Khóc nấc khi biết lý do ngày nào vợ mù cũng thức dậy từ 3 giờ sáng và ở lì nhà vệ sinh…
Suốt 1 tuần trời vợ tôi cứ ở lì trong nhà vệ sinh 2 tiếng vào sáng sớm như thế. Cho tới ngày hôm đó tôi quyết định để ý xem vợ đang làm gì. Và khi tôi thấy em bước vào nhà tắm…
Thảo thì không muốn tôi khổ nên em lại đòi bỏ đi (Ảnh minh họa)
Ngày tôi đưa Thảo về nhà bố mẹ đã phản đối ghê lắm: “Mày chưa vợ con gì cả, đưa cái đứa mù đây về làm gì. Thấy nó trong nhà thì làm gì còn ai muốn lấy mày nữa hả con, sao mày dại vậy”. Lúc đó vì thương Thảo không có chỗ nương thân nên tôi không nỡ để cô ấy đi. Với lại trước khi người đồng nghiệp nhắm mắt lìa đời tôi đã hứa với cậu ấy rằng cả đời này tôi sẽ chăm lo cho cô em gái mù của cậu ấy. Vì cứu mạng tôi trong cơn lũ mà cậu ấy đã nhận cái chết thay tôi, tôi không thể nào vô ơn được.
Lúc đầu tôi coi Thảo như em gái, muốn thay người anh trai xấu số chăm sóc cho Thảo. Nhưng bố mẹ tôi thì không muốn như vậy, thậm chí có lần bà đã tìm cách đuổi Thảo đi nhưng may mà tôi về kịp giữ cô ấy lại. Lần đó vì không muốn ai làm gì tổn thương hay làm hại Thảo nữa nên tôi đã tuyên bố thẳng với bộ mẹ là sẽ lấy em làm vợ và chúng tôi quyết định đưa em ra thuê phòng trọ ở riêng.
Bố mẹ giận tôi lắm, quyết định từ tôi. Còn Thảo thì không muốn tôi khổ nên em lại đòi bỏ đi, cuối cùng tôi đưa em ra phường đăng kí kết hôn để em biết chúng tôi đã là vợ chồng thực sự. Lúc đó những quyết định của tôi phần lớn là cảm tính vì cứ nghĩ tới hình ảnh cậu bạn hi sinh tính mạng cứu mình tôi lại thấy có lỗi vô cùng. Chứ thực ra tôi vẫn chưa có cảm tình với Thảo.
Hai người dù đã là vợ chồng sống chung dưới mái nhà nhưng chúng tôi vẫn chưa hề gần gũi nhau. Ngày ngày Thảo chỉ quanh quẩn ở nhà, còn tôi đi làm, tối về tôi lo cơm nước cho cô ấy. Thứ 7, chủ nhật nghỉ tôi đưa cô ấy ra ngoài dạo chơi. Nhưng mọi việc diễn ra êm đềm cũng chỉ được vài tháng đầu. Thấy tôi thay đổi hẳn sau khi có vợ, mấy thằng bạn lại hùa vào: “Vợ mà ông sợ như cọp thế sao. Lúc nào cũng đi về đúng giờ, ở lại nhậu nhẹt với bạn bè chút có sao đâu”.
Bị kích bác nhiều tính sĩ nổi lên, hôm ấy tôi la cà quán xá cùng bạn bè chứ không về đúng giờ như trước nữa. Đợi tôi mãi muộn không thấy về thì Thảo phải tự ra ngoài lần mua đồ ăn thức uống về nấu cơm. Có lần tôi về rượu say, Thảo lại đi lạc làm tôi tìm mãi tới 9 giờ đêm mới thấy ở trong nhà một người bán hàng ngoài chợ. Trong hơi men tôi quát tháo ầm ĩ, nói cô ấy là gánh nặng cho mình. Lúc nó tôi say nên chẳng biết mình nói gì, Thảo khóc suốt đêm tôi cũng không hay.
