Khoảng trống không thể lấp đầy
Một ngày, tâm hồn nàng bỗng trở nên trống rỗng. Không có công vịêc gì quan trọng, không có đam mê gì rõ ràng, không có ai để mà rung động, tất cả chỉ còn một sự trống rỗng khủng khiếp.
Nàng mở máy tính của chàng, người đã ở bên nàng nhiều năm qua, lướt qua một vài thông tin để la liệt trên destop.Này là bản nhạc chàng mới ghi hình lại đây. Cái dáng gầy gầy, mái tóc ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa, mắt một mí lim dim, đôi tay thô ráp lướt trên những phím đàn…chàng vừa ngân nga hát..”Không cần biết đêm dài sâu. Không cần biết bao gầy hao. Ta ngồi đếm tên thời gian. Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi. Như xa xôi nay quay về gần gụi. Yêu em khi chỉ biết đó là em”.Này là một folder chứa hình ảnh của cả nhà hôm đi dã ngoại. Chủ yếu là ảnh của cô con gái, và đây, vài bức chụp chàng đang kiệu con lên cổ, hai bố con cười giống nhau như hai giọt nước.Này là facebook của chàng vẫn để đó, có vài câu ghi chú bâng quơ về một điều gì rất mơ hồ.
Này là skype vẫn để nguyên cả nick chưa sight-out trên màn hình, có vài tin nhắn gửi đến hiện mầu vàng gợi lên sự tò mò.
“Anh có nhớ em không”. “Nhớ rất nhiều”. “Em nhớ nụ hôn của anh,thật ngọt ngào”. “Cô ấy cũng nói với anh như thế”. “Nụ hôn quyến rũ nhất em từng biết”. “Có giống nụ hôn đầu tiên không ?”. “Em chả nhớ lần đầu tiên em hôn là khi nào, hương vị của nó ra sao, em thực sự quên rồi”. “Quên từ khi nào”. “Kể từ khi anh đến và trao cho em những yêu thương. Ước gì..”…..
Một chuyện tình cảm động, nó khiến nàng càng đọc càng muốn bật khóc. Đôi tình nhân kia quả thật hạnh phúc hơn nàng, bởi ít nhất, người ta cũng có gì đó để mà nhung nhớ, có nơi để mà bày tỏ khát vọng..
Nàng thở dài, cố dấu những cảm xúc mãnh liệt trang dâng lên, nghèn ngẹn, đắng đắng, thậm chí thứ cảm xúc đặc biệt ấy còn làm nàng choáng váng và run rẩy. Níck phía bên kia vẫn còn sáng, nàng khẽ gõ trên bàn phím:
“Chào em”. “Chào anh, hôm nay không đi học đàn à”. “Có”. “Vậy sao giờ này vẫn ngồi đây, có phải nhớ em không ?”. “Có lẽ thế. Em nghĩ rằng chồng tôi luôn nhớ em sao ?”.
Phía bên kia, im lặng, rè rặt. Chắc cô ấy đang run, như nàng.
“Ai vậy”. “Tôi là vợ của người đàn ông em đang nhung nhớ”. “…chào chị…”.
Nàng lướt qua những thông tin ghi lại các cuộc nói chuyện trước đó.
“Tôi biết em là ai, tôi có đầy đủ thông tin về chuyện tình v.ụng t.rộm của em và chồng tôi, em là người có đôi chút tiếng tăm, nếu em muốn mọi chuyện được êm đẹp như vốn có, em nên làm theo những gì tôi bảo”.
Im lặng hồi lâu, nàng biết, đối phương đang bị áp lực, gần như là một vụ tống t.iền. “Vâng, em sẽ nghe lời chị”.
Nàng chỉ yêu cầu cô gái kia không tiết lộ cuộc nói chuyện này với chàng. Sau đó nàng yêu cầu cô ta cứ tiếp tục cuộc tình mà cô ta muốn cho đến khi nàng báo cho cô ta điểm dừng.
Xong xuôi, nàng xóa thông tin về cuộc đàm thoại vừa rồi trên skype, bật đoạn clip chàng vừa chơi đàn vừa hát, nghe lòng mình nổi cơn giông gió.
“Không cần biết đêm dài sâu. Không cần biết bao gầy hao… “. Giọng chàng ấm áp, gần như thì thầm.
