Khoảnh khắc bất ngờ ngẩng mặt lên ở công trường, cả chồng và mình đều chết sững khi nhìn thấy nhau
Đến bữa ăn, khi mình đang xới cơm cho công nhân thì sững người thì nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mặt mũi lấm lem rất giống chồng mình.
Mình kết hôn cách đây 7 năm. Ngày ấy mình 27, anh 25. Anh đến với mình trong sự ngăn cản của bố mẹ. Khoảng cách tuổi tác khiến bố mẹ anh không thích mình. Bố mẹ mình cũng ra sức cấm cản vì anh là người đàn ông không nghề nghiệp ổn định. Vậy mà vợ chồng mình đã bất chấp tất cả để đến với nhau.
7 năm trôi qua đối với mình là quãng thời gian nếm trải nhiều cay đắng. Kết hôn xong, vợ chồng mình ra thuê trọ vì bố mẹ chồng luôn tìm cách gây khó dễ với mình. Lấy nhau đến năm thứ 3 vợ chồng mình vẫn không có tin vui con cái. Bố mẹ mình thì giục giã. Còn bố mẹ chồng, mỗi lần gặp con dâu là chì chiết mình chỉ biết ăn mà không biết sinh con cho chồng.
Tiền bạc kiếm được bao nhiêu mình đều đổ dồn vào bệnh viện và thuốc men để sớm có thai. Đến năm thứ 4 kết hôn, mình nhận được tin vui có bầu. Đó là lần đầu tiên mình thấy chồng mình khóc. Anh đã cầm chiếc que thử thai khóc nức nở vì quá hạnh phúc.
Nhưng ông trời thử thách mẹ con mình nhiều quá. Suốt cả thai kỳ, mình ốm nghén và không thể ăn được. Mình buộc phải nghỉ làm ở nhà để dưỡng thai. Con mình chào đời khi mới 32 tuần tuổi, lúc bế con trên tay, mình vừa bế vừa run vì thương con. Khi ấy con nhỏ nhắn và bé bỏng đến mức mình sợ rằng sẽ tuột mất.
Vậy mà vợ chồng mình đã bất chấp tất cả để đến với nhau. Ảnh minh họa
Con mình sinh non nên cơ thể rất yếu. Bằng tuổi với bạn bè nhưng cháu lại nhỏ cân hơn và sức đề kháng cũng kém hơn. Mình không thể để con đi nhà trẻ nên đành hoãn việc đi làm. Thành ra mọi chi phí sinh hoạt trong gia đình đều do chồng mình gánh vác. Hàng ngày anh đi giao hàng giúp các shop quần áo và giày dép. Đôi khi còn tranh thủ chạy xe ôm để kiếm tiền.
Ngày nào chồng trở về nhà cũng mệt phờ phạc. Vậy nhưng chưa bao giờ anh than vãn hay cáu gắt vợ con nửa lời. Mỗi lần lên thăm mình, mẹ mình lại thở dài không hiểu tại sao con gái học hành đàng hoàng lại chấp nhận lấy người đàn ông suốt ngày rong ruổi ngoài đường như thế. Có thể mẹ và mọi người nhìn vào sẽ thấy mình dại dột, còn bản thân mình thật sự thấy lựa chọn đó chưa bao giờ là sai.
Video đang HOT
Năm nay con trai mình đã lên 3. Sức khỏe của cháu cũng ổn định hơn nên mình đã gửi con đi nhà trẻ. Mình bắt đầu tìm việc làm trở lại. Nhưng nơi nào cũng báo đủ người làm. Còn nơi chịu nhận mình thì lương lại quá thấp.
Thấy mình chật vật xin việc, chồng cũng an ủi rất nhiều. Gần đây anh còn khoe với mình đã tìm được việc ở 1 công ty chuyển phát. Lương cao hơn, nhàn hơn nhưng bù lại công việc đòi hỏi tốn khá nhiều thời gian. Thấy thương chồng vất vả, mình lại ở nhà nên càng sốt ruột kiếm việc làm.
Tối nay khi trở về nhà, mình đã ôm chồng và khóc nức nở. Ảnh minh họa
Vài hôm trước mình đọc được trên mạng có công việc cần tuyển phụ nữ. Đó là nấu cơm cho công nhân xây dựng ở công trường. Hôm qua là ngày đầu tiên mình đi làm. Chứng kiến cảnh các công nhân vắt vẻo trên cao để đặt từng miếng gạch, mình lại thấy thương họ vì công việc quá nguy hiểm.