Hôm sau nghe cô ấy nhắc lại và muốn xin về lại quê thì tôi mới tỉnh ngộ, rối rít xin lỗi cô ấy và muốn trở thành người chồng thực sự để che chở cho Thảo. Cô ấy khóc và nói nếu tôi coi cô ấy là vợ thì để cô ấy được ra ngoài, tìm việc phù hợp với bản thân mình để giúp đỡ tôi chứ cô ấy không muốn làm người thừa. Và tôi đã đồng ý, tối đó chúng tôi đã có lần đầu tiên với nhau, tôi đã xác định cả đời này sẽ gắn bó với người vợ mù này.
Thảo đã xin được công việc phù hợp ở phường, tôi nghĩ để cô ấy làm cho khuây khỏa chứ chẳng nghĩ gì tới công cán cả. Từ ngày được đi làm cô ấy vui vẻ hẳn lên, tuy nhiên có điều tôi thấy hơi là vợ cũng dậy rất sớm. Nhiều hôm tỉnh dậy lúc 3 giờ sáng quờ tay sang bên cạnh đã chẳng thấy vợ đâu cả, đoán là cô ấy dậy đi vệ sinh nên tôi ngủ tiếp.
Video đang HOT
Nhưng có lần 5 giờ sáng tôi lại tỉnh tiếp muốn vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn nhưng thấy vợ vẫn chưa chịu ra. Chả biết cô ấy làm gì suốt 2 tiếng liền trong đó vậy. Tôi đập cửa và phải đợi 5 phút sau mới thấy vợ mở cửa bước ra. Buồn quá tôi phi vội vào trong giả quyết. Tôi có hỏi có phải vợ bị yếu bụng không thì cô ấy ậm ừ rồi nói mình không sao đâu.
Sau đó thì Thảo trở ra ngoài bếp nấu đồ ăn sáng cho hai vợ chồng và chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm. Vợ bị mù nhưng cô ấy rất chu đáo, nấu ăn rất ngon, yêu và được chăm sóc người mình yêu thì dù có vất vả thua thiệt so với bạn bè nhưng tôi cũng không quan tâm, chỉ thấy mình như vậy là hạnh phúc lắm rồi.
“Cả đời này anh sẽ nguyện làm đôi mắt cho em vợ à. Anh hứa đấy”. (Ảnh minh họa)
Suốt 1 tuần trời vợ tôi cứ ở lì trong nhà vệ sinh 2 tiếng vào sáng sớm như thế. Cho tới ngày hôm đó tôi quyết định để ý xem vợ đang làm gì. Và khi tôi thấy em bước vào nhà tắm với những thứ đó trên tay tôi đã không cầm được nước mắt:
- Sao em không ngủ mà thức làm cái này vậy?
- Em sợ anh tỉnh giấc nên mới mang ra đây đan. Em muốn đan cho anh xong cái khăn trước khi trời lạnh. Em chẳng biết làm gì để cảm ơn ân tình mà anh dành cho em cả. Đời này không có anh, chắc chắn em sẽ không bao giờ có niềm vui trọn vẹn thế này.
Tôi ôm chặt lấy vợ mà nước mắt tuôn rơi. “Cả đời này anh sẽ nguyện làm đôi mắt cho em vợ à. Anh hứa đấy”.
Theo blogtamsu
Cầm bức thư vấy máu trên tay tôi khóc ngất khi biết lý do vì sao vợ cũ lại bỏ trốn ngay trước giờ đón dâu 5 năm về trước
"Em biết... mình không... qua khỏi. Những lời.. em muốn... nói từ... 5 năm trước... em đã...viết... ở trong này. Anh...đọc đi, và...đừng... giận em nhé".
Tôi và Vân là mối tình đầu của nhau. Hai đứa đã từng có 4 năm đại học yêu nhau say đắm. Năm chúng tôi ra trường đi làm thì mọi người giục cưới nhưng em muốn để công việc ổn định hơn nên tính để tới năm sau, tôi cũng không có gì phản đối vì tôi tin chắc chắn em sẽ là vợ tôi.