Nàng chợt thấy ngày hôm nay không còn trống rỗng, mọi thứ đều trở nên quan trọng biết bao
Nàng chợt thấy ngày hôm nay không còn trống rỗng, mọi thứ đều trở nên quan trọng biết bao. Ngôi nhà này, tiếng cười của con, vòng tay của chàng, cuộc sống êm như một dòng sông… tất cả như đang vùn vụt trôi đi..và nỗi đau của nàng cũng rất quan trọng.
Một ngày kia, nàng ngồi trước cô gái lạ. Thật ra cũng không phải lạ, cô ta là MC truyền hình, khá duyên dáng, sắc sảo, nhưng đứng trước nàng lại tỏ ra e dè sợ sệt. Nàng cười, nụ cười khó đoán định, không bày tỏ sự phẫn nộ, không bày tỏ một chút căm ghét nào với con người đã chiếm đoạt trái tim người đàn ông của nàng.
“Giờ yêu đương say đắm đã đủ rồi, tôi cần cô rời xa anh ấy, từ từ thôi, để anh ta cảm nhận được một khoảng cách, một sự trống rỗng, cô đơn..”.
Dạo này, nàng cảm nhận thấy rõ, chàng hay chợt xa xăm, nụ cười dường như buồn hơn, ánh mắt đôi khi dõi vào một nơi vô định, mơ hồ, bàn tay đôi lúc buông lơi thẫn thờ trên bản nhạc còn dang dở nốt..nàng chợt cảm thấy chua xót, không biết cho mình hay cho người. Chẳng lẽ việc lạnh lùng của cô gái ấy, khiến cho chàng khổ sở vậy sao.
Video đang HOT
“Có vẻ như anh ta buồn và hoang mang vì cô rồi. Giờ hãy tỏ ra cô là một kẻ phản bội, cô có tình mới “. Nàng đưa ra yêu cầu với “tình địch” khi suốt một tháng trời, chàng đã nếm đủ mùi sầu thảm.
Giờ đây, càng ngấm ngầm theo dõi chàng, nàng càng cảm thấy những điều mà xưa kia nàng ít để ý đến. Rằng chàng luôn đi làm về đúng giờ và khi bước qua cánh cửa, chàng luôn nói: “Chào em, hôm nay thế nào”. Và chàng luôn vuốt tóc nàng sau câu nói đó. Rằng dạo này nàng thường thao thức không ngủ, mắt chỉ vờ như đã ngủ say, mỗi đêm nàng đếm được bốn lần chàng dậy kéo chăn đắp cho nàng và hai lần chàng hôn lên trán nàng. Rằng dạo này chàng gầy đi nhiều hơn, và ánh mắt đôi lúc lại trở nên thảng thốt, lo lắng mơ hồ. Rằng bây giờ chàng thở dài nhiều hơn, hình như tiếng thở chứa chất một nỗi đau dội lên từ lồng ngực.
Hàng đêm, nàng cũng không ngủ để cảm thấy thỏa mãn với nỗi đau bị phản bội của chàng. “Anh làm tôi đau một, anh phải nhận lại mười lần như thế”.
Nhưng dường như cái giá chàng phải trả chưa đủ với những gì nàng cảm thấy. Nàng không can tâm, nàng phải làm nhiều hơn thế để chàng phải trả một cái giá đắt, thậm chí phải tạo cho chàng một cú sốc lớn, giống như chàng đã làm với nàng. Phản bội
Và nàng n.goại t.ình, vờ như kín đáo, vờ như cố ý để chàng nghi ngờ. Nàng ít khi có mặt ở nhà đúng giờ, bữa cơm vắng vẻ, nguội lạnh, ân ái hững hờ, xa cách.
Chàng cũng bắt đầu có vài bữa nhậu với bạn bè, đôi lúc chàng say khướt, thỉnh thoảng trong cơn say chàng bật khóc. Chàng hay nói mê trong lúc say, gọi tên ai đó rất mơ hồ, nàng không biết chàng gọi ai, vì tên nàng giống tên của người tình cũ của chàng.
Nàng thỏa mãn khi thấy chàng suy sụp hoàn toàn trong sự im lặng, không hờn trách nàng nửa lời. Nếu biết sẽ gặt bão thì sao chàng còn gieo gió.
