn vì sự chia tay của chúng em. Thật sự em còn yêu anh ấy và nhận ra tình cảm kia chỉ là ngộ nhận. Em đã chia tay cậu đồng nghiệp và trở về với người yêu cũ. Nhưng trong lòng em rất day dứt và đau khổ vì đã phản bội người yêu em nhưng em không biết phải làm sao.
Nhưng cùng lúc đó, cậu đồng nghiệp đã điện thoại nói với người yêu của em chuyện giữa chúng em và yêu cầu anh phải bỏ em nếu không sẽ gây hại cho em. Người yêu em rất yêu em nhưng bị cậu đồng nghiệp đe dọa làm hại em nên cũng chẳng biết phải làm sao. Anh ấy đau khổ khi biết chuyện đi quá giới hạn cảu em nhưng chưa hề trách móc em về điều đó. Anh ấy âm thầm chịu đựng vì em, vì sợ trách cứ em sẽ dằn vặt bản thân mình. Cũng vì em, anh suy nghĩ nhiều quá mà bị bệnh nặng. Điều này chính bạn thân của anh đã nói cho em biết chứ anh vẫn giấu em.
Video đang HOT
Còn cậu đồng nghiệp thì miêu tả tường tận chuyện chúng em quan hệ cho người yêu em biết. Cậu ta chửi rủa chúng em, nguyền rủa em đủ đường. Em cảm thấy hối hận vô cùng vì sai lầm của mình đã khiến cho tình cảm của em rơi vào hoàn cảnh như thế này. Cậu ta còn dọa sẽ nói cho tất cả mọi người biết chuyện để hủy hoại tình yêu của chúng em.
Em đã không liên lạc với cậu ta mấy tháng nay rồi nhưng không thể yên được với cậu ta. Giờ em không biết phải làm thế nào với người em yêu và với cả cậu ta. Em mong chị hãy cho em một lời khuyên. Em cảm ơn chị nhiều lắm!
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng em đang trải qua những ngày tháng hết sức khó khăn khi mà chỉ vì một sai lầm trong quá khứ mà giờ đây em bị kẻ theo đuổi hủy hoại tình yêu hiện tại. Em bị cậu ta phá phách và không biết phải làm thế nào.
Tôi phải làm gì với kẻ cuồng yêu điên loạn đó đây? (Ảnh minh họa)
Chị nghĩ rằng giờ đây em đã tự thấm thía những sai lầm của mình lớn đến mức như thế nào. Và vấn đề mà em cần làm bây giờ chính là củng cố lại tình yêu của em với người em yêu. Chỉ có tình yêu mạnh mẽ của hai em mới có thể giúp hai em “chống trọi” lại với sự phá hoại của kẻ ích kỉ kia mà thôi.
Em nên ngồi lại nói chuyện với người yêu em. Hãy xin lỗi anh ấy và mong anh ấy tha thứ. Em cũng nên tạo cho anh ấy niềm tin rằng đó sẽ là sai lầm duy nhất trong tình yêu với anh ấy. Khi hiểu được những điều đó, anh ấy tha thứ cho em thì cả hai nên cố gắng tạo ra một tình yêu thật vững chắc. Các em hiểu, thông cảm và chấp nhận nhau thì mặc cho cậu đồng nghiệp kia có gây trò gì đi chăng nữa cũng sẽ không thể khiến các em bị nao núng. Chỉ sợ rằng chính bản thân tình yêu của các em đã không đủ sức mạnh vì hai người chưa thông cảm được cho nhau mà thôi.
Sau đó em cũng nên đi gặp trực tiếp người thanh niên đó, nói chuyện phải quấy với anh ta. Em hãy lựa lời, nhẹ nhàng phân tích để anh ta hiểu chuyện tình cảm là điều không thể ép buộc và hi vọng rằng anh ta chấp nhận được điều đó. Còn nếu như sau khi nói những điều hơn lẽ thiệt mà anh ta không chịu từ bỏ thì em và người yêu hãy mặc kệ của gây chuyện đó đi. Chị tin rằng, anh ta chỉ có cớ để phá hoại khi các em nghi ngờ, không thể tha thứ cho nhau. Còn nếu các em đã gắn kết để đấu lại với anh ta, tình yêu bền vững thì anh ta cũng không thể nào dành thời gian mãi chạy theo một chuyện vô vọng.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc, sớm vượt qua được giai đoạn khó khăn này.
Theo VNE
Lấy phải chồng nghèo
Ai đó từng bảo, sự nghiệp lớn nhất của một người đàn bà là kiếm được một người đàn ông có thể lo cho mình. Vợ tôi nằm lòng câu đó. Cô ấy quay sang trách móc về khả năng kiếm tiền của tôi, rằng thu nhập như thế chỉ có chết đói, suốt đời không thể ngóc đầu lên nổi.
Hôm ấy, trong bàn tiệc có đứa em gái của đồng nghiệp tôi, trẻ tuổi, xinh đẹp. Vợ tôi trầm trồ khen ngợi, tỏ ra vô cùng thân thiện, bảo: "Sau này nhớ gắng lấy chồng giàu nghen em, đừng đem nhan sắc bỏ vô nhà khốn khó, uổng phí lắm!".
