Khốn đốn chiều vợ ham muốn cao
Đó là chân dung những ông chồng đang phải khốn đốn với tần suất đòi hỏi “chuyện ấy” của các bà vợ.
Nhìn bên ngoài, cuộc sống chung của cặp vợ chồng 30 tuổi Hằng – Hùng (Minh Khai, HN) rất hòa hợp. Nhưng bên trong, chẳng ai biết Hùng – chồng Hằng luôn cảm thấy mệt mỏi và khốn đốn vì tần suất đòi hỏi “ chuyện ấy” ngày càng nhiều của vợ mình.
Trước khi cưới, cặp đôi cùng tuổi này đã có 4 năm ở bên nhau. Và tất nhiên, những lần “yêu” vụng trộm của họ trong nhà nghỉ diễn ra rất tuyệt vời và hòa hợp. Một năm đầu sau khi lấy nhau, sự hòa hợp ấy vẫn khiến họ rất nồng nàn trong phòng ngủ.
Nhưng từ khi Hằng mang thai và nhất là khi có con nhỏ, Hằng bỗng dưng “đòi hỏi” nhiều hơn. Điều này khiến Hùng không khỏi khốn đốn mỗi khi phải cố sức “chiều vợ”.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Hằng đều lấy chân khe khẽ khều chồng đòi “trả bài”. Thế là, dù buồn ngủ díu cả mắt, Hùng lại phải hùng hục phục vụ vợ nếu không muốn bị mất ngủ cả đêm vì bị vợ giận.
Thậm chí, cuối tuần, Hùng muốn trốn và tranh thủ đi chơi cũng bị vợ kéo lại gạ gẫm. Thành ra, nhiều cuối tuần, Hùng không đi chơi đâu được. Cứ định bước chân ra ngoài, Hằng trong váy áo sexy chặn trước cửa từ bao giờ và ôm Hùng bảo: “ Cuối tuần mà anh…”.
Để hạn chế bớt tuần suất đòi hỏi chuyện ấy của vợ, nhiều lần Hùng đã nghĩ ra vài chiêu ứng phó. Song dường như tất cả những cách kiềm chế của Hùng đều không mấy hiệu nghiệm.
Có lần, Hùng chợt nghĩ, cách tốt nhất để kiềm chế bớt nhu cầu của Hằng là nịnh vợ đi làm thêm buổi tối. May mắn thay Hằng cũng nghe lời chồng không chút hoài nghi. Nhưng dù cả ngày làm ở công sở, tối lại đi làm thêm quần quật, về nhà còn con nhỏ, Hùng cứ nghĩ, khi vợ mệt mỏi thân xác, mệt đầu óc thì sẽ “tắt điện toàn thành phố”. Nào ngờ, Hằng càng làm công việc càng stress thì nhu cầu “yêu” để xả stress của vợ càng tăng lên mới lạ.
Nhiều lần, Hùng lại nhờ cậy đến thuốc đông y trợ giúp nhưng cũng phải bó tay bất lực. Thậm chí sau bao ngại ngần, Hùng cũng trao đổi thẳng thắn với Hằng vì lo ngại ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của 2 vợ chồng. Những lời Hùng nói, Hằng đều vâng dạ nhưng cũng nhanh chóng cho qua như gió thoảng.
Video đang HOT
Vợ Khải chẳng những không tiều tụy đi mà còn càng ngày càng phơi phới (Ảnh minh họa)
Nói về nhu cầu ham muốn quá cao của vợ, Hùng than thở: “Mấy năm trước hay đợt mới cưới vì còn thanh niên nên vẫn khỏe mạnh. Tuần có thể chiến 7-8 lần cũng vẫn khỏe re. Nhưng giờ, thực sự mình đã thấy đuối sức. Cả ngày đi làm về cũng đủ mệt rồi thế mà vẫn bị vợ khều”.
Hơn 2 năm chiều vợ và sau bao nỗ lực kìm hãm ham muốn của vợ không thành, giờ đây Hùng cũng phải ngầm xác định: “ Thôi, gắng chiều không vợ ra ngoài ăn vụng thì mọi chuyện càng tệ hơn. Trước mắt cố gắng phục vụ vợ được ngày nào tốt ngày ấy”.