“Em có muốn chúng mình l.y h.ôn không”. Chàng hỏi, ánh mắt là nỗi đau giằng xé. Nàng kiêu kỳ đồng ý như một việc rất đơn giản là thay một bình hoa trong phòng, chẳng cần bận tâm suy nghĩ làm gì.
“Anh luôn yêu em và mãi yêu em”. Chàng nói, nàng khẽ nhếch môi. Giả dối.
“Nếu một ngày những nụ hôn chỉ còn là những cái chạm môi mà không có vị ngọt và hơi ấm kèm theo. Nếu một ngày những cái nắm tay chỉ là một sợi dây trói những cổ tay chứ không còn dấu gạch nối hai trái tim. Nếu một ngày những cái ôm chỉ còn là những vòng tay hờ hững mà không còn khao khát giữ nhau thật chặt. Nếu một ngày bước đi bên nhau chỉ vì đã quá quen với nhịp chân ấy và không còn khao khát cùng nhau bước mãi trên đường đời. Nếu một ngày câu yêu chỉ còn là câu cửa miệng, nói ra dù trong tim chẳng còn nghĩ vậy. Nếu một ngày tình yêu chỉ còn là trách nhiệm, không còn là hạnh phúc, không còn là ngọt ngào, không còn là đam mê… thì tình yêu chỉ còn là một thói quen”
Chàng không hiểu nàng định nói gì, chàng lặng lẽ ôm đàn hát lên: ” Không cần biết đêm dài sâu. Không cần biết bao gầy hao. Ta ngồi đếm tên thời gian. Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi”.
Và đó là lần cuối cùng nàng nghe thấy chàng hát. Vì chiều hôm ấy, chàng lái xe trong lúc say…trước khi trái tim chàng vĩnh viễn ngủ yên, hình như chàng vẫn gọi tên ai đó.
Tin nhắn: “Trông anh suy sụp quá. Không lẽ em đã làm anh…”. “Anh cứ ngỡ, nếu một ngày em dời xa anh, anh sẽ đau khổ nhiều lắm. Nhưng không phải vậy, khi anh mất cô ấy, anh mới thực sự là người đã c.hết. Em không làm anh đau khổ, em chỉ làm anh nhận ra anh yêu vợ anh biết nhường nào. Nhưng cái giá để nhận ra điều đó thật sự quá đắt, anh không thể chịu đựng nổi…”.
Đó là đoạn đối thoại giữa chàng và người tình cũ. Nàng ngồi đối diện với người đàn bà thứ hai của chàng, nơi quán vắng, lọ hoa trên bàn vô tình để cánh hoa héo rũ, rụng rơi lả tả.
Mất là sự thoảng bay trong gió, sự tan biến, nhanh đến mức khi nàng nhận ra điều đó thì đã muộn.
Mất là khi trong nàng chỉ còn một khoảng trống sót lại ở vị trí mà thứ trước khi mất nó ngự trị, tồn tại ở đó, tồn tại trong nàng. Nàng nhìn vào khoảng trống ấy, xuyên thấu, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho nàng cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó ? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình vĩnh viễn….
Nếu biết trước mất lại đau đến thế, chắc rằng nàng chẳng bao giờ dám buông tay..
Nàng mở máy tính của chàng, người đã ở bên nàng nhiều năm qua, lướt qua một vài thông tin để la liệt trên destop.
Này là bản nhạc chàng mới ghi hình lại đây. Cái dáng gầy gầy, mái tóc ngắn đến không thể ngắn hơn được nữa, mắt một mí lim dim, đôi tay thô ráp lướt trên những phím đàn…chàng vừa ngân nga hát..”Không cần biết đêm dài sâu. Không cần biết bao gầy hao. Ta ngồi đếm tên thời gian. Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi. Như xa xôi nay quay về gần gụi. Yêu em khi chỉ biết đó là em”.
Này là một folder chứa hình ảnh của cả nhà hôm đi dã ngoại. Chủ yếu là ảnh của cô con gái, và đây, vài bức chụp chàng đang kiệu con lên cổ, hai bố con cười giống nhau như hai giọt nước.
