Khóc để mạnh mẽ hơn
Người ta cứ chê phụ nữ là giống loài mau nước mắt, nhưng chính họ lại có sức chịu đựng mới thật là bền bỉ. Khóc để giải tỏa tâm lý, để sau đó trở nên mạnh mẽ hơn, thì có gì mà ngại?
Tôi biết câu chuyện về một người vợ, một người mẹ, gần 40 tuổi chị biết mình bị ung thư. Dù rất sốc nhưng bản tính xốc vác, mạnh mẽ không cho phép chị tỏ ra yếu đuối. Chị một mình đến viện tìm gặp bác sĩ. Đi làm các xét nghiệm, kiểm tra cũng chỉ mình chị trong tâm lý ngổn ngang mà chỉ những người không may như chị mới hiểu. Đến khi có kết quả rõ ràng và phác đồ điều trị, chị mới thông báo với gia đình. Chồng con còn sốc hơn cả chị.
Nhà có điều kiện, cả gia đình đồng thuận để chị sang Singapore chữa bệnh. Có chồng hộ tống, chị yên tâm phần nào. Cuộc điều trị nhiều đau đớn, khốn khổ giúp chị kéo dài thêm được gần 7 năm. 7 năm ấy chị sống cuộc sống ý nghĩa nhất đời mình, chị lao vào làm việc, cố gắng hoàn thành nốt những gì mình dựng xây còn dang dở, cứ như thể sợ ngày mai thức dậy đã là ngày cuối cùng.
Ông trời thương chị nên công lao động của chị được đáp đền. Anh chị mở thêm được một cơ sở kinh doanh mới và càng ngày càng đi vào ổn định, phát triển.
Tôi gặp chị ở viện K vào những ngày cuối cùng của chị, khi căn bệnh trở lại, di căn giai đoạn cuối. Luôn có hai người thân trong gia đình túc trực bên cạnh chị. Lúc cơn đau đến, chị sốt cao, tướt mồ hôi vật vã, môi mím lại thật chặt như một cách chị chọn riêng để chống chọi với số phận. Khi cơn đau giảm đi do tác dụng của mooc-phin, chị có thể tính táo, trò chuyện bình thường với người thân, mệt quá lại ngủ thiếp.
Giữa những lúc tỉnh rồi lại đau, đau rồi lại tỉnh như thế, tôi có hỏi chị, bằng cách nào chị mạnh mẽ được đến vậy khi đối mặt với sinh tử và những đau đớn nhất của đời người? Chị bảo chị may mắn có được người chồng tốt luôn động viên, ân cần chăm sóc chị, có hai đứa con ngoan biết thương mẹ, nhưng có lẽ niềm an ủi, giải tỏa lớn nhất dành cho chị lại chính là nước mắt. Chị khóc nhiều lắm, những lúc gục vào vai chồng hay khi chỉ còn một mình trong đêm. Khóc để khi cơn xúc động qua đi lại có thể mạnh mẽ mà đối diện.
Mooc-phin mất tác dụng với chị theo từng ngày, những cơn đau càng lúc càng đến nhanh hơn. Chị biết mình không còn lâu nữa. Chị gọi chồng đến, nhắc lại những điều đã bàn giao cho anh trong công việc kinh doanh, chị còn nói đã chọn cả vợ cho anh, nếu anh có thể lấy cô ấy thì các con bớt khổ…
Video đang HOT
Nước mắt chị vòng quanh, nhưng đó không phải nước mắt của sự yếu đuối. Chắc không có nhiều người làm được như chị khi bao năm chiến đấu giành giật sự sống với tử thần. Ngay cả đến những giờ phút cuối chị vẫn là người mạnh mẽ.
Lại có những người phụ nữ, không đoản mệnh như chị – người phụ nữ trong viện K mà tôi đã gặp, nhưng số phận không may khiến họ phải mất chồng. Như cô bạn tôi, ngoài 30 đã thành góa bụa khi chồng ra đi vĩnh viễn trong một tai nạn ô tô. Thời gian đầu cô ấy rơi vào trầm cảm, cả ngày giấu mình trong phòng kín, ôm ấp những kỷ niệm về chồng và khóc đến sưng mọng mắt. Cô ấy thậm chí không thể nhìn đứa con trai năm tuổi, vì thằng bé giống bố như tạc. Nụ cười của nó, những lời nó hỏi mẹ về bố đều như ngàn nhát dao cứa vào tim cô ấy. Mất đến vài tháng cô ấy không ra ngoài, từ chối giao tiếp với mọi người xung quanh, con thì phó mặc cho bà ngoại.