Đến bữa ăn, khi mình đang xới cơm cho công nhân thì sững người nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mặt mũi lấm lem rất giống chồng mình. Anh đến chỗ mình lấy cơm, chiếc mũ của mình xụp xuống khiến anh không nhìn rõ. Cho đến khi mình ngẩng đầu lên, cả mình và chồng đều đứng trân trân nhìn nhau.
Thì ra chồng vì muốn tăng thu nhập đã chọn công việc ấy. Anh sợ mình lo lắng nên không dám nói với mình. Tối nay khi trở về nhà, mình đã ôm chồng và khóc nức nở. Mình không lấy nhầm chồng, cũng chưa bao giờ hối hận khi chọn anh. Nhưng tại sao lúc này mình lại thương anh đến thế. Nhìn từng giọt mồ hôi trên áo anh, mình lại xót xa.
Chồng mình nói mình nghỉ việc vì anh không muốn mình vất vả. Nhưng mình sẽ cố gắng đi làm để đỡ đần anh. Đúng là ngày hôm nay vợ chồng mình còn khó khăn, khổ sở. Nhưng mình tin chắc ngày mai, tương lai của gia đình mình sẽ khác. Chỉ cần vợ chồng đồng lòng thì sóng gió gì rồi cũng sẽ vượt qua phải không các bạn?
Theo Emdep
'Ôi! Sao con gái mới sinh lại xấu như con khỉ thế này vợ ơi?'
Khỏi phải nói mình, chồng mình và cả 2 nhà nội ngoại ai cũng hụt hẫng thế nào khi lần đầu gặp con sau chuỗi ngày chờ mong. Con không được một nét đẹp nào so với tưởng tượng của mình.
Mình là người ưa hình thức, vì thế mọi thứ đều thích phải đẹp. Ấy vậy mà lộc con cái của mình lại không được như mong muốn. Con gái mình chẳng hề bụ bẫm, xinh xắn chút nào nếu không muốn nói là rất xấu. Nhiều lúc nghĩ, cả 2 vợ chồng đều một thời sao sáng, trai đẹp, gái xinh mà sao lại sinh ra con chẳng có nét đẹp nào giống bố giống mẹ như thế?
Còn nhớ hồi bầu bí, mình rất chịu khó tìm hiểu tài liệu, chọn lọc và áp dụng kiến thức để sinh một đứa con bụ bẫm, đáng yêu. Rồi mình còn tính toán ngày tháng. Mình nghĩ mình sẽ sinh con gái nên lại càng tích cực tẩm bổ, đầu tư ăn nhiều trứng gà, uống nước dừa và ăn nhiều hoa quả để con có làn da trắng hồng, môi thật đỏ xinh... Nhưng đến khi sinh con ra thì mọi chuyện sao chẳng được như mong muốn.
Như bao bà mẹ khác, mình đã rất hồi hộp đón chờ con yêu, cả chồng và gia đình chồng cũng vậy. Ngày mình chuyển dạ, cả nhà cuống cuồng dắt díu nhau vào viện từ lúc nửa đêm để đón thành viên mới.
Nhưng cả nhà ai nấy đều có chút hụt hẫng vì con gái mình, cháu gái mình không được như các em bé khác trong phòng. Vì sinh thiếu mất 20 ngày nên con mình chỉ nặng có 2,6 kg, da thì đỏ đỏ, tái tái, nhăn nheo như da bà già. Mắt của con thì vừa bé vừa híp tịt, mặt thì gẫy và còn cả cái miệng rộng ngoác của con nữa chứ.
Khỏi phải nói mình, chồng mình và cả 2 nhà nội ngoại ai cũng hụt hẫng thế nào khi lần đầu gặp con sau chuỗi ngày chờ mong. Con không được một nét đẹp nào so với tưởng tượng của mình.
Con không được một nét đẹp nào so với tưởng tượng của mình. Ảnh minh họa
Là mẹ mà mình còn có cảm giác buồn và hụt hẫng nữa là người khác. Sau sinh, 2 mẹ con được về phòng, được gặp người nhà. Câu đầu tiên chồng mình nói khi gặp con là: "Ôi! Sao con gái mới sinh lại xấu như con khỉ thế này vợ ơi?". Nói xong, anh biết hơi lỡ lời nên đành pha trò để cả nhà cười qua chuyện.