Này là facebook của chàng vẫn để đó, có vài câu ghi chú bâng quơ về một điều gì rất mơ hồ.
Này là skype vẫn để nguyên cả nick chưa sight-out trên màn hình, có vài tin nhắn gửi đến hiện mầu vàng gợi lên sự tò mò.
“Anh có nhớ em không”. “Nhớ rất nhiều”. “Em nhớ nụ hôn của anh,thật ngọt ngào”. “Cô ấy cũng nói với anh như thế”. “Nụ hôn quyến rũ nhất em từng biết”. “Có giống nụ hôn đầu tiên không ?”. “Em chả nhớ lần đầu tiên em hôn là khi nào, hương vị của nó ra sao, em thực sự quên rồi”. “Quên từ khi nào”. “Kể từ khi anh đến và trao cho em những yêu thương. Ước gì..”…..
Một chuyện tình cảm động, nó khiến nàng càng đọc càng muốn bật khóc. Đôi tình nhân kia quả thật hạnh phúc hơn nàng, bởi ít nhất, người ta cũng có gì đó để mà nhung nhớ, có nơi để mà bày tỏ khát vọng..
Nàng thở dài, cố dấu những cảm xúc mãnh liệt trang dâng lên, nghèn ngẹn, đắng đắng, thậm chí thứ cảm xúc đặc biệt ấy còn làm nàng choáng váng và run rẩy. Níck phía bên kia vẫn còn sáng, nàng khẽ gõ trên bàn phím:
“Chào em”. “Chào anh, hôm nay không đi học đàn à”. “Có”. “Vậy sao giờ này vẫn ngồi đây, có phải nhớ em không ?”. “Có lẽ thế. Em nghĩ rằng chồng tôi luôn nhớ em sao ?”.
Phía bên kia, im lặng, rè rặt. Chắc cô ấy đang run, như nàng.
“Ai vậy”. “Tôi là vợ của người đàn ông em đang nhung nhớ”. “…chào chị…”.
Nàng lướt qua những thông tin ghi lại các cuộc nói chuyện trước đó.
“Tôi biết em là ai, tôi có đầy đủ thông tin về chuyện tình v.ụng t.rộm của em và chồng tôi, em là người có đôi chút tiếng tăm, nếu em muốn mọi chuyện được êm đẹp như vốn có, em nên làm theo những gì tôi bảo”.
Im lặng hồi lâu, nàng biết, đối phương đang bị áp lực, gần như là một vụ tống t.iền. “Vâng, em sẽ nghe lời chị”.
Nàng chỉ yêu cầu cô gái kia không tiết lộ cuộc nói chuyện này với chàng. Sau đó nàng yêu cầu cô ta cứ tiếp tục cuộc tình mà cô ta muốn cho đến khi nàng báo cho cô ta điểm dừng.
Xong xuôi, nàng xóa thông tin về cuộc đàm thoại vừa rồi trên skype, bật đoạn clip chàng vừa chơi đàn vừa hát, nghe lòng mình nổi cơn giông gió.
“Không cần biết đêm dài sâu. Không cần biết bao gầy hao… “. Giọng chàng ấm áp, gần như thì thầm.
Nàng chợt thấy ngày hôm nay không còn trống rỗng, mọi thứ đều trở nên quan trọng biết bao. Ngôi nhà này, tiếng cười của con, vòng tay của chàng, cuộc sống êm như một dòng sông… tất cả như đang vùn vụt trôi đi..và nỗi đau của nàng cũng rất quan trọng.
Một ngày kia, nàng ngồi trước cô gái lạ. Thật ra cũng không phải lạ, cô ta là MC truyền hình, khá duyên dáng, sắc sảo, nhưng đứng trước nàng lại tỏ ra e dè sợ sệt. Nàng cười, nụ cười khó đoán định, không bày tỏ sự phẫn nộ, không bày tỏ một chút căm ghét nào với con người đã chiếm đoạt trái tim người đàn ông của nàng.
“Giờ yêu đương say đắm đã đủ rồi, tôi cần cô rời xa anh ấy, từ từ thôi, để anh ta cảm nhận được một khoảng cách, một sự trống rỗng, cô đơn..”.