Suốt thời gian yêu nhau tôi luôn cố gắng giữ gìn cho em chứ không dám đi quá giới hạn. Nhưng tới giữa năm đó, hai đứa đi cắm trại qua đêm và 2 đứa đã ngủ cùng nhau. Sau lần ấy chúng tôi có thêm vài lần quan hệ thêm vài lần nữa và không hề phòng bị gì cả, lúc đó đã nghĩ nếu có bầu thì cưới. Nhưng cũng không thấy em báo tin gì. Cuối năm đó chúng tôi làm đám cưới.
Nhưng khi còn 1 tuần nữa là đám cưới diễn ra tự dưng tôi thấy em thần thái em buồn rầu, như đang lo lắng chuyện gì đó. Tôi hỏi thì em nhất quyết không nói, chỉ bảo là lo cho đám cưới nên thấy mệt trong người mà thôi. Tôi bảo em nghỉ ngơi, mọi việc cứ để tôi lo nhưng thấy em vẫn thẫn thờ.
Tôi còn thấy em nôn, nghĩ em nghén tôi gặng hỏi thì em không trả lời. (Ảnh minh họa)
Tôi còn thấy em nôn trong nhà vệ sinh, nghĩ em nghén tôi gặng hỏi thì em không trả lời. Lúc sau em lại hỏi lại tôi rằng: "Nếu chúng mình có con anh có vui không?". Tất nhiên là tôi vui lắm chứ. Không chỉ có tôi mà bố mẹ và gia đình tôi đều rất vui vì tôi là con trai duy nhất trong nhà mà.
"Em có bầu thật rồi hả?". "Không phải đâu, em chưa có mà". Em làm tôi mừng hụt nhưng rồi lại dặn em ăn uống nghỉ ngơi cho khỏe còn mấy ngày nữa là cưới rồi. Nhất định sau đám cưới tôi sẽ bồi bổ cho em thật nhiều để em lấy lại sức.
Nhưng 3 ngày sau đố, nghĩa là còn đúng 3 ngày nữa thì chúng tôi làm đám cưới tôi lại bắt gặp em lên xe cùng tình cũ. Em và cậu ấy là bạn học cấp 3 và đã có 1 năm yêu nhau trước khi cậu ấy ra nước ngoài. Sau khi chia tay cậu ta Vân mới gặp tôi, nghe nói giờ cậu ta về nước và làm ở một bệnh viện lớn.
Hôm ấy nhìn thấy em bước xuống xe của cậu ta tôi đã ghen lồng ghen lộn, định xông vào cho cậu ta một trận. Cậu ta hình như cũng muốn giải thích gì đó nhưng thấy tôi đang đằng đằng sát khí nên Vân đã hất tay có ý bảo cậu ấy lái xe đi. Đêm đó tôi đã uống rất nhiều, Vân ở bên tôi suốt đêm.
Hôm sau tỉnh dậy tôi bảo Vân: "Coi như anh chưa nhìn thấy gì và chúng ta vẫn làm đám cưới. Nhưng khi đã về chung một nhà em đừng để anh thấy cảnh đó một lần nữa. Anh sẽ không bình tĩnh được như hôm nay đâu".
Cứ ngỡ tôi đã tha thứ cho em thì em phải biết ăn năn hối lỗi. Nào ngờ đúng ngày cưới diễn ra em lại giáng cho tôi một đòn đau mà lúc đó tôi đã nghĩ chắc đến chết tôi cũng không quên được. Vân đã bỏ trốn ngay trước khi tôi đến đón dâu, cắt đứt mọi liên lạc với tôi và gia đình em. Lúc đó tôi đã đoán ra em bỏ đi với ai, là tình cũ của em chứ ai khác nữa. Tôi đau như có trăm ngàn mũi dao cứa vào tim.