Nhưng nước mắt có khả năng làm lành vết thương rất tuyệt vời. Khi nước mắt đã cạn cũng là lúc cô ấy hiểu rằng, mình cứ tự chôn vùi mình như vậy, bỏ bê cuộc sống như vậy, chồng dưới suối vàng có vui được hay không? Mình phải sống và sống hết mình hơn gấp đôi, sống cho cả phần của người đã ra đi quá sớm…
Cô ấy không quay lại công việc cũ mà quyết định đi học để thử sức trên lĩnh vực mới, bởi cô ấy tin rằng những điều mới mẻ sẽ giúp cô ấy tràn trề sinh lực hơn. Công việc tiến triển tốt, cô ấy lại xin bố mẹ trông con thêm cho một thời gian để học cao lên. Dần dần, cô ấy được bổ nhiệm lên lãnh đạo nhóm. Cô ấy lo được cho con học trường quốc tế, tương lai thằng bé sẽ đi du học và thực hiện nốt ước mơ còn dang dở của bố nó ngày nào.
Sau những cơ cực đã qua, bạn tôi giờ không còn khóc nữa.
Theo Dantri
Chân dài vớ phải đại gia "lởm đời"
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ.
Thấy có vẻ sang trọng là 'câu'
Hạnh vốn là một cô gái có mơ ước giàu sang. Không ai cấm cô cái quyền ấy, vì cô được yêu cầu như vậy, bởi cô rất đẹp, chân lại dài và có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô. Mới chớm tuổi 'cập kê', đã có rất nhiều chàng trai hào nhoáng đến tán tỉnh nhưng vì còn trẻ, Hạnh không muốn dừng lại ở đâu cả. Quà vẫn nhận nhưng không nhận lời yêu.
Trời ban cho cô nhan sắc nên khi cô bước chân vào đại học, cô được bao nhiêu người ngưỡng mộ vì ánh mắt to tròn hút hồn, nụ cười xinh xắn và dáng người quá chuẩn. Ai cũng bảo, cô đi thi thì có khi cũng được hoa hậu ấy chứ. Nhưng chính vì cái vẻ ngoài quá lộng lẫy của cô mà từ ngày đi học, các anh chàng tầm vừa chỉ đứng ở ngoài để ngắm mà không dám mon men gì cả. Với lại, có ối anh chàng 'không ăn được thì đạp đổ', tung tin rằng cô kiêu kì, coi thường người khác. Nên về sau, dù có xinh đẹp nhưng ở trong trường, Hạnh chỉ giống như đồ trang trí, để người khác ngắm nhìn mà thôi!
Nhưng có vẻ, Hạnh vẫn không hay biết điều đó. Cô xinh đẹp nên tự cho mình cái quyền được kén chọn, nên ai nói gì cô cũng mặc kệ. Người yêu cô phải đạt tiêu chuẩn, giàu sang, có chức quyền và phải là người cô ưng ý về ngoại hình. Nếu như không giàu thì không bao giờ cô chọn. Nên, hễ có anh chàng nào giàu là cô tính chuyện tán tỉnh, cưa cẩm hoặc là cố tình tiếp cận để gây ấn tượng với đối phương.
Trong số các anh chàng tán Hạnh, chỉ có mấy người ở ngoài không nghe tin đồn gì về cô nên họ nhiệt tình. Nhưng toàn là những người đứng tuổi, còn mấy trai trẻ thì họ nghe nói này kia nên cũng không muốn tiếp cận. Vả lại, biết cô nàng cành cao, mình không đạt yêu cầu nên cũng thôi, không bén bảng tới. Để cho các anh chàng khác nhảy vào.
Số quà cáp Hạnh đã nhận của mấy anh nọ không biết là bao nhiêu nhưng chẳng ai biết, cô yêu ai, gật đầu ai. Vì cô chưa bao giờ công khai người yêu của mình. Cứ gã nào giàu là cô lao vào, chuyện yêu đương thì khó mà phân biệt được là có hay không, chỉ là một sự công khai mà thôi!
Thế nên, Hạnh có cái cớ để tự hào với bạn bè về những bộ đồ đẹp, đắt tiền, những món quà trị giá, vì đó là cô danh chính ngôn thuận được hưởng. Cô tự cho mình cái ngôi vị 'hoa hậu' của lớp, thậm chí là của trường.