Dạo này, nàng cảm nhận thấy rõ, chàng hay chợt xa xăm, nụ cười dường như buồn hơn, ánh mắt đôi khi dõi vào một nơi vô định, mơ hồ, bàn tay đôi lúc buông lơi thẫn thờ trên bản nhạc còn dang dở nốt..nàng chợt cảm thấy chua xót, không biết cho mình hay cho người. Chẳng lẽ việc lạnh lùng của cô gái ấy, khiến cho chàng khổ sở vậy sao.
“Có vẻ như anh ta buồn và hoang mang vì cô rồi. Giờ hãy tỏ ra cô là một kẻ phản bội, cô có tình mới “. Nàng đưa ra yêu cầu với “tình địch” khi suốt một tháng trời, chàng đã nếm đủ mùi sầu thảm.
Giờ đây, càng ngấm ngầm theo dõi chàng, nàng càng cảm thấy những điều mà xưa kia nàng ít để ý đến. Rằng chàng luôn đi làm về đúng giờ và khi bước qua cánh cửa, chàng luôn nói: “Chào em, hôm nay thế nào”. Và chàng luôn vuốt tóc nàng sau câu nói đó. Rằng dạo này nàng thường thao thức không ngủ, mắt chỉ vờ như đã ngủ say, mỗi đêm nàng đếm được bốn lần chàng dậy kéo chăn đắp cho nàng và hai lần chàng hôn lên trán nàng. Rằng dạo này chàng gầy đi nhiều hơn, và ánh mắt đôi lúc lại trở nên thảng thốt, lo lắng mơ hồ. Rằng bây giờ chàng thở dài nhiều hơn, hình như tiếng thở chứa chất một nỗi đau dội lên từ lồng ngực.
Hàng đêm, nàng cũng không ngủ để cảm thấy thỏa mãn với nỗi đau bị phản bội của chàng. “Anh làm tôi đau một, anh phải nhận lại mười lần như thế”.
Nhưng dường như cái giá chàng phải trả chưa đủ với những gì nàng cảm thấy. Nàng không can tâm, nàng phải làm nhiều hơn thế để chàng phải trả một cái giá đắt, thậm chí phải tạo cho chàng một cú sốc lớn, giống như chàng đã làm với nàng. Phản bội.
Chàng cũng bắt đầu có vài bữa nhậu với bạn bè, đôi lúc chàng say khướt, thỉnh thoảng trong cơn say chàng bật khóc. Chàng hay nói mê trong lúc say, gọi tên ai đó rất mơ hồ, nàng không biết chàng gọi ai, vì tên nàng giống tên của người tình cũ của chàng.
Nàng thỏa mãn khi thấy chàng suy sụp hoàn toàn trong sự im lặng, không hờn trách nàng nửa lời. Nếu biết sẽ gặt bão thì sao chàng còn gieo gió.
“Em có muốn chúng mình l.y h.ôn không”. Chàng hỏi, ánh mắt là nỗi đau giằng xé. Nàng kiêu kỳ đồng ý như một việc rất đơn giản là thay một bình hoa trong phòng, chẳng cần bận tâm suy nghĩ làm gì.
“Anh luôn yêu em và mãi yêu em”. Chàng nói, nàng khẽ nhếch môi. Giả dối.
“Nếu một ngày những nụ hôn chỉ còn là những cái chạm môi mà không có vị ngọt và hơi ấm kèm theo. Nếu một ngày những cái nắm tay chỉ là một sợi dây trói những cổ tay chứ không còn dấu gạch nối hai trái tim. Nếu một ngày những cái ôm chỉ còn là những vòng tay hờ hững mà không còn khao khát giữ nhau thật chặt. Nếu một ngày bước đi bên nhau chỉ vì đã quá quen với nhịp chân ấy và không còn khao khát cùng nhau bước mãi trên đường đời. Nếu một ngày câu yêu chỉ còn là câu cửa miệng, nói ra dù trong tim chẳng còn nghĩ vậy. Nếu một ngày tình yêu chỉ còn là trách nhiệm, không còn là hạnh phúc, không còn là ngọt ngào, không còn là đam mê… thì tình yêu chỉ còn là một thói quen”
Chàng không hiểu nàng định nói gì, chàng lặng lẽ ôm đàn hát lên: ” Không cần biết đêm dài sâu. Không cần biết bao gầy hao. Ta ngồi đếm tên thời gian. Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi”.