Kết hôn đã 5 năm nay, Quang Khải (Hoàng Hoa Thám, HN) cũng phải khổ sở vì vợ có nhu cầu ham muốn quá cao. Tuần 5 lần, người đàn ông 34 tuổi này luôn phải yêu vợ mà vợ vẫn chẳng tha.
Ngoài sự khó chịu vì phải chiều vợ nhiều lần, Khải còn không ngày nào được yên thân vì vợ Khải có thói quen hay thẩm du trên người chồng. Mất ngủ vì vợ thẩm du, Khải có góp ý thì vợ cười hí hí bảo: “ Nhiều lúc em chẳng muốn thế đâu nhưng nó như kiểu phản xạ tự nhiên ấy”.
Chả thế mà 5 năm kết hôn, vợ chồng Khải đã đẻ sòn sòn 2 con. Là người đàn ông và trụ cột gia đình, Khải phải ngày đêm nai lưng ra kiếm tiền nuôi con. Đã thế, Khải lại phải giật mình thon thót vì chiều vợ “khoản ấy” mỗi tuần.
Nhiều lần, Khải tính dại mua cao trăn về nấu cháo cho “bạn vợ” uống hoặc tích cực cho vợ ăn rau răm nhiều như mọi người rỉ tai. Nhưng rồi ông bố 2 con này lại không dám áp dụng vì sợ sau này nhỡ có chuyện gì vợ lại khổ.
Hết cách, Khải mạnh dạn đưa ý kiến rút bớt tần suất từ 5 còn 2-3 lần/tuần. Nhưng vợ Khải cứ một mực bảo thanh niên trai tráng thì tần suất từng ấy đã là bao. Khổ nỗi, Khải cũng không có chuẩn mực nào mà dựa vào đó so sánh để thuyết phục vợ được.
Khải lại quay ra đánh vào điểm yếu nhất của đàn bà. Anh dọa vợ rằng, nếu ham hố sex nhiều thì nhan sắc sẽ xuống cấp nhanh chóng. Nhưng vợ Khải bỏ ngoài tai lời dọa dẫm này vì thực tế đó không đúng với vợ Khải tí nào. Ngược lại, vợ Khải chẳng những không tiều tụy đi mà còn càng ngày càng phơi phới.
Thế là, Khải phải thực hiện âm mưu: “ Hôm nào chiều được vợ thì chiều. Còn những hôm thấy không cố được, mình kiếm cớ trốn sang hàng xóm chơi, vợ ngủ lăn lóc mới mò về. Nói chung, yếu rồi nên phải dùng mưu”.
Tuy nhiên, tự thấy cách trốn tránh ấy không bền và không ổn nên mới đây, Khải phải chăm chỉ đi tập Gym, bơi lội và ăn uống hợp lý nhằm cải thiện chuyện ấy với vợ.
Khải tâm sự chuyện kín: “Bản thân mình nghĩ đây là cách duy nhất. Do đó, thời giannày, mình bảo vợ chú ý tẩm bổ cho và đi tập thể hình. Vợ mình thấy vậy phấn khởi ra mặt.
Mình còn tranh thủ thủ thỉ với vợ: ‘Anh còn có công việc. Mà công việc thì nhiều stress và sẽ yếu không như vợ được. Vì thế vợ tính xem giảm giảm ham muốn lại để hai đứa cùng hòa nhịp mới vui’. Vợ mình xem ra đã hiểu vấn đề và thương chồng hơn rồi. Cô ấy đã hứa sẽ giảm tần suất. Mình vui lắm vì đang lo nếu cứ như trước, không biết một vài năm nữa ‘hết vốn’, mình phải tính sao?!”.
Theo 24h
Tôi không thể bỏ giọt máu này
Khi quyết định buông xuôi tất cả là lúc tôi phát hiện mang trong mình giọt máu của anh. Anh không phải là tình đầu của tôi, nhưng lại là người mà tôi yêu bằng hơn chính bản thân mình.