Xung quanh mọi người đều cười coi như một câu đùa vui nhất thời. Vợ tôi cũng cười nửa miệng, nhất là khi nhìn thấy mặt tôi tái đi trong nỗi xấu hổ.
Chúng tôi cưới nhau khi còn khá trẻ, gia cảnh hai bên đều nghèo, chẳng thể giúp gì. Vợ tôi lúc ấy nói không sao, mình đều có học thức và nghề nghiệp đàng hoàng, đâu sợ đói, no ấm là vui rồi, cần gì phải sang trọng cảnh vẻ. Không lãng mạn tới mức "một túp lều tranh hai quả tim vàng", nhưng tôi vững tin rằng, hạnh phúc sẽ ở bên hai vợ chồng.
Thế nhưng, cuộc sống không ai nói trước được điều gì. Tôi đã rất cố gắng làm việc mà dường như may mắn vẫn ở đâu xa lắm. Càng cố gắng lại càng thấy không đủ. Ban ngày tôi đi làm ở cơ quan, tối tranh thủ về "chạy chợ" kiếm thêm, nhưng cảnh nhà vẫn cứ lay lắt tạm bợ. Vợ tôi chỉ có thể nín nhịn làm vui được thời gian ngắn...
Chúng tôi sinh con gái đầu lòng, đó cũng là lúc cuộc hôn nhân dần trở thành địa ngục. Con bé quặt quẹo khó nuôi, nay đau mai ốm, tiền thuốc thang sữa tã ngốn hết phần lớn thu nhập còm cõi. Vợ tôi thay đổi rất nhanh. Cô ấy luôn thở dài so sánh hoàn cảnh sống của mình với những cô bạn cùng trang lứa, oán mình không có số hưởng. Sao ai cũng có nhà cửa, xe cộ, điện thoại, túi xách đàng hoàng, mà mỗi tôi lại chẳng có gì? Vì đâu cơ chứ? Tôi có gì không bằng chúng bạn mà phải sống thế này? Coi, nhỏ Thảo lấy được chồng giàu, quà cưới là đôi bông tai hột xoàn "to như cái trứng cút". Chị đồng nghiệp vừa xấu nết vừa xấu người, vậy mà "câu" được anh chàng hải quan, chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng. Nói đâu xa, con em họ bên dì có chồng lương tháng hơn ngàn đô, tha hồ sắm sửa chưng diện...
Đi khuất thì thôi, về đến nhà là buộc phải nghe "trường ca" của vợ.
Ai đó từng bảo, sự nghiệp lớn nhất của một người đàn bà là kiếm được một người đàn ông có thể lo cho mình. Vợ tôi nằm lòng câu đó. Cô ấy quay sang trách móc về khả năng kiếm tiền của tôi, rằng thu nhập như thế chỉ có chết đói, suốt đời không thể ngóc đầu lên nổi. Ăn còn chưa đủ nói chi đến dành dụm tích cóp. Vợ luôn miệng than về những vất vả khó khăn trong cuộc sống vì lấy phải người chồng không giỏi kiếm tiền như tôi. Đau nhất là cô ấy có lần xa gần rằng, hồi xưa chẳng hiểu sao mà vội vàng kết hôn đến vậy, giờ có hối cũng không kịp. Lúc ấy, tôi đã hết sức kiềm chế để không tung hê mọi thứ...
Tôi nghe riết cũng nhàm, không còn cảm giác tự ái, tức giận nữa. Chỉ có nỗi buồn tràn ngập trong lòng. Tôi biết lỗi do mình vô dụng, nhưng khả năng con người có hạn, hơn nữa, tôi cũng đã hết sức hạn chế chi dùng cho bản thân, lúc nào cũng canh cánh lo làm kiếm tiền mang về. Nghèo quả là cái tội, nhất là khi vợ không thông cảm, động viên mà cứ liên tục xỉa xói, than vãn, trách cứ. Tôi vô cùng mỏi mệt, tất nhiên không tránh khỏi có lúc bực mình. Vậy là cô ấy được thể lu loa lên rằng chồng đã bất tài không lo được cho vợ con, lại còn gây gổ kiếm chuyện.
Cuộc sống như cái vòng luẩn quẩn, bẳn chật khổ sở. Chẳng lẽ đàn bà bây giờ, sức chịu đựng và sự đòi hỏi chỉ quanh quẩn hai chữ vật chất tầm thường, còn mọi giá trị khác của hôn nhân chẳng đáng giá xu nào? Không tiền thì tình cũng khô héo ư? Giá như vợ tôi có thể đồng cam cộng khổ với chồng hơn, dùng sự yên ổn và ấm áp của gia đình để khích lệ chồng, biết đâu, cơ hội đã không vuột qua.
Theo VNE
Nỗi buồn khó nói Nhìn vào công việc của hai vợ chồng, bạn bè và những người thân đều đánh giá anh so với vợ cứ như "quạ sánh với công". Anh chỉ là một nhân viên hành chính quèn, làm ngày tám tiếng. Ngược lại, em là giám đốc một công ty, quanh năm bận tít mù với đủ thứ việc. Ngoài việc điều hành công...