Và đó là lần cuối cùng nàng nghe thấy chàng hát. Vì chiều hôm ấy, chàng lái xe trong lúc say…trước khi trái tim chàng vĩnh viễn ngủ yên, hình như chàng vẫn gọi tên ai đó.
Tin nhắn: “Trông anh suy sụp quá. Không lẽ em đã làm anh…”. “Anh cứ ngỡ, nếu một ngày em dời xa anh, anh sẽ đau khổ nhiều lắm. Nhưng không phải vậy, khi anh mất cô ấy, anh mới thực sự là người đã c.hết. Em không làm anh đau khổ, em chỉ làm anh nhận ra anh yêu vợ anh biết nhường nào. Nhưng cái giá để nhận ra điều đó thật sự quá đắt, anh không thể chịu đựng nổi…”.
Đó là đoạn đối thoại giữa chàng và người tình cũ. Nàng ngồi đối diện với người đàn bà thứ hai của chàng, nơi quán vắng, lọ hoa trên bàn vô tình để cánh hoa héo rũ, rụng rơi lả tả.
Mất là sự thoảng bay trong gió, sự tan biến, nhanh đến mức khi nàng nhận ra điều đó thì đã muộn.
Mất là khi trong nàng chỉ còn một khoảng trống sót lại ở vị trí mà thứ trước khi mất nó ngự trị, tồn tại ở đó, tồn tại trong nàng. Nàng nhìn vào khoảng trống ấy, xuyên thấu, lại thấy đau. Đến bao giờ ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho nàng cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó ? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình vĩnh viễn….
Nếu biết trước mất lại đau đến thế, chắc rằng nàng chẳng bao giờ dám buông tay..
Theo VNE
Nhích về phía em
Em không thể một mình lấp đầy khoảng trống mênh mông của chiếc giường vợ chồng mình. Mười giờ đêm, mọi chuyện trong ngày đã xong. Con gái đã yên giấc trong nôi sau khi bú mẹ. Đồ bẩn trong ngày của con em đã giặt sạch, yên vị trên giá phơi ngoài hiên. Nhà cửa em cũng đã dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Tắm rửa xong, cũng là lúc vợ chồng có thể thảnh thơi đặt lưng xuống giường.
Anh kể em nghe vài ba câu chuyện ở cơ quan, xong là anh với tay tắt điện, không quên hôn lên trán chúc vợ ngủ ngon. Rồi anh quay lưng lại, lùi sát ở mép giường bên kia, ôm lấy cái gối ôm quen thuộc. Em cứ tưởng mình có thể ngủ ngay lập tức sau một ngày đ.ánh vật với việc nhà nhưng sao đầu óc em lại tỉnh như sáo. Cái hành động rất bình thường và quen thuộc của anh - quay lưng lại ôm gối ngủ - khiến em thấy nao lòng quá đỗi. Chiếc giường hạnh phúc của vợ chồng mình không biết tự bao giờ đã chia làm hai nửa phân biệt.
Khi em có thai cũng là lúc vợ chồng mình không gần nhau nữa. Em biết có nhiều ông chồng rất bức bối, khó chịu trong thời gian vợ mang thai nhưng anh thì không. Có những quyển sách nói về việc quan hệ an toàn trong thai kỳ, em cố tình để cho anh xem, rồi cùng thảo luận nhưng đáp lại những mong muốn ngấm ngầm của em, anh chỉ nói anh muốn an toàn cho con. Em cảm động, thương anh nhiều vì nghĩ anh phải hy sinh vì con. Chúng mình đã cùng đi qua thời kỳ trông ngóng con gái lớn lên từng ngày trong bụng em thật hạnh phúc.
Rồi cũng đến ngày em sinh con. Anh muốn có mặt lúc con gái chào đời. Một số người quen cảnh báo em, có vài ông chồng bị lãnh cảm sau khi trông thấy cảnh sinh nở của vợ mình. Em chỉ bâng khuâng một thoáng rồi bỏ qua lời cảnh báo đó, bởi em nghĩ mình cần có anh bên cạnh biết bao. Rồi mình đã cùng nhau vượt qua một cách tốt đẹp. Giữa bao đ.au đ.ớn, mệt nhọc, em vẫn cười an lòng khi thấy anh rạng rỡ lần đầu bế con trên tay.