Bố mẹ em phải lễ lạt tới trả lại nhà tôi và cầu mong mọi người tha thứ. Tôi phải mất cả 2 năm đau đớn và uất hận. Cho tới năm thứ 3 thì tôi gặp vợ tôi bây giờ. Yêu nhau 1 năm chúng tôi làm đám cưới. Tuy vẫn chưa thể quên được Vân vì tôi vẫn rất yêu em nhưng vợ tôi bây giờ là người phụ nữ tốt, chăm lo hết lòng cho chồng con nên tôi cũng nguôi ngoai dần khi nghĩ tới người tình cũ.
Giờ vợ chồng tôi đã có con gái hơn 1 tuổi, con bé kháu khỉnh và quấn bố vô cùng. Tôi bằng lòng với hạnh phúc hiện tại và không còn nhớ gì tới Vân nữa cho đến một ngày, chị gái Vân gọi điện cho tôi. "Vân bị tai nạn không qua khỏi, nó mong được gặp cậu lần cuối". Thì ra Vân đã về nhà rồi sao ?
Tô phi như bay tới cái bệnh viện mà chị Vân cho địa chỉ. Cô ấy bị tai nạn khi sang đường. Nhìn thấy Vân người đầy băng trắng tôi không cầm được nước mắt, tôi lao lại ôm chầm lấy em, bộc lộ hết cảm xúc mà bao năm qua tôi đã phải kìm nén, tôi òa khóc nức nở.
Đỡ tay Vân lên và nhận bức thư nhuốm đầy máu của người yêu trong đó, tôi khóc nấc lên. (Ảnh minh họa)
Vân thều thào: "Em biết... mình không... qua khỏi. Những lời.. em muốn... nói từ... 5 năm trước... em đã...viết... ở trong này. Anh...đọc đi, và...đừng... giận em nhé". - Vân mỉm cười, đặt tay tôi vào túi áo nơi có bức thư cô ấy viết cho tôi rồi trút hơi thở cuối cùng.
Đỡ tay Vân lên và nhận bức thư nhuốm đầy máu của người yêu trong đó, tôi khóc nấc lên. Sau ngày tang lễ Vân, tôi như một kẻ mất hồn. Không thiết tha ăn uống gì cả. Rồi tôi chợt nhớ ra lá thư Vân đưa trước lúc lâm chung. Giở ra đọc, những giọt nước mắt của tôi tuôn rơi hòa cùng với những vết mực, máu loang lổ trên tờ giấy.
"Em xin lỗi, ngàn lần xin lỗi anh vì đã bỏ đi trước đám cưới của chúng ta. Em đau lắm nhưng vẫn phải làm như vậy. Anh biết vì sao không? Vì em vô sinh, em không thể có con được. Ngày anh thấy em đi với Hùng là ngày mà em nhận kết quả xét nghiệm lần thứ 2 từ cậu ấy, kết quả vẫn không hề thay đổi. Em không thể bắt anh sống cả đời với em được, anh phải có con để nối dõi cho gia đình mình. Em đi rồi hi vọng anh sẽ sống tốt và tìm được hạnh phúc mới. Suốt cuộc đời này em luôn cầu chúc điều đó đến với anh.
Yêu anh nhiều!"
Trời ơi, đây là lí do Vân bỏ đi sao. Sao em ngốc vậy Vân, sao em không nói với anh để bây giờ âm dương cách trở thế này. Tim tôi lại cuộn lên một nỗi đau, đau biết đến nhường nào.
Theo Một Thế Giới
Cô vợ "nhặt" ngoài đường ngày nào giờ đã giúp tôi trở thành tỷ phú sau 10 năm Chẳng bao giờ tôi mới nghĩ cô vợ mình "nhặt" ngoài đường về lại giúp tôi đổi đời nhanh như vậy. Có lẽ tôi đã đúng khi giữ em lại làm vợ mình. Vẫn như mọi ngày, chiều đi làm ruộng về tôi lại tạt qua quán nước đầu làng ngồi nghỉ và nghe ngóng tin tức từ mấy bà tám xem thế...