Khi chúng tôi bắt đầu, tôi đã nói cho anh nghe về quá khứ của mình, anh đã ôm lấy tôi và nói cái anh quan tâm là hiện tại. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới và tự nhủ lòng sẽ yêu anh bằng tất cả sự trưởng thành của mình. Mọi thứ lúc ấy trong tôi chỉ có một màu hồng và hồng.
Chuyện tình cảm của chúng tôi gặp phải sự phản đối từ gia đình tôi. Gia đình kiên quyết muốn tôi kết hôn với một người gần nhà đã theo đuổi tôi khá lâu, lý do bố mẹ đưa ra là: gần gặn, công việc ổn định, tính tình tốt, ngoại hình khá, gia đình căn bản... Đúng, đó sẽ là một sự lựa chọn tốt nếu nhìn từ phía gia đình tôi. Nhưng tôi lại giữ vững lập trường của chính mình. Chỉ anh và chỉ có thể là anh mới là người tôi muốn đi cùng đến hết cuộc đời mình. Vì sự lựa chọn đó mà giữa tôi và gia đình đã xảy ra rất nhiều xung đột. Ban đầu anh cũng ở bên động viên tôi, anh nói dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ ở bên tôi đến cùng, nhưng sự quan tâm ấy thưa dần với lý do đưa ra là công việc của anh ngày một nhiều. Những áp lực từ gia đình, từ cuộc sống, những áp lực do chính mình tạo ra đã khiến tôi có những lúc phải nhập viện vì stress, nhưng vì không muốn làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của anh, tôi cứ một mình trong mớ hỗn độn ấy. Dần dần anh cứ bỏ mặc tôi với cuộc đấu tranh ấy, như thể nó là của riêng tôi. Tôi cảm giác có cái gì đó đã thay đổi trong anh.
Giữa chúng tôi xảy ra những cuộc cãi vã, khoảng cách giữa hai đứa ngày càng lớn. Trong một cuộc tranh luận gay gắt tôi đã nói với anh nếu anh hết yêu em rồi thì chúng ta là bạn như ngày trước đi, em thấy mệt mỏi quá. Anh im lặng không nói gì. Tưởng cứ một hai ngày rồi mọi thứ sẽ trở về như ban đầu. Tôi sms nói với anh là tôi muốn nói chuyện với anh. Anh sms nói với tôi: "Anh không muốn nói gì nữa. Anh mệt mỏi rồi, chúng ta dừng lại đi". Tôi dường như không thể tin vào điều đó, anh mệt mỏi sao? Tôi đòi hỏi sự quan tâm từ người mình yêu là sai sao? Tôi không hiểu, thực sự không hiểu. Cứ nghĩ chỉ đơn thuần anh đang giận tôi, sẽ nhanh làm lành thôi, anh nói anh yêu tôi hơn tất cả những gì anh có mà. Vì sao lại có thể từ bỏ như vậy được chứ. Nhưng anh thực sự đã làm được, anh cắt đứt mọi liên hệ với tôi. Vì quá yêu anh tôi đã bỏ đi tự tôn của mình để níu kéo anh nhưng mọi thứ dường như vô nghĩa. Sms, điện thoại, rồi đứng chờ trong vô vọng. Anh chỉ đơn giản nói, anh không cần tôi nữa. Tôi chẳng thể làm được gì, chẳng thể nghĩ được gì, chỉ biết khóc rồi khóc. Đôi lúc khổ sở quá, muốn quên đi mà không thể làm được. Cứ thẫn thờ, vật vờ như con nghiện.
Mỗi statuts của anh, mỗi hình ảnh anh up lên, mỗi comment của anh khi không còn tôi, đều là vui vẻ, đều là thoải mái... Nó càng như những nhát dao cứa vào tim tôi.
Khi nó sinh ra sẽ không có bố, rồi những khó khăn của một bà mẹ đơn thân, liệu tôi có thể làm tốt (Ảnh minh họa)
Tôi không biết lý do kết thúc là gì, là do tôi đã sai những gì, hay là do trong anh có những đổi khác...