Nhưng đến nay, con mình đã bốn tháng rồi, anh vẫn không "đụng chạm" đến em. Nào có phải em ham muốn gì cho cam, chăm con và việc nhà hàng ngày đã đủ khiến em mệt nhoài, nhưng em có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó thân quen... Những cái ôm ghì của anh, những nụ hôn mãnh liệt của anh, giờ em chỉ còn được gặp lại trong mơ.
Không phải vì ham muốn thể xác mà em cảm thấy bất an (Ảnh minh họa)
Anh vẫn không thay đổi gì, vẫn là một người chồng biết dành thời gian cho gia đình, biết chăm lo vợ con. Anh vẫn quan tâm đến em từ những điều nhỏ nhặt như gắp đồ ăn cho em mỗi bữa cơm, nhắc chừng em uống thuốc, đến những điều lớn lao hơn như dậy sớm đưa con đi tắm nắng để em có thể ngủ thêm chút nữa, xung phong đi siêu thị mua đồ giúp em mỗi cuối tuần... Chỉ duy nhất có một điều là khác với trước kia.
Em không im lặng trước hiện tượng này. Em đã từng nửa đùa nửa thật hỏi xem anh có bị ấn tượng xấu bởi những gì trông thấy trong phòng sinh. Anh chỉ mỉm cười xuề xòa "làm gì có chuyện đó." Đôi ba lần, em chủ động đề nghị anh "tối nay nhé" nhưng đến giờ hẹn thì lúc anh có việc phải làm trên máy tính, lúc anh lại mải xem một bộ phim nào đó, mà em thì quá mệt để có thể thức đợi anh xong việc đến quá nửa đêm. Em cũng từng thỏ thẻ gợi mở để anh dốc bầu tâm sự nhưng lúc nào anh cũng trấn an em bằng câu dứt khoát, rằng chẳng có vấn đề gì lớn lao cả, chỉ là anh hơi mệt vì công việc, vì con nhỏ.
Em cũng đồng ý là thì anh mệt vì công việc, vì con nhỏ nhưng thâm tâm em nghĩ chuyện vợ chồng nào phải quá nặng nhọc, quá mệt mỏi đến mức sẽ làm anh kiệt sức, nhất là đã hơn một năm chúng ta không gần nhau. Là phụ nữ, em không muốn mình phải mở lời nhiều như thế nhưng làm sao em có thể làm ngơ trước hiện tượng mà em cho là không bình thường này, hả anh?
Đôi lúc em nghĩ, ừ thì thôi vậy cũng được, mình cũng nào ham muốn gì cho cam. Nhưng, em không vững lòng được lâu. Không phải vì ham muốn thể xác mà em cảm thấy bất an, em nhận ra đó là ham muốn của tâm hồn em. Em cần cảm giác được hòa làm một với anh, cần thấy mình được yêu, cần cảm thấy giữa chúng ta có một sự kết nối vững chắc. Em chắc rằng không có người vợ nào trong hoàn cảnh của em, dù ít dù nhiều, lại không nghi ngờ chồng mình đã có ai khác. Em vẫn phải luôn lắc đầu để ngăn mình không suy nghĩ lung tung, bởi em nghĩ mình hiểu anh, em nghĩ anh không thể như vậy và không có dấu hiệu như vậy. Nhưng, lại có lúc em nhận ra mình đang tự nhiếc móc mình, đừng có cả tin và ngu ngơ như thế và thấy mình như hụt hẫng, chơi vơi.
Nỗi lòng em anh có thấu hiểu? Em không thể một mình lấp đầy khoảng trống mênh mông của chiếc giường vợ chồng mình. Hãy nhích về phía em, anh nhé.
Theo 24h
Cơn "khát" sau những ngày mất nhau Để mất đi tình yêu lớn nhất của đời mình, em biết lấy gì đắp bù lại khoảng trống ấy? Làm nhân tình để được yêu anh có lẽ là cách chọn lựa xuẩn ngốc nhưng là duy nhất lúc này... Tôi và anh quen nhau từ lúc chúng tôi còn là sinh viên. Yêu nhau và say đắm nhau dù tính tình...