'Vớ' phải đại gia lởm đời
Nhưng chính vì cái thói tham giàu, nghĩ mình xinh đẹp nên kênh kiệu mà cô nàng bị bạn bè xa lánh. Lúc này, Hạnh chẳng cần chơi với ai, chỉ cần cho chúng bạn biết mình hàng ngày có xe đưa, xe đón, có người yêu nâng như nâng trứng là quá đủ rồi. Hạnh bám riết lấy mấy anh chàng giàu có. Và trong đám ấy, có một người hơi già, nghe nói là giám đốc của một công ty lớn. Dù nhan sắc thua xa các anh chàng trước đó nhưng Hạnh đã công khai anh ta là người yêu của cô, dù cô biết, trước đó anh ta từng có vợ.
Nghe nói, anh này đã ly dị vợ và đang sở hữu một công ty lớn. Con cái thì chưa có nên khi anh yêu Hạnh, anh ta đã ngỏ lời với cô về chuyện cưới nhau rồi sinh con đẻ cái. Như thế, sau này của cải cả nhà sẽ dành cho hai mẹ con cô hết. Không hiểu tính toán thế nào mà Hạnh nhận lời yêu người đàn ông đó ngay, có lẽ của cải đã làm cô mờ mắt.
Ngay từ khi chưa ra trường, Hạnh đã đồng ý lấy anh ta với hi vọng, khi là vợ chồng rồi, của cải của anh ta sẽ do cô nắm giữ. Như thế thì công việc cô không phải lo, có thể làm bà giám đốc, quản lý cả công ty lớn. Và chẳng phải lo nghĩ gì luôn, chỉ sống trên đống tiền mà thôi.
Có vẻ như Hạnh đã tính toán rất kĩ càng, nhưng chẳng thể ngờ, sau khi đồng ý kết hôn với anh ta và học nốt năm cuối đại học, Hạnh lại bị sốc đến mức ấy. Người chồng mà cô cho là giàu có, thực chất là đại gian đang phá sản. Công ty của anh ta cũng nhỏ, không lớn như Hạnh nghĩ, và anh ta đã đang nợ nần chồng chất. Còn nữa, anh ta có vợ là sự thực nhưng chưa hề ly dị vợ, và còn có cả cô con gái. Đó là điều mà Hạnh, người con gái tham giàu này chưa từng nghĩ đến.
Hóa ra, anh ta đã lừa dối Hạnh. Bao nhiêu người đàn ông Hạnh không ưng, lại đi ưng một gã chuyên đi lừa bịp con gái nhà lành. Và giờ thì Hạnh không còn đường nào lựa chọn nữa, vì cô đã là vợ của một đại gia rởm, sắp phá sản mà chỉ là vợ hai.
Ân hận vì ước vọng tham giàu
Đã mấy ngày Hạnh nghỉ ốm và không dám đến trường. Có lẽ, cái tin cô lấy phải đại giả 'đểu' đã lan toàn trường, và người ta đã biết hết tất cả về 'tông ti gốc tích' của anh chàng này. Hạnh quá sốc và đau khổ, ân hận vì mình đã quá nóng vội, khi còn đang là sinh viên lại đi lấy chồng.
Tuổi trẻ của Hạnh lẽ ra sẽ được hạnh phúc hơn, được vui vẻ hơn cùng với bạn bè nhưng chỉ vì sợ mất của, cô đã gật đầu lấy anh chàng này không suy nghĩ. Nghĩ là anh ta giàu nhưng giờ đây, cô lại mang tiêng là người vợ của một kẻ phá sản. Còn mang tiếng là người chen ngang cướp chồng của người khác.
Giờ ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, khó hiểu, thậm chí là coi thường. Mấy chàng trai trước đây say hạnh như 'điếu đổ', giờ cũng mặc kệ cô, không thèm ngó ngàng đến nữa. Thân xác Hạnh gầy đi, ốm đi, tàn tạ vì bị lừa quá ngoạn mục. Giờ cô chỉ biết câm nín, cố gắng phấn đấu học hành và hi vọng có thể làm thay đổi được cuộc đời sau khi ra trường...
Theo VNE
Em không có bố, nhà tôi bắt chia tay Tôi đã âm thầm giấu chuyện này, nhưng đến khi chúng tôi nghiêm chỉnh tính chuyện kết hôn thì chuyện không thể không lộ ra. Ngày đó, tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi cực kì quý mến em. Ai cũng khen em vừa xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại là người có học. Ai cũng bảo tôi và em...