Hàng chiều tôi từ Long Biên bắt bus 54 về Từ Sơn chỉ để thấy khoảng cách giữa chúng tôi gần lại một chút, để chìm trong kí ức về anh. Nơi này là nơi đầu tiên chúng tôi hẹn hò, đây là chỗ tôi vẫn thường đứng chờ anh khi mỗi lần xuống thăm anh, kia là nơi chúng tôi hay ngồi ăn tối, con đường này anh vẫn thường đưa tôi về mỗi lần tôi từ chỗ anh về muộn... Từ trong xe nhìn ra, miệng mỉn cười nhưng nước mắt lại rơi. Mỗi lần xe chạy qua điểm bus ấy, tôi vẫn không thể nào ngừng ngoái đầu về hướng đó, chỉ để thấy cửa sổ căn phòng đó sáng đèn hay chưa, anh hôm nay đã đi làm về, hay công việc nhiều rồi lại về muộn... Rồi lại lặng lẽ ngược về Hà Nội trong nước mắt. Hành trình ấy dần dần như một thói quen, cứ tam tầm là lại lặp lại. Chẳng phải để níu kéo nữa, chỉ là để bình ổn cảm xúc trong tôi. Tôi mệt mỏi, thực sự rất rất mệt mỏi. Yêu trong đau đớn, nhớ trong đau đớn, chờ đợi trong đau đớn, suy nghĩ trong đau đớn, sống trong đau đớn, tôi chứ chết dần chết mòn trong sự đâu đớn ấy. Nhưng lại không thể khống chế được chính mình thôi đừng yêu anh nữa.
Khi tôi quyết định buông xuôi tất cả là lúc tôi phát hiện tôi mang trong mình giọt máu của anh. Nhưng có lẽ anh cũng không cần mẹ con tôi. Đau khổ có, hạnh phúc có. Cứ cười rồi lại khóc như kẻ điên dại. Người ta nói phụ nữ mang thai không nên khóc, tôi đã cố gắng cười rất nhiều, nhưng không hiểu sao nước mắt cứ rơi. Tôi phải làm sao? Bỏ giọt máu này đi, tôi không thể. Dùng nó để níu kéo anh, tôi không làm được. Tôi hiểu khi người ta đã không cần, thì miễn cưỡng cũng không có hạnh phúc.
Suy nghĩ rất nhiều... Tôi sẽ phải làm gì, sẽ phải quyết định như thế nào? Tôi muốn giữ lại nó cho riêng mình, sẽ rời khỏi nơi đây, đến một nơi không có ai biết tôi là ai, sẽ sinh đứa bé. Dù trai hay gái thì cũng sẽ đặt tên là Hoàng Nguyên giống như lúc còn có anh chúng tôi hay nói. Sẽ yêu nó với tình yêu của một người mẹ dành cho con và với cả tình yêu mà tôi đã dành cho bố nó. Sẽ cố gắng cho nó một cuộc sống tốt nhất...
Nhưng như vậy liệu có quá ích kỷ với gia đình, nơi đã nuôi dạy tôi lớn khôn. Có quá ích kỷ với con, khi nó sinh ra sẽ không có bố, rồi những khó khăn của một bà mẹ đơn thân, liệu tôi có thể làm tốt? Liệu có thể cho nó một cuộc sống đúng nghĩa?
Bao nhiêu ngổn ngang suy nghĩ. Tôi nên làm sao? Tôi sẽ phải làm sao? Tôi thực sự muốn giữ nó cho mình.
Theo 24h
Anh đã bao giờ yêu em chưa? Sẽ có một ngày em hỏi anh câu hỏi này. Lúc đó hãy trả lời thật lòng anh nhé. 5 ngày nghỉ lễ là 5 ngày quá khó khăn đối với em. Em nhớ anh thật nhiều và trong em lúc nào cũng tồn tại hàng trăm câu hỏi không rõ ràng. Em không còn đếm số lần em nhìn thấy anh nữa....