Rồi những ngày nằm ở viện, mình cũng có lúc chạnh lòng, khi các em bé bên cạnh liên tục được người vào thăm khen xinh yêu, bụ bẫm. Còn con gái mình thì chẳng được ai khen câu nào, người nhà vào thăm chỉ động viên mình chuyện ăn uống, nghỉ ngơi để nhanh lại sức. Có người lại động viên kiểu trẻ con sinh ra trông thế thôi nhưng lớn sẽ khác. Mình cũng chỉ biết hy vọng là con gái mình lớn lên sẽ khá khẩm hơn.
Nhưng sự thật vẫn thường phũ phàng, mình đợi mãi mà chẳng thấy con con nét nào được cải thiện cả mặc dù là mình cũng chú ý đầu tư váy vóc quần áo cho con nhiều. Có lúc bà nội cứ vừa nựng cháu vừa nói: "Cháu bà đen như này, bố mẹ tha hồ kiếm tiền cho cháu bà lớn lên đi tắm trắng".
Rồi chính bà cũng tự hỏi: "Bố trắng, mẹ trắng, cả 2 có đến nỗi nào đâu mà đẻ được cô con gái lại thế?", "Nhà này có ai có cái mồm rộng ngoác đến tận mang tai, mặt gẫy gập thế kia đâu nhỉ"...Nhiều câu nói của bà nội là mình chạnh lòng vô cùng, bà cứ làm như đẻ ra con xấu là lỗi của mẹ vậy.
Có những lúc ngồi ngắm con, mình lại nghĩ thương con vô cùng. Con gái mà không được xinh xắn là cả một thiệt thòi lớn với con sau này. Người mẹ nào cũng muốn sinh ra được những đứa con xinh xắn, đáng yêu nhưng cái may mắn đó đã không đến với vợ chồng mình...
Càng buồn hơn khi trong mắt người khác, con gái mình xấu tới nỗi lớn lên cho "đập đi xây lại" thì mới nhìn được. Hôm đó, mình ngồi cà phê với chị khách hàng, khi vừa nhìn thấy ảnh gia đình mình trong điện thoại, chị ấy hỏi: "Chồng con em đó à? Con gái hay con trai?".
Mình cười bảo: "Bác thấy cháu mặc bộ hoa thế mà còn tưởng con trai à?". Cứ tưởng chị khách nói được lời động viên vậy mà chị ấy lại phán: "Con gái gì mà nét thô như con trai ý, lớn lên đập đi xây lại thì may ra mới nhìn được".
Nghe xong mà chột dạ và thấy giận chị khách đó vô cùng. Từ ngày đó, mình không cho phép bản thân được hụt hẫng với vẻ ngoài của con gái nữa và mình sẵn sàng "xù lông" lên để bảo vệ con khi có bất cứ ai dám dùng lời lẽ thô bỉ để nói về con gái mình.
Giờ thì con gái mình đã tròn 1 tuổi, với người khác thì có lẽ con gái mình vẫn là đứa bé "chẳng được nét gì". Nhưng với mình thì con vẫn đáng yêu vô cùng và đó chính là món quà vô giá mà tạo hóa đã ban tặng. Song nói thật, mình vẫn sợ con lớn lên sau này xấu. Như vậy con sẽ thiệt thòi lắm dù chắc chắn mình sẽ dạy cho con sự tự tin, bản lĩnh. Nhưng, đàn bà xấu thời của mình đã là 1 thiệt thòi. Đến thời của con, đàn bà xấu có khi còn là 1 cái tội nữa phải không?
Theo Emdep
Lạ lùng cô gái muốn ly hôn vì chồng... quá tốt Người phụ nữ nào cũng ao ước có người chồng yêu thương, quan tâm mình. Nhưng tôi chỉ mong chồng bớt thương yêu tôi, vì tôi đã làm khổ anh ấy... Tôi và anh lấy nhau đã được 1 năm. Một năm qua anh luôn là người chồng tốt quan tâm đến tôi, và tôi đã thật hạnh phúc vì điều đó. Vì...